Trường Hận - Chương 19: Đính Hôn (Tiếp)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Trường Hận


Chương 19: Đính Hôn (Tiếp)



Hoàng cung lúc này vô cùng náo nhiệt, vô số xe ngựa đã dừng lại bên ngoài cửa Nam, ồn ào rộn rã. Lúc phủ Tây Lăng Vương chúng tôi đến đã là khá muộn. Sau khi vào cung, cha gặp không ít đồng liêu, ai nấy đều liếc nhìn về phía tôi hết lần này tới lần khác bằng ánh mắt mang đầy thâm ý.

Tiệc sinh nhật được cử hành ở cung Loan Ninh.

Khi sắp tới cung Loan Ninh, chúng tôi gặp Hoàng quý phi và tam Hoàng tử. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hoàng quý phi, trước đây nghe mọi người đồn rằng Hoàng đế bệ hạ tuy đã sắp chầu trời nhưng vẫn cực kỳ sủng ái vị Hoàng quý phi này, hôm nay được gặp tôi mới tin rằng lời đồn ấy không phải là giả, vì bên dưới những món đồ trang sức châu ngọc lộng lẫy, dung nhan của bà ta dù có nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không hề quá.

Tam Hoàng tử đứng bên cạnh Hoàng quý phi, khuôn mặt tuấn tú kia xem chừng được kế thừa từ thân mẫu của mình.

Cha đúng là người đứng về phe tam Hoàng tử có khác, chỉ nhìn vào cuộc trò chuyện kia đã đủ biết hai người bọn họ khá quen thân với nhau, ngay đến Hoàng quý phi cũng tỏ ra hết sức khách sáo với cha nữa. Còn tôi thì chỉ đứng yên lặng một bên, không xen vào câu nào.

Một lát sau Hoàng quý phi đưa mắt nhìn qua phía tôi, vừa quan sát vừa khen ngợi mấy lời, sau đó lại làm bộ vô ý mà nhắc đến tam Hoàng tử đến bây giờ vẫn chưa có hôn phối, trong phủ mới chỉ có hai trắc phi mà thôi.

Cha vốn dấn thân vào quan trường đã lâu, tất nhiên rất giỏi trò đưa đẩy, chỉ bằng đôi ba lời đã gạt được chuyện này qua một bên.

Tôi có thể nhìn ra Hoàng quý phi có chút không vui, nhưng tam Hoàng tử thì không tỏ vẻ gì.

Tôi thực sự không ngờ được rằng có một ngày Tiêu Uyển mình lại từ một người chẳng ai hỏi đến biến thành miếng bánh thơm ngon trong mắt hai vị Hoàng tử quyền thế ngút trời. Tuy tôi là người không có trái tim, gả cho ai cũng thế cả, nhưng quả thực không muốn gả cho người của hoàng thất.

Từ sau khi biết được sự thực là mình không có trái tim, tôi đã tỉ mỉ suy nghĩ, chờ sau khi thoát khỏi sự đeo bám của Thái tử, tôi sẽ ở bên cha mẹ đến già. Nếu cha mẹ cứ nhất quyết muốn tôi lấy chồng, vậy tôi sẽ gả cho Lý tổng quản, dù sao cũng là người trong nhà với nhau.

Lý tổng quản có thể quản lý vương phủ một cách nề nếp như thế, gả cho y rồi tôi sẽ không cần phải lo lắng điều gì, cứ tiếp tục làm một vị Bình Nguyệt Quận chúa vô ưu vô lo là được.

Trong tiệc sinh nhật, tôi được sắp xếp ngồi cùng một chỗ với các vị tiểu thư chưa chồng. Có lẽ vì bọn họ đã nghe được nhiều lời đồn thổi nên thường xuyên hỏi tôi về Tư Mã Cẩn Du. Tôi thực sự không muốn hôm nay vô cớ bị Hoàng hậu chỉ hôn, do đó đã ngấm ngầm đưa ra một quyết định.

Người có thể trở thành Thái tử phi ắt phải tài đức vẹn toàn, đợi lát nữa nếu Hoàng hậu nương nương gọi tôi lên hỏi chuyện, tôi cứ trả lời bậy bạ một phen là được. Thái tử phi chính là quốc mẫu tương lai, vô tài vô đức há có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ.

Có điều tôi rốt cuộc vẫn quá coi thường Hoàng hậu.

Bà ta hỏi tôi đã đọc sách gì rồi, tôi bèn đáp: “Tiểu nữ ít khi đọc sách, chỉ biết được vài con chữ thôi.”

Bà ta cười nói: “Nữ tử không có tài chính là một cái đức, bản cung rất thích.”

Tôi thấy vậy thì bèn làm bộ thẹn thùng nói: “Có điều thường ngày tiểu nữ khá thích đọc tiểu thuyết.” Rồi tôi bèn lấy một số cuốn tiểu thuyết vốn bị cha coi là hoang đường ra làm ví dụ.

Hoàng hậu mặt không đổi sắc, vẫn nguyên nét cười. “Khi rảnh rỗi đọc những cuốn tiểu thuyết ở nơi dân gian cũng là chuyện tốt. Không ngờ Bình Nguyệt tuổi hãy còn nhỏ mà đã biết dựa vào tiểu thuyết để tìm hiểu về dân sinh như vậy, thực không thẹn là con gái của Tây Lăng Vương.”

Tôi thiếu chút nữa thì hộc máu ngay tại chỗ.

Tư Mã Cẩn Du mỉm cười nhìn tôi, ý tứ trong mắt hắn tôi có thể nhìn ra rõ ràng. Hắn muốn nói với tôi rằng, có một số chuyện không phải tôi muốn trốn chạy là có thể trốn chạy được.

“Mấy ngày trước bản cung có bàn bạc với bệ hạ, Thái tử cập quán đã được mấy năm, cũng đến lúc phải thành hôn rồi. Bản cũng thấy Bình Nguyệt Quận cúa hiền lương thục đức, thực sự rất hợp ý bản cung. Tây Lăng Vương ngài thấy mối hôn nhân này thế nào?”

Cha mẹ tôi cùng bước ra khỏi chỗ ngồi, quỳ xuống nói: “Tạ ơn bệ hạ và nương nương ban hôn.”

Hoàng hậu lại nhìn qua phía tôi, mỉm cười rạng rỡ hỏi: “Bình Nguyệt, con có hài lòng với mối hôn nhân này không?”

Tôi có thể không hài lòng được sao? Trước đó cha mẹ thậm chí đã bảo tôi phải chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, bây giờ chẳng qua là phải thêm vào trước danh hiệu mấy chữ Thái tử phi tương lai mà thôi. Tôi chậm rãi quỳ xuống, cung kính nói: “Ý tốt của nương nương, Bình Nguyệt vạn phần cảm tạ.”

Sau khi tạ ơn đứng dậy, tôi phát hiện Công chúa Văn Dương đang tỏ rõ vẻ không hài lòng qua ánh mắt. Khi tôi đưa mắt nhìn lại cô ta, cô ta chỉ khẽ “hừ” một tiếng rồi ngoảnh đầu qua hướng khác.

Công chúa Văn Dương vốn đã không thích tôi, bây giờ lại nghe nói tôi được chỉ hôn cho huynh trưởng của mình, trong lòng đương nhiên không dễ chịu, có phản ứng như vậy cũng không có gì là khó hiểu. Tôi lặng lẽ quay trở về chỗ ngồi của mình, vừa mới ngồi xuống đã phải nhận lấy không ít ánh mắt dò xét từ xung quanh, đồng thời cũng có một số người tới chúc mừng tôi.

Tôi chẳng có tâm trạng đâu mà ứng phó với cục diện thế này, bèn bịa bừa ra một lý do rồi lặng lẽ rời đi.

Sau khi ra khỏi cung Loan Ninh, từng cơn gió lạnh không ngừng thổi tới, tôi không kìm được ôm chặt lấy chiếc lò sưởi cầm tay trong lòng.

Khi tôi đi ra đến ngoài, ả cung nữ vốn đứng hầu bên cạnh bàn của tôi liền đi ra theo. Thị nhỏ giọng nói: “Quận chúa, bên ngoài lạnh lắm, cứ nên vào trong điện thì hơn.”

Ngoài này thanh tịnh hơn bên trong đó nhiều, tôi thà chịu lạnh còn hơn là phải đối mặt với đám nữ tử còn ồn ào hơn cả chim sẻ kia. Tôi hỏi: “Ta nghe nói trong cung có một chốn tên gọi là Hàn Mai viên, bây giờ hoa mai đã nở chưa vậy?”

Cung nữ đó đáp: “Bẩm Quận chúa, mấy hôm trước khi tuyết rơi hoa mai đã nở rồi.”

Tôi khẽ gật đầu. “Thường nghe nói hoa mai trong cung đẹp đẽ vô song, đưa ta qua đó xem thử đi.”

Cung nữ đó đáp “vâng” một tiếng. Khi đi tới Hàn Mai viên, một mùi hương lạ liền xộc vào trong mũi, dưới màu tuyết trắng đầy trời, những bông hoa mai đậu trên cành ngạo nghễ nở rộ. Tôi bước lại gần một gốc mai mà hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy thư thái vô cùng.

Đột nhiên, ả cung nữ sau lưng tôi khẽ cất tiếng hô: “Nô tỳ bái kiến Thái tử điện hạ.”

Ngay kế đó, giọng nói khàn khàn trầm thấp của Tư Mã Cẩn Du liền vang lên: “Lui xuống đi.”

Tôi thầm cảm thấy không hay, vốn định ra ngoài hít thở không khí trong lành, nhân tiện ngắm hoa mai, chẳng ngờ gã khốn Tư Mã Cẩn Du này lại cũng lẻn ra ngoài như vậy. Tôi xoay người lại, nhìn Tư Mã Cẩn Du bằng ánh mắt cảnh giác.

Tư Mã Cẩn Du mặt lộ nét cười, xem chừng tâm trạng đang không tệ.

Hắn đưa tay tới, hình như định chạm vào mặt tôi, tôi vội vàng né tránh. Tư Mã Cẩn Du không vui nói: “A Uyển, chúng ta đã sắp thành phu thê rồi, cớ sao nàng còn hờ hững với ta như thế?”

Tôi nói: “Thái tử điện hạ cũng nói rồi đó, chúng ta chỉ mới sắp thành phu thê thôi, đâu đã phải là phu thê thực sự.”

“Nàng…” Tư Mã Cẩn Du nhíu chặt đôi mày. “A Uyển ta không thích nàng nói chuyện với ta bằng giọng điệu thế này. Trước đây nàng đâu có như vậy.”

Tôi cảm thấy những lời này quá mức nực cười, Tư Mã Cẩn Du quen tôi mới chỉ nửa năm, gặp tôi cũng chỉ mới vài lần, mà tôi xưa nay đều như vậy cả, hắn dựa vào đâu mà nói tôi trước đây không như vậy? Tôi bèn cười khẩy nói: “A Uyển trong lời của Thái tử điện hạ chỉ e không phải là tiểu nữ.”

Tư Mã Cẩn Du nói: “Sao lại không phải là nàng? Từ trước đến nay, A Uyển trong lời của ta đều chỉ là một mình nàng thôi.”

Y bước tới gần tôi thêm một bước. Tôi liền lùi về phía sau một bước, nói: “Người mà ngài nói tới là Tạ Uyển.”

Tư Mã Cẩn Du chợt cười hỏi: “A Uyển đang ghen đấy ư?”

Khóe môi bất giác hơi co giật, tôi thực sự không hiểu nổi Tư Mã Cẩn Du nghĩ thế nào mà lại cho rằng tôi đang ghen. Nụ cười trên mặt hắn lại càng trở nên rạng rỡ. “Bộ dạng này của A Uyển thực là đáng yêu quá chừng.”

Rồi hắn lại nhìn tôi bằng ánh mắt chứa chan tình cảm. “Nàng vừa là Tạ Uyển vừa là Tiêu Uyển, cho nên không cần phải ghen với chính mình đâu.”

Tôi chợt hỏi: “Ta thích ăn cái gì nhất?”

Tư Mã Cẩn Du không chút do dự đáp ngay: “Bánh hạnh nhân.”

Tôi lại hỏi: “Ta thích uống cái gì nhất?”

“Rượu Hà Hương.” Bên khóe mắt hắn dần lộ ra những tia dịu dàng. “Nàng xưa nay vẫn luôn thích uống loại rượu hơi cay.”

Tôi hỏi tiếp: “Ta thích màu gì nhất?”

“Màu ngó sen và màu xanh lam.”

Tôi mím chặt môi lại. Tư Mã Cẩn Du cười nói: “A Uyển không cần phải hỏi nữa, trên đời này không có ai hiểu nàng hơn ta đâu.” Rồi hắn lại bước tới gần tôi thêm chút nữa. Tôi lùi về phía sau, không cẩn thận giẫm phải một ụ tuyết trên mặt đất, liền trượt chân ngã. Tư Mã Cẩn Du vòng tay qua eo tôi, dễ dàng đỡ lấy tôi, trong mắt lóe hiện những nét cười vui vẻ. “A Uyển nôn nóng ngã vào lòng ta như thế sao?”

Tôi cụp mắt xuống, hờ hững nói: “Đa tạ Thái tử điện hạ đã đỡ.”

Tư Mã Cẩn Du ôm chặt lấy tôi, rồi hắn đột nhiên đẩy tôi vào một gốc mai, lại áp sát thân thể của mình tới, từng làn hơi thở nóng bỏng không ngừng phả vào đầu mũi tôi, làm tôi hơi ngứa. “A Uyển, ta không thích nàng gọi ta là Thái tử điện hạ như thế. Gọi ta là Cẩn Du đi, chuyện nàng đâm lén ta lần trước ta sẽ bỏ qua không tính toán với nàng nữa.”

Lần ấy rõ ràng là hắn bắt cóc tôi trước, sau đó tôi mới dùng kim tẩm thuốc mê đâm hắn. Nếu có tính toán thì người tính toán cũng phải là tôi mới đúng.

Tôi cau mày nói: “Ta đã nói rồi, ta không phải Tạ Uyển, mà là Tiêu Uyển. Tư Mã Cẩn Du, ngươi buông ta ra.”

Trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn, hắn đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Hành đụng vào nàng, nàng liền vui mừng hớn hở. Ta đụng vào nàng, nàng đáp lại ta như thế này sao? Ta rốt cuộc có chỗ nào không so được với Thẩm Hành?”

Tôi nói: “Ngươi thực là vô lý quá, con mắt nào của ngươi nhìn thấy sư phụ đụng vào ta? Hơn nữa, Thẩm Hành là sư phụ của ta.”

Dường như có một đốm lửa nhỏ rơi vào trong mắt Tư Mã Cẩn Du, rồi chỉ sau nháy mắt đã bùng lên thành một ngọn lửa dữ dội. Hắn đột nhiên cao giọng quát: “Sư phụ, sư phụ! Không cho phép nàng nhắc đến hai chữ sư phụ nữa! Sư phụ cái con khỉ!” Trên mặt hắn lúc này lộ rõ vẻ tức giận. “Nàng không cho ta đụng vào, ta cứ đụng vào đấy!”

Tư Mã Cẩn Du há miệng ra định cắn vào môi tôi. Tôi cả kinh, vội nghiêng đầu né tránh, thế là răng của hắn liền cắn vào má tôi, khiến tôi hơi đau đớn. Tôi dốc hết sức mình giãy giụa, chiếc lò sưởi cầm tay cũng vì thế mà rơi xuống đất.

Tôi nói: “Tư Mã Cẩn Du, ngươi điên rồi!”

Tư Mã Cẩn Du cười vang. “Nếu ta không điên thì đã chẳng đuổi theo nàng tới kiếp này.”

Hắn lại muốn ghé đến hôn tôi lần nữa, tôi liền cong gối, thúc mạnh vào giữa háng hắn. Sắc mặt hắn tức thì tái nhợt, tôi thừa dịp ấy giãy thoát ra khỏi vòng tay hắn, vừa thở hồng hộc vừa chạy đến dựa vào một gốc mai khác. “Tư Mã Cẩn Du, ngươi tha cho ta đi được không? Tạ Uyển đã là người của kiếp trước rồi, bây giờ sang đến kiếp này, những chuyện xưa cũ đó hãy để nó qua luôn đi mà, như vậy không tốt ư?”

Tư Mã Cẩn Du nhìn tôi chăm chú, không nói gì.

Mãi một hồi lâu sau hắn mới lên tiếng: “Được rồi, từ nay về sau nàng là Tiêu Uyển, ta là Tư Mã Cẩn Du. Nàng không thích ta nhắc đến chuyện kiếp trước, vậy ta sẽ không nhắc nữa. Nàng không thích ta đụng vào nàng, vậy ta sẽ chờ đến khi chúng ta thành hôn rồi mới đụng vào nàng.”

Tôi nhìn hắn vẻ cảnh giác. “Thật chứ?”

Tư Mã Cẩn Du khẽ gật đầu.

Chợt có tiếng bước chân vang lại, tôi ngước mắt nhìn, thấy hóa ra là tam Hoàng tử thanh nhã tuấn tú đang ung dung cất bước đi tới. Hắn ta khẽ nở một nụ cười mỉm, sau đó liền cười nói: “Thì ra hoàng huynh và Bình Nguyệt Quận chúa đang ở đây ngắm hoa mai, sao lại không gọi tiểu đệ đi cùng vậy?”

Tôi sửa sang lại xiêm y một chút, quỳ xuống hành lễ. “Bình Nguyệt bái kiến tam Hoàng tử điện hạ.”

Tam Hoàng tử cười nói: “Mau đứng lên đi, Quận chúa đã sắp trở thành hoàng tẩu của ta rồi, đại lễ thế này ta không nhận nổi đâu.”

Tư Mã Cẩn Du hờ hững hỏi: “Hoàng đệ sao lại tới đây?”

Tam Hoàng tử nói: “Đại hoàng tỷ đang nôn nóng tìm huynh đấy, đệ chỉ tiện đường tới đây nói với hoàng huynh một tiếng thôi, bây giờ mọi người đều đã rời khỏi cung Loan Ninh, đang trên đường tới Sướng Hý viên. Hoàng huynh hôm nay tuy được phụ hoàng đặc xá, nhưng cứ mất hút suốt thì khó tránh khỏi bị người ta nói ra nói vào.” Dứt lời, tam Hoàng tử lại quay sang cười nói với tôi: “Quận chúa cũng mau qua bên đó đi, hồi nãy Tây Lăng Vương phi còn hỏi Quận chúa đã đi đâu rồi đấy.”

Tôi nhủ thầm: Gã tam Hoàng tử này xem chừng tốt tính hơn Tư Mã Cẩn Du nhiều.

Tam Hoàng tử khẽ gật đầu với Tư Mã Cẩn Du rồi liền rời đi trước. Khi tôi chuẩn bị đi theo, Tư Mã Cẩn Du chợt nói: “Đừng tiếp xúc với y nhiều quá, tam đệ không phải hạng tốt đẹp gì đâu.”

Ngươi cũng thế, không phải hạng tốt đẹp gì cả.

Tư Mã Cẩn Du lại nói tiếp: “Hôm nay đoàn kịch sẽ diễn vở kịch mà nàng thích đấy.”

Tôi ngây ra, sống trên đời đã lâu như vậy rồi nhưng tôi thực sự không biết là mình thích xem kịch. Trước đây cha mẹ cũng từng mời đoàn kịch về, nhưng tôi chỉ xem được một chút là liền lờ đờ buồn ngủ, về sau cha mẹ thấy tôi như vậy thì không ép tôi phải xem kịch cùng họ nữa.

Tôi thầm thở dài một tiếng.

Tư Mã Cẩn Du vừa mới nói chỉ coi tôi là Tiêu Uyển thôi đấy, rõ là đồ lừa đảo. Trong lòng hắn, e là từ đầu chí cuối vẫn luôn coi tôi là Tạ Uyển.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi theo cha mẹ về phủ. Khi ra đến bên ngoài cửa cung, tôi lại bắt gặp Tư Mã Cẩn Du lần nữa. Hắn tươi cười rạng rỡ cất tiếng chào cha mẹ tôi, ánh mắt nhìn về phía tôi lộ rõ vẻ trần trụi vô cùng.

Cha mẹ đều tỏ ra hết cức hoang mang, lo sợ.

Huynh trưởng vốn một mực theo sau Tư Mã Cẩn Du, lúc này liền khẽ gọi một tiếng cha mẹ. Cha trưng ra bộ mặt lạnh lùng, mẹ xem chừng muốn nói chuyện với huynh trưởng, nhưng vì ngại cha nên đành khẽ thở dài vẻ hết cách.

Tôi đưa mắt liếc nhìn, thấy Tư Mã Cẩn Du vẫn đang hàn huyên với cha mẹ, thế là bèn nháy mắt ra hiệu với huynh trưởng.

Huynh trưởng quả nhiên rất hiểu tôi. “Lâu lắm rồi không gặp muội muội, muội nay lại càng xinh đẹp hơn rồi. Mấy hôm trước ta có mua cho muội vài thứ, chẳng biết muội có thích hay không, hay là tranh thủ dịp này muội theo ta về phủ chọn lấy những thứ mà muội vừa mắt nhé?”

Tôi trề môi nói: “Muội chẳng thèm đâu.”

Tư Mã Cẩn Du quay sang nói với tôi: “Huynh trưởng nàng đã có lòng như vậy, nàng là muội muội thực không nên phụ ý tốt của y. Huynh muội vốn dĩ phải tương thân tương ái, há lại đi thù oán nhau bao giờ. Vương gia, ngài thấy ta nói vậy có đúng không?”

Cha trầm ngâm một chút rồi mới nói: “Bình Nguyệt, đi sớm về sớm.”

Tôi đáp “vâng” một tiếng rồi bèn lên xe ngựa của huynh trưởng.

Sau khi về đến phủ đệ của mình, huynh trưởng đưa tôi đến một gian phòng bí mật, sau đó mới hỏi: “A Uyển muốn hỏi ta điều gì nào?”

Tôi trừng mắt nhìn y. “Huynh trưởng, lúc trước rõ ràng huynh đã nói với muội là Thái tử sẽ không cưới muội mà.”

Huynh trưởng nói: “Nói ra kể cũng lạ, Thái tử điện hạ thường ngày quả thực là mười phần sủng ái Dịch Phong, còn nhiều lần qua đêm ở chỗ y nữa. Ta vốn cứ ngỡ ngoài Dịch Phong ra, Thái tử chẳng thể chấp nhận người nào khác, nhưng bây giờ…” Hơi dừng một chút, huynh trưởng hạ thấp giọng nói: “Có lẽ Thái tử chỉ muốn khiến cha và tam Hoàng tử điện hạ nảy sinh hiềm khích mà thôi.”

Qua đêm ở chỗ Dịch Phong…

Tôi nói: “Lẽ nào Thái tử điện hạ vừa háo nam sắc lại vừa háo nữ sắc, nam nữ đều có thể xơi được? Tỉ mỉ nghĩ lại, chuyện như vậy thực ra cũng không phải là không có, trong lịch sử từng có không ít quân vương vừa yêu phi tần mà lại vừa thích nam nhân.”

Lỡ như Tư Mã Cẩn Du là người giành phần thắng cuối cùng, chẳng lẽ tôi sẽ phải hầu hạ Tư Mã Cẩn Du cùng với Dịch Phong ư?

Chỉ vừa mới nghĩ thôi tôi đã nổi da gà rồi.

Sau khi trở về vương phủ, tôi phát hiện hình như có không ít người đã nhận được tin tức từ trong cung, liền tới chúc mừng tôi không ngớt, làm tôi nghe mà lòng phát bực. Khi gặp Thẩm Hành, tôi lập tức gọi y lại.

“Sư phụ.”

Thẩm Hành chăm chú nhìn tôi, ánh mắt rất mực dịu dàng.

Tôi hỏi: “Sư phụ có biết A Uyển thích ăn cái gì nhất không?”

Thẩm Hành không chút nghĩ ngợi đáp ngay: “Con không kén chọn, chay mặn không kiêng, chỉ cần là đồ ngọt thì con đều thích cả. Nếu nói có thứ gì con thích nhất, vậy đó hẳn là bánh hạt dẻ đúng không?”

Tôi lại hỏi: “Con thích uống nhất cái gì?”

Thẩm Hành đáp: “Rượu hoa quả.”

“Con thích nhất màu gì?”

“Xanh nhạt và hồng đào.”

Tôi lập tức cười tươi rạng rỡ, Thẩm Hành quả là giữ chữ tín, nói không coi tôi là Tạ Uyển thì quả nhiên đã không coi tôi là Tạ Uyển.

Ngày hôm sau, thánh chỉ ban hôn đã được ban xuống từ trong cung. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, phủ Tây Lăng Vương đã trở nên náo nhiệt như nơi phố chợ, đến bậu cửa cũng sắp bị giẫm nát tới nơi, về cơ bản các quan viên trong thành Kiến Trung đều đã tới một lượt, nói là để chúc mừng tôi, thực tế là muốn thăm dò tình hình trong phủ Tây Lăng Vương.

Nói ra thì tình hình trong phủ Tây Lăng Vương bây giờ quả là có hơi đặc biệt.

Cha mẹ đứng về phía tam Hoàng tử, huynh trưởng thì lại theo phe Thái tử, còn tôi bây giờ đã được ban hôn cho Thái tử rồi, chẳng khác nào đã theo về phe Thái tử. cả hai đứa con đều ở phe khác, người làm cha mẹ sớm muộn gì cũng sẽ trở giáo mà thôi, cho nên nhất định là tam Hoàng tử đã bắt đầu ghẻ lạnh cha rồi.

Nhưng tam Hoàng tử thật quá lạ kỳ, chẳng biết trong lòng đang tính toán gì nữa, không chỉ không ghẻ lạnh cha tôi mà còn càng ngày càng thân mật, trong số những người đến đưa quà thì quà của tam Hoàng tử là trọng hậu nhất. Nếu không biết trước là Tư Mã Cẩn Du và tam Hoàng tử bây giờ đang như nước với lửa, tôi nhất định đã cho rằng bọn họ huynh đệ tình sâu, và tam Hoàng tử thực sự coi tôi là hoàng tẩu của mình.

Tình thế bây giờ đúng là càng ngày càng khó đoán.

Tôi chỉ là nữ giới, cũng chẳng muốn đoán làm gì.

Công chúa Văn Dương đến vào ngày thứ ba. Có bài học từ lần trước, lần này Lê Tâm lôi loại cao dưỡng tóc mà cô ta tặng ra bôi lên đầu cho tôi. Tôi cố tình lắc lư cái đầu trước mặt cô ta mấy cái, sau đó nói: “Cao dưỡng tóc mà Công chúa tặng đúng là đồ tốt, bôi lên đầu thoải mái quá chừng.”

Công chúa Văn Dương đưa mắt liếc tôi, cất giọng hờ hững: “Chẳng qua là loại cao dưỡng tóc bình thường thôi, đám cung nữ hạng bét trong cung của ta cũng đều dùng thứ này.”

Lúc này tôi đã có thể xác định được là Công chúa Văn Dương lại đến để gây sự với tôi. Tâm tư của cô nàng này tôi căn bản không hiểu được, có điều cũng không định đi tìm hiểu, vì bụng dạ của người trong cung đều hết sức ngoằn ngoèo rắc rối, bổn Quận chúa mà lần mò theo khéo sẽ bị rối ruột mà chết mất.

Tôi làm bộ chân thành cất lời tán thán: “Công chúa quả không thẹn là hòn ngọc minh châu trong tay bệ hạ, không ngờ ngay đến những người hầu bên cạnh mà cũng được dùng đồ tốt như thế, thực khiến Bình Nguyệt ngưỡng mộ quá chừng.” Hơi dừng một chút, tôi cụp mắt xuống, ra vẻ thẹn thùng nói tiếp: “Nghĩ đến việc sau này có thể thành hôn với Thái tử, trở thành hoàng tẩu của Công chúa, tự nơi đáy lòng Bình Nguyệt mừng rỡ vô cùng.”

Sắc mặt Công chúa Văn Dương tức thì tái đi, chắc là đã bị tôi chọc vào chỗ đau rồi.

Hừ, dám đến tìm tôi gây sự này, đằng nào thì thánh chỉ cũng được ban xuống rồi, bất kể kết quả ra sao thì bây giờ có thể mượn việc này mà chọc giận được Công chúa Văn Dương cũng là một chuyện tốt.

Rồi tôi lại cười nói: “Bích Dung, Lê Tâm, còn không mau mang trà loại tốt nhất lên đây.” Sau khi Bích Dung mang trà lên, tôi khẽ nhấp một ngụm, kế đó nói với Công chúa Văn Dương: “Đây là trà Ô Long thượng hạng chuyên dùng để tiếp đãi khách quý đấy, Công chúa điện hạ mau nếm thử đi. Dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng là người một nhà, đâu cần phải khách sáo với nhau làm gì.”

Sắc mặt Công chúa Văn Dương lại tái đi thêm mấy phần nữa.

Tôi nhìn mà lòng thầm vui vẻ, cảm giác sảng khoái chưa từng có không ngớt trào dâng.

Có điều Công chúa văn Dương dù gì cũng là người chốn cung đình, rất nhanh đã ổn định được tâm trạng. Cô ta hỏi: “Ngươi còn nhớ bà cố nội của ta không?”

Tôi thành thực trả lời: “Không.”

Trí nhớ của tôi vốn không được tốt, cái gì không đáng để lưu tâm tôi thường chẳng hao tâm tốn sức ghi nhớ làm gì. Công chúa Văn Dương bấy lâu vẫn luôn hằm hè với tôi, tội lại càng chẳng hơi đâu đi nhớ chuyện về cô ta. Hơn nữa, lại nói tới bà cố nội, đó đã là chuyện từ bao nhiêu đời trước rồi chứ?

Lê Tâm ghé đến bên tai tôi nhắc nhở: “Lần trước khi tới đây Công chúa điện hạ có nói với Quận chúa rằng bà cố nội của Công chúa điện hạ là Công chúa Ninh An, là một đại mỹ nhân.”

Nghe Lê Tâm nói thế tôi liền nhớ lại ngay, có điều đại mỹ nhân thì cũng có gì ghê gớm đâu, trải qua bao nhiêu năm tháng như vậy, người dù có đẹp đến mấy thì giờ cũng thành một đống xương trắng rồi. Công chúa Văn Dương rốt cuộc có ý gì đây?

Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.

Lúc này Bích Dung cũng ghé đến bên tai tôi, hạ thấp giọng nói: “Quận chúa, Công chúa Ninh An cũng từng thích Thẩm công tử đấy.”

Tôi hơi ngẩn người, thế rồi giật mình hiểu ra Thẩm công tử mà Bích Dung nói tới ở đây không phải Thẩm Hành, mà là Thẩm Yến. Đã có kinh nghiệm từ trước nên tôi bèn hỏi thẳng: “Chẳng lẽ kiếp trước của cô là Công chúa Ninh An? Cô muốn nối lại duyên xưa với Thẩm Yến à?”

Nói rồi tôi liền đưa mắt quan sát Công chúa Văn Dương khắp từ trên xuống dưới một lượt.

Nếu cô ta trở thành sư nương của tôi, ừm, có lẽ Thẩm Hành có thể trị được cái tính khí kia của cô ta đấy, xét ra ý tưởng này quả là không tệ chút nào.

Tôi cười nói: “Nếu cô muốn thì tự đi mà nói rõ ràng với sư phụ ta đi.” Tôi rất chu đáo suy nghĩ hộ cho cô ta một phen, sau đó lại nói: “Có điều chuyện này e là hơi khó đấy. Cô là công chúa, còn sư phụ ta chỉ là dân thường, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ không để hai người đến với nhau đâu.”

Tôi đã nói nhiều như thế rồi mà Công chúa Văn Dương xem chừng chẳng nghe lọt tai được câu nào. Cô ta đột nhiên hỏi: “Kiếp sau của Thẩm yến đang ở trong phủ của ngươi ư?”

Tôi còn chưa kịp trả lời thì cô ta đã lại lẩm bẩm nói tiếp: “Ngẫm lại cũng đúng, năm xưa bà cố nội là một nữ tử phong hoa tuyệt đại như thế mà y còn nỡ lòng cự tuyệt, bây giờ thì lại càng chẳng cần phải nói. Tiêu Uyển, sao ngươi lại có phúc như vậy chứ?”

Tôi nhủ thầm, cái phúc như vậy tôi thà không có còn hơn.

Công chúa Văn Dương đột nhiên biến hẳn sắc mặt, tức tối trừng mắt nhìn tôi, nói: “Sau khi gả cho hoàng huynh của ta, ngươi nhớ phải đối xử với huynh ấy cho tốt, đừng có nghĩ tới nam nhân khác! Nếu để bản cung phát hiện ra chuyện ngươi cắm sừng hoàng huynh thì chớ có trách bản cung độc ác!”

Sau khi Công chúa Văn Dương rời đi, Lê Tâm lộ vẻ nghi hoặc nói: “Quận chúa, vị Công chúa Văn Dương này lạ quá, lời của cô ta em chẳng hiểu gì cả.”

Tôi nói: “Không hiểu mới là chuyện tốt.” Vì nếu như hiểu rồi thị sẽ bị chuyện kiếp trước làm cho vướng bận, đến lúc đó làm sao còn làm một người bình thường được nữa. Tôi kêu Lê Tâm đi lấy cho mình một ít bánh ngọt tới, Bích Dung tranh thủ dịp này bèn nói với tôi: “Quận chúa, Bích Dung cảm thấy tình trạng của Công chúa Văn Dương khá giống với Bích Dung, có lẽ Công chúa Ninh An trước khi chết đã dặn lại con cháu của mình một số lời gì đó.”

Tôi cũng có phán đoán như vậy.

Xem ra trong kiếp trước Tạ Uyển cũng có tình địch, hơn nữa đó còn là một vị công chúa nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN