Trường Phong Độ - Chương 137: Ông từng hứa với trời cao, từng uống máu ăn thề, từng tuyên bố không phụ lòng bách tích thiên hạ, từng gửi gắm t
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Trường Phong Độ


Chương 137: Ông từng hứa với trời cao, từng uống máu ăn thề, từng tuyên bố không phụ lòng bách tích thiên hạ, từng gửi gắm t


Cố Cửu Tư rời phủ nha với tâm trạng nặng như đeo chì, trực giác mách bảo hắn chuyện này có gì đó kỳ lạ. Thời gian qua hắn vẫn luôn âm thầm điều tra toàn bộ quan viên Huỳnh Dương, nhất là Vương Tư Viễn và Phó Bảo Nguyên. Phong cách hành sự trước giờ của Vương Tư Viễn là biến Vương Hậu Thuần thành bia đỡ; còn Phó Bảo Nguyên chẳng qua là vị quan lục phẩm nhỏ bé như hạt mè, tra xét mãi vẫn chẳng tìm ra bằng chứng ông làm việc xấu.

Có phạm tội cũng chỉ là nhận hối lộ, song lượng tiền lại không nhiều, ngoài ra…danh tiếng ông kiếm được khá ổn. Ấn tượng của dân chúng về Phó Bảo Nguyên chủ yếu là ông đã đảm nhiệm chức huyện lệnh nhiều năm, tuy không có công trạng nhưng cũng chẳng mắc sai lầm.

Cố Cửu Tư trầm tư trở về nhà, Lạc Tử Thương giám sát đê đập, Liễu Ngọc Như mới quay về từ bến tàu.

Sau ngày đợt hàng đầu tiên đến Đông Đô, thương đội bắt đầu thường xuyên vận chuyển hàng. Nhờ chi phí thấp, tốc độ nhanh, an toàn cao, rất nhiều tiểu thương muốn giảm phí tổn nên giao hàng cho Liễu Thông Thương Hành phụ trách. Hiện giờ chỉ mới khai trương nửa tháng nhưng thanh danh truyền khắp đại giang nam bắc[1], có thể nói là kinh doanh vô cùng phát đạt.

Vận chuyển thuận lợi cộng thêm buôn bán dần sinh lãi, cả Vân Vân lẫn Diệp Vận đề nghị Liễu Ngọc Như mở rộng cửa hàng. Liễu Ngọc Như không dám tùy tiện mở cửa hàng vào lúc này, nhưng vẫn để các nàng chuẩn bị rồi lên kế hoạch xoay tiền.

Hiện tại Diệp Vận và Vân Vân đã tự bồi dưỡng một nhóm người cho riêng mình ở từng cửa hàng. Công việc kinh doanh dần phát triển theo hướng Liễu Ngọc Như phụ trách gom góp tài chính cũng như quyết định đầu tư tiền vào đâu, còn Diệp Vận với Vân Vân đảm nhiệm cách thức buôn bán. Dựa vào kinh nghiệm tích lũy ở Hoa Dung, Vân Vân định từ từ mở rộng mặt hàng; từ những sản phẩm hàng ngày dành cho nữ tử đến bồ kết, lược, trang phục, thậm chí sẽ bán thêm vài dụng cụ trong nhà được chế tác theo phong cách tinh xảo. Tuy Diệp Vận mới làm chủ sự Thần Tiên Hương một thời gian ngắn, nhưng vì cửa hàng cung không đủ cầu nên nàng ấy đang nghĩ tới việc mua đất để sản xuất lương thực và lợi dụng phí tổn thấp để phát triển lượng tiêu thụ.

Liễu Ngọc Như không bác bỏ đề nghị của hai người, nàng vừa dẫn dắt thương đội đi vào quỹ đạo vừa suy tính nên kiếm tiền ở đâu.

Cố Cửu Tư ngồi trong sân, nơi đây có một cái xích đu vốn dành cho các cô nương chơi đùa, hôm nay Cố Cửu Tư đang buồn bực nên hắn ngồi thẫn thờ trên xích đu. Chân hắn nhẹ nhàng đung đưa trên mặt đất, đầu hắn mải mê nghĩ về những chuyện xưa nay ở Hoàng Hà.

Liễu Ngọc Như trở về phủ đệ, lúc đang đi trên hành lang, Ấn Hồng đột ngột kéo tay nàng rồi chỉ xuống dưới sân và nhỏ giọng cười, “Phu nhân nhìn kìa.”

Liễu Ngọc Như nhìn theo hướng tay Ấn Hồng chỉ liền phát hiện Cố Cửu Tư đang ngửa đầu ngắm trời với khuôn mặt cực kỳ ngớ ngẩn.

Cố Cửu Tư đã đổi sang bộ đồ mặc trong nhà màu đỏ – hắn luôn thích những màu sắc rực rỡ như vậy – và tóc cài quan vàng. Hắn ngồi trên xích đu, đôi mắt trong sáng lặng lẽ ngắm nhìn không trung. Liễu Ngọc Như mím môi cười, nàng cảm thấy ánh nắng chiếu xuống người hắn như đang chiếu vào lòng nàng. Nắng ấm có lẽ muốn khẳng định với nàng rằng hãy nhìn đi, mọi thứ vẫn giống hệt trước kia.

Bất kể một thời gian dài đã trôi qua, người này vẫn giữ nguyên trái tim thời niên thiếu.

Liễu Ngọc Như bước về phía trước, nàng ngồi xuống mép hành lang, khuỷu tay dựa vào lan can và cất cao giọng, “Cố công tử.”

Cố Cửu Tư nhận ra giọng Liễu Ngọc Như nhưng thấy thật quái lạ, sao nàng lại gọi hắn là Cố công tử? Hắn ngơ ngác ngẩng đầu liền bắt gặp một chiếc khăn từ trên cao bay xuống. Cố Cửu Tư giơ tay bắt lấy chiếc khăn lụa theo bản năng rồi ngước nhìn và thấy cô nương kia đứng trên cao cùng nụ cười rạng rỡ.

Khuôn mặt nàng sinh động, tỏa sáng lấp lánh tựa viên đá quý giữa ánh mặt trời ban trưa.

Nụ cười của nàng không biết bỏ đi vẻ cẩn trọng thường trực từ bao giờ, nó thấp thoáng vài phần nghịch ngợm, “Cố công tử đang làm gì đấy?”

Lời này khiến Cố Cửu Tư không nhịn cười nổi, hắn cũng cất cao giọng, “Suy nghĩ một chuyện.”

“Chuyện gì thế?”

Liễu Ngọc Như chống cằm tán gẫu với hắn, nàng vừa hỏi xong liền thấy Cố Cửu Tư đặt khăn lụa của nàng lên má. Hắn thoáng nhướn mày, đôi mắt hoa đào tràn lan vẻ phong lưu nồng nàn. Ánh mắt hắn chỉ nhìn nàng, môi khép mở nói ra một chữ.

Chữ kia không được thốt lên thành tiếng nhưng Liễu Ngọc Như nhìn là hiểu ngay.

Hắn nói – nàng.

Kỳ thật chữ này cũng chẳng có vấn đề gì, song Cố Cửu Tư lại khiến nàng thấy tim đập loạn nhịp, mặt còn vô cớ nóng lên. Liễu Ngọc Như lí nhí mắng, “Càn rỡ!”

Dứt lời, nàng đứng dậy rồi hấp tấp chạy vào phòng.

Cố Cửu Tư ngẩn người, hắn bật dậy đuổi theo nàng, lớn tiếng gọi, “Ngọc Như, nàng đừng giận, đừng đi mà.”

Vào giờ phút này, Liễu Ngọc Như nào dám đối mặt với hắn nên vội vàng trở về phòng. Cố Cửu Tư chân dài chạy lẹ, Liễu Ngọc Như vừa bước vào phòng hắn đã đuổi kịp. Nàng đang muốn đóng cửa lại thì bị Cố Cửu Tư dùng nửa thân mình chèn cửa. Tay hắn giữ cửa, miệng hắn nài nỉ, “Thôi mà, đừng giận, cho ta vào đi.”

Liễu Ngọc Như không thèm để ý hắn, nàng chỉ muốn đóng cửa lại. Cố Cửu Tư vừa dùng tay giữ cửa vừa nhìn nàng chằm chằm, sau đấy hắn bật cười.

“Chàng cười gì đó?” Liễu Ngọc Như ngước nhìn hắn.

Cố Cửu Tư mím môi, hắn cúi đầu ghé vào bên tai nàng rồi thì thầm, “Hóa ra tiểu nương tử không phải đang bực tức mà là xấu hổ à?”

“Chàng ra ngoài ngay!”

Liễu Ngọc Như tức khắc xù lông, duỗi tay đẩy hắn. Cố Cửu Tư túm lấy tay nàng và tiện thể lách người qua cửa, hắn dùng chân đóng cửa lại rồi ôm nàng vào lòng.

Hắn cúi đầu nhìn Liễu Ngọc Như mà cười, Liễu Ngọc Như lập tức thấy mình lâm vào thế yếu; nếu nàng tiếp tục ầm ĩ với hắn thì khác gì dỗi yêu. Người nàng bỗng cứng ngắc, làm nàng trông ngoan vô cùng.

Cố Cửu Tư thấy nàng luống cuống thì trong lòng phấn khích. Hắn cúi xuống hôn cái chụt lên mặt Liễu Ngọc Như, cao hứng bảo, “Nàng thích ngắm ta, ta vui lắm.”

Liễu Ngọc Như im thin thít, nàng nghiêng mặt né tránh như quyết không thừa nhận lời hắn nói. Cố Cửu Tư đặt tay nàng lên môi rồi hôn nó, “Ta càng sung sướng hơn khi có thể nuôi lớn cái tính ương bướng của nàng.”

Lời này khiến Liễu Ngọc Như nhận ra mình đã nhõng nhẽo cỡ nào, nàng nhất thời cứng đờ và không khỏi cảm thấy ngượng chín mặt. Nàng không hiểu sao cứ ở trước mặt Cố Cửu Tư là mình lại mất hết phong độ. Cố Cửu Tư biết nàng đang dần hoàn hồn, hắn ôm nàng chặt hơn rồi vội khuyên nhủ, “Nương tử tốt của ta, nàng tuyệt đối đừng nghĩ nhiều. Nam nữ với nhau khác thương trường và triều đình, giữa chúng ta không cần lễ nghĩa gì cả. Nếu nàng là người ngoài ta sẽ cảm thấy giả tạo kệch cỡm, nhưng là phu thê thì nhìn yêu vô cùng.”

“Đừng…đừng nói nữa,” Liễu Ngọc Như ngượng ngùng lắp bắp.

Cố Cửu Tư khẽ cười, Liễu Ngọc Như đang dựa vào ngực hắn nên cảm nhận được nó rung lên. Sau hồi lâu, hắn than nhẹ một tiếng, trong thanh âm bất đắc dĩ mang theo vài phần cưng chiều, “Nàng thật là.”

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài đột ngột truyền đến tiếng bước chân. Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như thoáng nhìn nhau, kế tiếp bọn họ nghe Thẩm Minh nôn nóng kêu, “Cửu ca? Có trong đó không?”

Cố Cửu Tư thấy Thẩm Minh đến liền đau đầu, hắn giơ tay che trán rồi thở dài. Liễu Ngọc Như đẩy đẩy hắn, mím môi nhắc, “Gọi chàng kìa.”

“Tới không đúng lúc.”

Cố Cửu Tư lầm bầm, hắn nghĩ ngợi rồi hôn nàng lần nữa. Được cái liếc mắt giận dữ của Liễu Ngọc Như, hắn mới thỏa mãn buông nàng ra. Hắn sửa sang quần áo, mở cửa đi ra ngoài, tay chắp lại trong tay áo, bực bội nhìn Thẩm Minh mà chất vấn, “Làm gì đấy? Sao không sai người thông báo?”

“Ta gặp ngươi mà cũng cần thông báo?” Thẩm Minh đực mặt ra. “Không phải toàn là ta trực tiếp tới sao?”

Trước giờ đúng là như vậy nên Cố Cửu Tư bị hắn hỏi tới cứng họng, vì thế hắn càng bực mình hơn, chỉ lạnh lùng “hừ” một tiếng, “Nói lẹ lên.”

“Đồ quái gở.”

Thẩm Minh thẳng thừng chê bai, Cố Cửu Tư đang muốn phản kích thì nghe hắn nói tiếp, “Tần Nam mất tích.”

Cố Cửu Tư ngẩn người giây lát rồi bật thốt, “Mất tích là sao?!”

“Ông ấy làm việc rất có quy luật,” Thẩm Minh trả lời ngay, “thời gian qua ta với ông ấy cũng khá thân nên đi đâu ông ấy đều báo ta một tiếng. Hôm nay ông ấy đến huyện nha làm việc như mọi ngày, sau đó về nhà. Ta có chút chuyện cần điều tra mới không theo ông ấy, đến lúc ta tới Tần phủ thì trong đó chẳng còn ai.”

“Hay bọn họ đi ra ngoài?” Cố Cửu Tư nhíu mày hỏi.

Thẩm Minh lắc đầu, “Không phải. Lúc đầu ta cũng nghĩ vậy nhưng gần đây Tần Nam biết buổi chiều ta sẽ tới nên có đi ra ngoài cũng chào hỏi ta hoặc để lại lời nhắn. Hơn nữa ta trèo tường vào nhà thì phát hiện nơi đấy rất bừa bãi, trong nồi còn nguyên gạo chưa nấu xong. Điều này chứng tỏ người một nhà gấp rút bỏ đi, có khi bọn họ chẳng hề tính trước nữa.”

“Tại sao ngươi nghĩ họ bỏ đi?” Cố Cửu Tư thắc mắc cách dùng từ của hắn. “Gạo còn trong nồi, người lại không thấy, lỡ bị bắt thì sao?”

“Không thấy đồ vật quý giá trong nhà, cả mấy bộ trang phục thường ngày nữa.” Thẩm Minh phân tích, “Những món quan trọng như quan ấn, vật yêu thích, thậm chí cả bài vị của phu nhân ông ấy đều được mang đi. Đây là mấy món đồ gắn liền với thói quen sinh hoạt của Tần Nam, ngoại trừ ông ấy và người cực kỳ thân cận, kẻ nào muốn ngụy tạo chứng cứ ông ấy tự bỏ đi cũng không thể lấy đồ chính xác như vậy. Chưa kể nếu định dàn cảnh bọn họ bỏ nhà ra đi thì cần gì để lại gạo trong nồi cho người ta nghi ngờ.”

“Lúc ngươi vắng mặt, người giám thị bọn họ đâu?”

“Không biết.” Giọng Thẩm Minh nặng nề. “Lúc đến nhà ông ấy, ta tìm thấy dấu vết đánh nhau gần đó, người trông coi ông ấy thì mất tăm mất tích.”

Cố Cửu Tư im lặng, Thẩm Minh nói tiếp, “Vì vậy hiện tại khả năng lớn nhất chính là ông ấy gặp chuyện nên quyết định tạm thời mang theo người nhà rời đi. Người phe ta hoặc bị người của ông ấy đánh, hoặc bị nhóm người mà chúng ta từng phát hiện đánh.”

Cố Cửu Tư trầm mặc suy nghĩ, Thẩm Minh lo âu hỏi, “Cửu ca, phải làm sao bây giờ?”

“Tần Nam có mẫu thân cao tuổi, người hầu cũng nhiều, chắc bọn họ sẽ tách riêng ra.” Cố Cửu Tư cân nhắc nói, “Mẫu thân ông ấy già cả nên chắc chưa đi đâu xa mà còn ở trong thành. Ông ấy hẳn đã ra khỏi thành Huỳnh Dương, ngươi hãy đi về phía tây Đông Đô và phía nam Ích Châu để đuổi theo.”

“Vâng.”

Thẩm Minh nhận mệnh lệnh rồi lập tức rời phủ. Cố Cửu Tư đứng tại cửa, Liễu Ngọc Như đi từ trong phòng ra rồi nghi hoặc nói, “Tần đại nhân gặp chuyện à?”

Cố Cửu Tư lặng thinh trong chốc lát, hắn bảo, “Nàng cứ nghỉ ngơi trước, ta đi tìm vài người.”

Cố Cửu Tư nói xong liền chạy tới đê.

Lạc Tử Thương đang giám sát đê đập, thấy Cố Cửu Tư đến, y nở nụ cười, “Cố đại nhân.”

“Tần đại nhân mất tích.”

Cố Cửu Tư đi thẳng vào vấn đề, hắn quan sát biểu cảm từ Lạc Tử Thương. Y thoáng ngớ người trước khi hỏi, “Sao lại mất tích?”

Câu hỏi này cùng với phản ứng của Lạc Tử Thương giúp Cố Cửu Tư xác nhận y thật sự không hay biết việc này.

Hắn xoay người bỏ đi rồi chạy tới phủ nha tìm Lý Ngọc Xương để thương lượng, “Lý đại nhân, Tần đại nhân mất tích, tại hạ muốn gặp Phó đại nhân.”

Lời này làm Lý Ngọc Xương nhíu mày, “Thê tử của ngươi liên quan đến vụ án này, ngươi không thể gặp ông ấy.”

“Lý đại nhân,” Cố Cửu Tư đưa mắt nhìn Lý Ngọc Xương, “Tần đại nhân gặp chuyện rất có thể dính líu tới Phó đại nhân, ngài hãy cho ta gặp ông ấy để làm rõ lý do Tần đại nhân mất tích. Lý đại nhân phá án theo công lý, phân biệt rõ ràng đúng sai, tuyệt đối sẽ không hồ đồ phán quyết.”

Lý Ngọc Xương suy nghĩ một lát, rốt cuộc hắn bảo, “Ta sẽ đi hỏi.”

Cố Cửu Tư tự dưng thấy bực cái tên cứng đầu này nhưng hắn biết đây là điểm đáng quý của Lý Ngọc Xương. Hắn hít sâu một hơi rồi giơ tay nói, “Mời ngài.”

Lý Ngọc Xương gật đầu, hắn dẫn người đi gặp Phó Bảo Nguyên.

Cố Cửu Tư theo Lý Ngọc Xương đến nhà tù, hắn đứng đợi ở cửa. Chẳng mấy chốc, Lý Ngọc Xương quay lại và nhàn nhạt thông báo, “Ông ấy bảo không biết.”

“Không biết?” Cố Cửu Tư sững sờ.

Lý Ngọc Xương gật đầu, “Không chịu nói.”

Nghe đến đây, Cố Cửu Tư hiểu ngay Lý Ngọc Xương chắc không hỏi được gì. Hắn vội vàng đi vô trong, “Để ta gặp ông ấy.”

Lý Ngọc Xương giơ tay cản lại, hắn ngăn cản làm Cố Cửu Tư tức khắc nổi cơn điên, “Đầu óc ngươi[2] bị rót chì chắc?! Lúc này phải dùng mọi cách cạy miệng ông ấy chứ. Tại sao Tần Nam chạy trốn? Còn lý do nào khác ngoài việc trong tay ông ấy nắm giữ bằng chứng quan trọng? Bây giờ ngươi cản ta, lỡ đâu Tần Nam bị giết chết ngoài kia thì vụ án này phải làm sao?!”

Lý Ngọc Xương yên lặng nghe mắng, lúc Cố Cửu Tư vọt vào nhà lao, hắn không cản lại nữa.

Cố Cửu Tư đi một mạch tới phòng giam, Phó Bảo Nguyên đang nằm trên giường, vẫn giữ nguyên điệu bộ vui tươi hớn hở ngày thường. Một tay ông chống đầu, một tay cầm đũa khoan thai gõ lên chén, miệng ê a hát; trông ông toát lên vài phần tiêu sái, khác hẳn vẻ nịnh hót mọi khi.

Cố Cửu Tư nhìn Phó Bảo Nguyên mà nói, “Ngài chắc đã biết chuyện Tần Nam chạy trốn.”

Phó Bảo Nguyên không đáp lại hắn, ông tiếp tục ngâm nga. Cố Cửu Tư mím môi rồi nói tiếp, “Lúc trước thuộc hạ của ta đi bắt người, có phải chính ngài đã sai người cung cấp lịch trực không?”

“Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, thưởng tâm lạc sự thùy gia viện.”[3]

“Phó đại nhân!” Cố Cửu Tư hét lên, “Giờ ngài không nói Tần đại nhân đi đâu, đợi đến lúc có chuyện thì muộn quá rồi!”

Lời này khiến Phó Bảo Nguyên khẽ cười một tiếng, ông xoay người đưa lưng về phía Cố Cửu Tư và vẫn chả thèm nói chuyện với hắn.

Cố Cửu Tư thấy thái độ của ông bèn nghĩ ngợi rồi bảo, “Ta không biết ngài thiện hay ác, ta cũng chẳng biết Tần đại nhân định làm gì. Ta không rõ tại sao ngài cản trở ta tu sửa Hoàng Hà nhưng ta muốn hoàn thành tốt việc này.”

Tiếng hát của Phó Bảo Nguyên ngưng bặt, Cố Cửu Tư siết chặt tay, “Ta muốn tu sửa Hoàng Hà, ta cũng muốn chỉnh đốn Vĩnh Châu. Trong quá trình này, ta không buông tha bất kỳ kẻ xấu nào, nhưng sẽ chẳng khiến người tốt bị hàm oan. Phó đại nhân, nếu ngài có oan khuất thì hãy nói ra, không cần lòng vòng bằng cách làm Tần đại nhân mạo hiểm như vậy. Ngài có thể tin ta.”

“Một người trẻ tuổi như ngươi[4],” Phó Bảo Nguyên mở to mắt nhìn bức tường trước mặt, trầm tĩnh nói, “việc gì phải bới tung Vĩnh Châu lên? Cứ làm bộ đi tới đi lui, đạt chút thành tích, kiếm bộn tiền rồi về Đông Đô là được. Ngươi còn trẻ mà đã làm chính tam phẩm Hộ Bộ Thượng thư, mai sau chỉ cần không đi sai đường, sớm muộn gì ngươi cũng chạy tới cái đích mình khao khát. Hà tất phải sốt ruột và liều lĩnh tham công như thế?”

“Vì ta là quan.”

Cố Cửu Tư nhìn ông, nghiêm túc trả lời, “Khi ngồi trên vị trí này, ta ăn lương thực do bá tánh nuôi trồng cung cấp, ta nhận bổng lộc từ tiền bá tánh nộp lên. Sao ta có thể ăn trên ngồi trốc nhưng chỉ theo đuổi tiền đồ? Bệ hạ sai ta tới tu sửa Hoàng Hà thì ta phải làm đến cùng. Ta không thể khiến số tiền lớn mà Dương Châu bỏ ra đổ sông đổ bể, cũng chả muốn triều đình nhận tin lũ lụt Hoàng Hà từ năm này sang năm khác. Nơi đây vốn là đồng ruộng phì nhiêu, là chỗ để bá tánh an cư lạc nghiệp, nếu như vậy thì sao ta lại không làm chứ?”

“Cố đại nhân,” Phó Bảo Nguyên than nhẹ, “bá tánh lẫn quan viên Vĩnh Châu đều mặc kệ, ngươi…”

“Ta quản.”

Cố Cửu Tư kiên định tuyên bố, từng chữ hắn thốt ra vang vọng, “Đại Hạ có Cố Cửu Tư, ta tồn tại một ngày thì sẽ quản chuyện bá tánh thêm một ngày.”

Phó Bảo Nguyên im lặng, chẳng biết ông nghĩ gì khi nhìn bức tường đen như mực của phòng giam. Cố Cửu Tư thấy ông không lên tiếng bèn nói tiếp, “Phó đại nhân, ta biết ngài không tin ta nhưng dù vậy ngài cũng hãy suy nghĩ vì gia đình mình. Ta đoán ngài đã thu xếp chu đáo nên không sợ, nhưng như thế đâu có nghĩa họ không sợ?”

“Hiện tại ngài trông cậy Tần đại nhân giúp ngài, nhưng nếu không bị oan thì Tần đại nhân chả cứu nổi ngài. Nếu thật sự bị oan, ngài để ông ấy một mình vượt núi cao sông dài thay ngài giải oan mà không sợ ông ấy gặp nạn ư?”

“Trước khi chuyện này xảy ra,” Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, “đã có người theo dõi Tần đại nhân, ta để Thẩm Minh trông chừng ông ấy. Bây giờ ông ấy bỏ đi nên chúng ta không thể bảo vệ, quan văn như ông ấy sao đủ sức tự bảo vệ mình?”

Phó Bảo Nguyên lặng lẽ nghe Cố Cửu Tư nói, sau một hồi ông thở dài rồi chậm chạp bảo, “Không phải ta nhờ mà chính hắn muốn làm. Nếu ngươi đã đoán được hắn muốn làm gì thì mau tìm hắn đi.”

Cố Cửu Tư ngẩn người, sau đấy chợt hiểu Phó Bảo Nguyên đang tiết lộ hướng đi của Tần Nam. Hắn định mở miệng hỏi thì nghe Phó Bảo Nguyên tiếp lời, “Hắn không thể leo núi.”

Ông không thể leo núi nhưng lại muốn đến Đông Đô. Để tới đó thì ngoại trừ quan đạo đều cần đi qua núi, dĩ nhiên Tần Nam sẽ chọn quan đạo. Song vì muốn cắt đuôi kẻ bám theo, ông nhất định phải lén lút…

Cố Cửu Tư ngẫm nghĩ, Phó Bảo Nguyên vừa nhìn hắn tính toán vừa cười chua xót, “Lúc ngươi đi, nhớ sai người mang vò rượu tới cho ta.”

Cố Cửu Tư đồng ý rồi cất bước rời đi, khi hắn đến cửa, Phó Bảo Nguyên bất chợt lên tiếng, “Năm ta tới Huỳnh Dương, ta cũng bằng tuổi ngươi.”

Cố Cửu Tư dừng bước, hắn nghe Phó Bảo Nguyên cười, “Chỉ trong chớp mắt, ta đã thành một lão già. Nếu không gặp ngươi thì ta cũng quên mất dáng vẻ thời trai trẻ của mình.”

Nghe đến đây, Cố Cửu Tư quay đầu lại và thấy Phó Bảo Nguyên ngồi xếp bằng trên giường đá. Ông mặc quan bào, khuôn mặt tròn trịa nhuốm đầy ý cười tang thương.

Trong nháy mắt, một ảo giác xuất hiện trước mặt Cố Cửu Tư. Hắn phảng phất thấy Phó Bảo Nguyên của tuổi đôi mươi mang theo khí phách hăng hái thời thanh xuân mà ngồi xếp bằng trước mặt mình. Khuôn mặt ông vừa kiên định vừa nghiêm túc hệt hắn bây giờ; trong lòng sục sôi khát vọng giúp đời cứu dân, từ xương tủy đến trái tim đều tràn đầy nhiệt huyết.

Ông từng hứa với trời cao, từng uống máu ăn thề, từng tuyên bố không phụ lòng bách tích thiên hạ, từng gửi gắm tình cảm sâu thẳm vào sơn hà này.

Những gì người trẻ tuổi này làm, ông cũng đã làm.

Nhưng băng giá đông lạnh máu, gió rét đông lạnh xương.

Cuộc sống là lưỡi dao tàn khốc nhất, nó có thể im hơi lặng tiếng thay đổi hoàn toàn một con người.

Cố Cửu Tư ngơ ngác nhìn Phó Bảo Nguyên. Có lẽ ông nhìn thấu lòng hắn, ông phất tay như một vị trưởng bối, “Đi đi, ta chờ rượu của ngươi.”

Bạn đang

Chú thích

[1] Một câu thành ngữ với hàm ý là toàn Trung Quốc. Con sông lớn được đề cập trong câu này chính là Trường Giang.

[2] Vì đang cáu nên Cố Cửu Tư gọi Lý Ngọc Xương là “ngươi” thay vì “ngài”. Xưng hô thay đổi tùy trường hợp nhé.

[3] Dịch nghĩa: Cảnh xuân sắc thắm còn đây, lòng xuân lại đã đâu hay nhà nào. Câu này xuất phát từ hồi Kinh Mộng trong vở Mẫu Đơn Đình – tác phẩm do nhà soạn kịch thời Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598. Đây là vở kịch rất nổi tiếng và đến nay vẫn được người Trung Hoa nghiên cứu dựng lại cũng như diễn xướng. Mẫu Đơn Đình ca ngợi tình yêu tự do của nam nữ thanh niên, chống lại những khuôn phép ràng buộc của chế độ hôn nhân phong kiến.

[4] Trước giờ để diễn vai kẻ nịnh hót cũng như vì Cố Cửu Tư có chức quan cao hơn, Phó Bảo Nguyên toàn gọi anh là “ngài”. Giờ ông nói lời thật lòng nên mình đổi thành “ngươi”. Xưng hô sẽ thay đổi tùy tình huống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN