Giản Trì trả lời một tiếng được, cậu không tiếp tục làm phiền Trương Dương, cúp máy.
Giải thưởng thực sự đủ hấp dẫn, nhưng Giản Trì không cảm thấy Quý Hoài Tư sẽ vì giải nhất này mà mời cậu tới. Liên tiếp va chạm khiến Giản Trì có chút mệt mỏi, cậu không hề suy nghĩ nữa, cho Quý Hoài Tư một chữ “được”, ngược lại muốn nghỉ giải lao, vô tình ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ, các giác quan phóng đại, con thuyền tựa như lắc lư tới lui, Giản Trì mơ trở về cuộc đối thoại với Văn Xuyên trong phòng thay đồ. Lần này, lời nói của Văn Xuyên càng thêm thẳng thắn lộ liễu, khuôn mặt mơ hồ không thấy rõ biểu tình, chỉ có đôi môi gần gần khép lại: “Tôi chưa bao giờ coi cậu là bạn.”
Giản Trì bị cố định ở đó, không thể di chuyển cũng không thể mở miệng, trơ mắt nhìn Văn Xuyên đến gần trong gang tấc, trên người mang theo hơi nước ẩm ướt.
“Tôi thích cậu.”
Tim đập thình thịch, Giản Trì không có dấu hiệu mở mắt ra, mặt trời ngoài cửa sổ đã chìm xuống, ngay cả căn phòng cũng xám xịt không nhìn thấy ánh sáng. Giản Trì nghe thấy ai đó gọi tên cậu, bộ não hỗn loạn trong một thời gian không thể phân biệt được đó là một giấc mơ hay thực tế.
“Giản Trì, em không sao chứ?”
Giản Trì nhìn về phía Quý Hoài Tư đang đứng ở bên giường tràn đầy quan tâm, chậm nửa nhịp, hơi thở không khỏi chậm lại: “Sao anh lại ở đây?”
Sau phản ứng đầu tiên là nhìn về phía cửa sổ, may mắn thay, nó vẫn còn đóng.
Quý Hoài Tư nói: “Anh đã gọi cho em vài cuộc điện thoại, em không trả lời, anh lo lắng em xảy ra chuyện, nên mượn thẻ dự phòng. Bây giờ đã là sáu giờ rồi.”
Màn hình điện thoại di động hiển thị cuộc gọi và tin nhắn văn bản của Quý Hoài Tư vài giờ trước. Lúc này cậu mới hoàn toàn tỉnh táo lại, Giản Trì cảm thấy áy náy và chột dạ: “Em vốn chỉ muốn chợp mắt một chút, không nghĩ tới sẽ ngủ đến tận bây giờ.”
“Ở trên tàu em cảm thấy không khỏe đúng không?” Quý Hoài Tư đè vài sợi tóc vểnh lên của cậu, mỉm cười nhẹ nhàng: “Một số học sinh cảm thấy không khỏe, sau khi uống thuốc đã cảm thấy tốt hơn một chút. Nếu em khó chịu nhớ nói cho anh biết.”
Giản Trì có chút không dám nhìn vào mắt Quý Hoài Tư, càng không thể mở miệng nói cho anh biết chuyện xảy ra vào buổi sáng. Mặc dù nội tâm nói không nên giấu diếm, Quý Hoài Tư có quyền biết sự thật, nhưng Giản Trì cuối cùng chỉ là “ừm” một tiếng.
Cậu không biết sau khi bản thân nói ra sẽ dẫn đến những thay đổi gì, có lẽ có thể đẩy mọi thứ vào một tình huống phức tạp hơn. Giản Trì không muốn điều đó xảy ra, nhưng cũng có thể chỉ là cậu không có đủ can đảm.
Sau giờ ăn tối, bóng người thưa thớt. Sau khi thức dậy, Giản Trì ăn không thấy ngon miệng, ăn một vài miếng đã cảm thấy no. Quý Hoài Tư đề nghị đi dạo trên boong tàu bên ngoài để để tiêu hóa, sau đó lên tầng hai. Trên đường đi, anh tự nhiên nắm lấy tay Giản Trì, xúc cảm mềm mại xa lạ cho đến một thời gian dài qua đi mới khiến Giản Trì ý thức được chuyện gì đã xảy ra, cánh tay hơi cứng ngắc, giống như không thích hợp, khi nhìn thấy người đi tới cách đó không xa, Giản Trì theo bản năng rút tay ra.
“… Có người.”
“Nhìn thấy cũng không sao.” Giọng nói của Quý Hoài Tư không nhẹ không nặng, như thể đối với anh mà nói là một chuyện không cần suy nghĩ liền có thể quyết định. Anh nhìn về phía Giản Trì, ánh mắt hơi chớp động dưới bóng đêm: “Em không hy vọng người khác biết sao?”
Câu hỏi này rất khó để trả lời, Giản Trì không thể nói chắc chắn “không”. Nếu để cho người khác biết cậu và Quý Hoài Tư ở bên nhau, sự thanh nhàn thật vất vả mới có được lại bị tước đoạt. Còn lại nửa năm, cậu hy vọng có thể an ổn vượt qua, đáp ứng Quý Hoài Tư là do đã do dự thật lâu mới đưa ra quyết định, còn những thứ khác, Giản Trì muốn giấu được bao lâu thì giấu được bấy lâu.
Nếu không lên tiếng, câu trả lời dường như không thể tránh khỏi mà rò rỉ ra. Quý Hoài Tư che giấu thâm ý chợt lóe lên, khi ngước mắt lên đã đổi thành nụ cười: “Anh biết rồi. Hoạt động sắp bắt đầu rồi, chúng ta hãy đi qua đó đi.”
Quán bar trên tầng hai thực sự không phải là một quán bar theo nghĩa nghiêm túc, bình thường hơn so với Giản Trì đã từng nhìn thấy trong phim truyền hình một chút, không có đèn lung tung và những người quần ma loạn vũ, tụm ba tụm năm ngồi trong ghế, ngồi chơi trò chuyện. Tất nhiên, rượu vang và âm nhạc là điều cần thiết, đặc biệt là tủ rượu thủy tinh đầy đủ được tôn lên bởi ánh sáng ấm áp, Giản Trì mặc dù không thể gọi tên, nhưng trực giác nói với cậu nhất định không hề rẻ.
“Giản Trì, sao bây giờ cậu mới đến?”
Trương Dương nhận được tin tức, lại ôm bả vai Giản Trì, kết quả vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Quý Hoài Tư, cậu ta sợ tới mức lập tức buông tay: “Hội, hội phó? Anh cũng tới…”
Quý Hoài Tư tiếp lời: “Tôi và Giản Trì tới cùng nhau.”
“Tôi nói này…” Trương Dương có chút bối rối, nhìn thấy Quý Hoài Tư xuất hiện ở loại địa điểm này mang đến cho cậu ta tác động không nhỏ: “Các cậu đã đặt chỗ chưa? Phỏng chừng một chút nữa sẽ hết chỗ.”
Giản Trì nhìn về phía Trương Dương đang đi tới: “Không phải cậu đã đặt rồi sao?”
“Đặt là đặt xong rồi…”
Trương Dương một trận mập mờ nháy nháy mắt với Giản Trì, qua mấy giây sau Giản Trì mới hiểu được ý tứ của cậu ta, Quý Hoài Tư cười cười, tựa hồ không nhận ra được sự khó xử của Trương Dương: “Nếu cậu không ngại, chúng ta có thể ngồi cùng một chỗ.”
Rõ ràng, Trương Dương không thể từ chối yêu cầu của Quý Hoài Tư.
Những người trong ghế đều là bạn bè của Trương Dương, bạn bè của bạn bè, mỗi khuôn mặt đều rất quen thuộc, Giản Trì vẫn nhìn thấy một số người trong lớp học, nhưng không có giao tiếp. Cậu nghĩ rằng chỉ có hai hoặc ba người, nhìn thấy trận chiến gần như muốn quay đầu và rời đi. Những người này vốn là tùy hứng, sau khi Quý Hoài Tư đi tới lập tức trở nên ngồi nghiêm chỉnh, giống như cấp dưới mò mẫm đối mặt với lãnh đạo đột kích kiểm tra, đặc biệt là Quý Hoài Tư vốn đảm nhiệm chức vụ này.
Trương Dương tiến đến bên tai Giản Trì nhỏ giọng nói: “Sao cậu lại kéo hội phó lại đây?”
Giản Trì chỉ có thể nói: “Thực ra anh ấy kéo tôi đến.”
Trương Dương ném cho cậu một ánh mắt không tin, Giản Trì vốn cũng không muốn giải thích. Cậu yên lặng uống một ngụm nước vừa bưng lên, vào cổ họng mới phát hiện là mùi rượu, kích thích ho khan vài tiếng, may mắn xung quanh âm nhạc khá lớn, không ai chú ý tới. Bầu không khí ngưng tụ trong một thời gian khi Quý Hoài Tư ngồi xuống, nhưng miễn là anh muốn, luôn luôn có thể nhanh chóng xoa dịu bầu không khí ngượng ngùng này, thu phụ sự tin tưởng của tất cả mọi người. Cộng với Trương Dương xuất thân từ một tổ bầu không khí, cảnh tượng nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Giản Trì không tham dự được, cậu say sưa nhìn Trương Dương cùng người khác đùa giỡn khoe khoang, lại cầm lấy rượu trước mặt, uống một ngụm mới nhớ tới chuyện này, ngoài ý muốn chính là, chảy vào miệng lại biến thành nước ấm.
“Anh vừa đổi rồi.” Ngay khi Giản Trì còn đang nghiên cứu ly nước nghĩ rằng có phép thuật gì đó, giọng nói của Quý Hoài Tư bám vào tai, khoảng cách quá gần dẫn đến nghe có vẻ xào xạc, giống như băng đang phát.
“Tại sao em không nhìn thấy?”
“Vừa nãy em chỉ nhìn Trương Dương, tất nhiên em không thể nhìn thấy anh.”
Câu này đi vòng quanh tai hai vòng, nghe làm sao cũng thấy kỳ lạ. Khi hiểu được rồi Giản Trì có một chút buồn cười, thực sự cảm thấy buồn cười, và một cảm giác mới lạ, nói: “Trương Dương là bạn của em.”
“Chúng ta cũng bắt đầu từ bạn bè.” Quý Hoài Tư nói.
Ban đầu chỉ là một câu trả lời tầm thường, trong đầu Giản Trì vẫn hiện ra bóng dáng Văn Xuyên, trong lúc nhất thời không nghĩ nên nói tiếp cái gì, Trương Dương không biết vừa rồi đang nói chuyện về cậu ta, hưng phấn chen vào: “Giản Trì, cậu có muốn chơi không?”
Câu hỏi này giúp Giản Trì này thoát ly sự khác thường trong đáy lòng: “Muốn chơi cái gì?”
“Trò chơi của nhà vua.” Triệu Trạch Tây ngồi bên còn lại tiếp lời. Cậu ta vốn là thành viên hội học sinh, đối với Quý Hoài Tư cũng không khẩn trương như những người khác, có chút xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn hỏi một câu: “Hội phó có muốn chơi không?”
Bên cạnh có người dùng khuỷu tay đụng vào anh, Quý Hoài Tư lại nhìn về phía Giản Trì trước: “Em muốn chơi không?”
Giản Trì còn chưa nghe rõ đây là trò chơi gì, Trương Dương bên cạnh khẩn cấp thúc giục cậu đồng ý, nghe như là thật lòng và đại mạo hiểm. Giản Trì cảm thấy cả đêm ngồi ở đây cũng không phải là cách, vì vậy cậu gật đầu, một giây sau lại nghe thấy Quý Hoài Tư nói: “Tôi cũng chơi.”
Trò chơi luôn luôn là vị cứu tinh khi hiện trường yên tĩnh. Giản Trì chơi cùng hai vòng, thấy hai người được điểm tên được yêu cầu thâm tình nhìn nhau mười giây rồi lại gọi đối phương là bảo bối, tiếp theo là một RC qua xin số người lạ, đại khái hiểu được trò chơi này chính là đại mạo hiểm cải tiến. Giản Trì xa vời trúng thưởng này tham gia trò chơi rất thuận tiện, cơ bản chỉ cần nhìn người khác ồn ào, thế nào cũng không đến phiên cậu. Có một cảm giác tham gia, nhưng cũng không cần phải hy sinh nhiều.
“Lần này tôi là vua.” Một vòng mới bắt đầu, YC vừa bị buộc phải nhìn nhau trìu mến rút thẻ king, một biểu hiện vui vẻ phải chỉnh đốn lai cho: “Số 6 sẽ hôn người tiếp theo đi qua đây.”
Khi lời nói vừa kết thúc, tất cả mọi người cười, bạn bè của cậu ta nói: “Nếu người đi qua là một bồi bàn thì sao?”
“Điều đó cũng phải tuân thủ các quy tắc của trò chơi.”
Trương Dương nói: “Hôn là quá đáng rồi, thơm một cái cũng không khác biệt lắm.”
YC đó suy nghĩ một chút, không có ý kiến gì, quét một vòng: “Ai là số 6?”
Vừa rồi Giản Trì còn tràn đầy tâm tình xem kịch, nhìn thấy Hồng Đào 6 trong tay, cậu xác nhận lại ba lần, biết là không thể trốn được, lúc này mới nặng nề mở miệng: “Là tôi.”
Người bên cạnh ồn ào, cũng không phải mang ác ý, dù sao Giản Trì ngồi bên cạnh Quý Hoài Tư, có mười lá gan cũng không dám nói lung tung trước mặt đối phương. Sự quyến rũ của trò chơi được phản ánh ở đây, các quy tắc không thể vi phạm trong mọi trường hợp, nếu không bạn không thể chơi. Quý Hoài Tư nhíu mày một chút, không thu liễm được sự không vui trong đó, dường như đang chuẩn bị mở miệng, bị người phía sau cắt ngang.
“Thì ra cậu ở đây.”
Tất cả mọi người đều nhìn qua, bao gồm cả Giản Trì, mà Thẩm Thư Đình vừa đi tới còn chưa nói được hết câu với Quý Hoài Tư, thần sắc lạnh nhạt: “Điện thoại của cậu không liên lạc được, có người nhìn thấy cậu đi vào nơi này. Trường vừa gửi email, bây giờ cậu có rảnh không? Tôi muốn xử lý càng sớm càng tốt.”
Lời nói vừa dứt vài giây, Thẩm Thư Đình lập tức nhận thấy bầu không khí quỷ dị mà yên tĩnh này. Hắn ngước mắt nhìn về phía những người trong ghế đang né tránh ánh mắt của hắn, lướt qua Giản Trì thì không rõ ràng dừng lại thêm vài giây: “Làm sao vậy?”
Giản Trì nghĩ, nếu bây giờ cậu vứt bỏ thẻ trong tay hoặc đổi nó với Trương Dương, không biết có còn kịp không.
Tác giả có lời muốn nói:
Trương Dương: Người tổn thương chỉ có mỗi tui thôi.
– —–oOo——