Trường Sinh Ba Vạn Năm - Vì Thần Vương mà chiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Trường Sinh Ba Vạn Năm


Vì Thần Vương mà chiến



Chương 30: Vì Thần Vương mà chiến

Tiếng chuông vang lên, chấn vỡ không gian, vạn vật rung động.

Mười vị Tiên xuất hiện, mang đến áp lực cực lớn cho Sở Tầm, nếu như mười vị Tiên tiến vào Lôi Khu, sẽ phát động lôi kiếp cực kỳ khủng bố, một vị Tiên có thể làm uy lực lôi kiếp tăng gấp bội, nếu như là mười vị Tiên, sợ rằng ngay cả Đại La Kim Tiên đến, cũng không thể chịu đựng nổi Lôi Kiếp này.

Thiên Xuyên Đạo Nhân đã bị vây khốn, hiện giờ mười vị Tiên bất ngờ xuất hiện, lấy mạng đổi mạng,hoàn cảnh của Sở Tầm như ngàn cân treo sợi tóc.

Nhưng đúng vào lúc này, tiếng chuông thần bí vang lên, chẳng những ngăn lại mười vị tiên, càng chủ yếu chính là, làm Sở Tầm mở mắt.

Dù cho mười vị Tiên xuất hiện, Sở Tầm đều chưa từng mở mắt ra, nhưng hiện tại tiếng chuông vang lên, lại khiến Sở Tầm động dung.

Cũng không phải tiếng chuông mang uy lực khủng bố, mà là tiếng chuông này đối với Sở Tầm cực kì quen thuộc.

Giờ khắc này thiên địa biến sắc, một cỗ Huyền Hoàng Chung xuất hiện ở giữa không trung, Huyền Hoàng Chung hạ xuống, một đạo thân ảnh liền thình lình xuất hiện.

Đây là một vị lão giả, trên thân hình của lão không chỗ nào không nhìn thấy sự già nua, lưng đã còng, mặt tràn đầy nếp nhăn, cực kỳ tang thương, giống như đèn dầu sắp cạn, có thể tắt bất cứ lúc nào.

“Vạn Như Kiếm! Ngươi là Vạn Như Kiếm?”

Thực nhanh có người nhận ra tên này lão giả, thất thanh hô, phảng phất giống như là đang nhìn thấy quỷ.

“Là hắn! Vạn Như Kiếm!”

“Không có khả năng, không có khả năng, ba vạn năm trước, ngươi chết trong tay Trường Sinh Tiên Tôn, vì sao ngươi còn sống?”

“Vạn Như Kiếm, sao có thể có thể là ngươi.”

Từng đạo thanh âm vang lên, tất cả cường giả đang dõi theo trận chiến này đều bị chấn động, bọn họ không nghĩ tới trận đại chiến này, lại sẽ đưa tới nhân vật như vậy.

Vạn Như Kiếm thực lực không bằng Sở Tầm, nhưng sở dĩ chấn động là bởi vì, Vạn Như Kiếm chính là thủ hạ mạnh nhất đi theo Sở Tầm, từ nhỏ Kiếm Thể, đã từng lấy nhất kiếm trấn áp quần hùng Cửu Châu, cả đời chưa từng nếm qua mùi thất bại, nhưng cuối cùng gặp được Sở Tầm, sau khi bị Sở Tầm đánh bại , liền đi theo Sở Tầm.

Giờ khắc này giữa tế đàn, Sở Tầm đã có phản ứng, hắn nhìn Vạn Như Kiếm ở nơi xa, nội tâm vạn phần phức tạp, hắn vốn tưởng rằng người huynh đệ này của mình, đã ngã xuống ba vạn năm trước, hắn không nghĩ Vạn Như Kiếm không những không chết mà chọn mai danh ẩn tích, nhưng hắn lại càng nghi hoặc, vì sao Vạn Như Kiếm chưa từng xuất hiện, chưa từng đi tìm hắn.

Chẳng lẽ……. Chính hắn làm sai cái gì sao?

“Vạn Như Kiếm, ngươi đã già, phiến đại địa này, đã không còn là nơi ngươi có thể xưng bá như năm xưa, hiện tại rời đi, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng.”

Trong mười vị Tiên, có một vị Tiên mở miệng, nhìn Vạn Như Kiếm mở miệng, hy vọng hắn có thể lui ra, không cần quấy nhiễu bọn hắn.

Keng!

Chỉ tiếc Vạn Như Kiếm không có chính diện trả lời hắn vấn đề, mà là giơ tay, phong vân hóa kiếm, kiếm quang lập loè gần như bao phủ cả người hắn.

“Năm tháng vô tình, người đã già, kiếm cũng đã rỉ sắt, nhưng lão hủ vẫn còn đủ sức đánh một trận!”

Vạn Như Kiếm ánh mắt vẩn đục, trong phút chốc trở nên sắc bén vô cùng, giống như tuyệt thế tiên kiếm, rồi sau đó thiên địa biến sắc, hắn cầm kiếm chém tới, dũng mãnh vô song.

Keng!

Nghìn trượng kiếm khí tung hoành ba ngàn dặm, giữa không trung, lộng lẫy kiếm mang, giống như tiên kiếm, nhất kiếm quét ngang, sát ra chân không mảnh đất, đem không gian cắt đứt, khủng bố đến cực điểm.

“Đại Bàng Quyền.”

Một vị Tiên thần sắc liền trở nên lạnh lẽo, trực tiếp ra tay, tuy rằng ba vạn năm trước Vạn Như Kiếm một mình có thể trấn áp quần hùng Cửu châu, nhưng ba vạn năm sau, Vạn Như Kiếm đã già, ngọn đèn sinh mệnh cũng đã sắp tắt, bọn họ không sợ, dù cho kém một cái cảnh giới, cũng dám ra tay.

Hắn quyền pháp đánh ra, kinh động thiên địa, sau lưng hắn liền xuất hiện hư ảnh một con đại bàng khổng lồ, che trời, rồi sau đó đại bàng quyền rơi xuống, cùng kiếm khí va chạm, bộc phát ra những tiếng vang đinh tai nhức óc, hỏa hoa văng khắp nơi, chiếu rọi trời cao.

“Bát Vương Phục Ma Chưởng.”

“Âm Dương Sinh Tử Bình.”

“Nhược Thủy Tam Thiên.”

Còn lại chín vị Tiên cũng nhao nhao thi triển thần thông, phát ra thần uy cái thế.

Đây là Tiên chiến, trận chiến này chỉ riêng uy thế cũng đã khiến chúng sinh khiếp sợ.

Trận đại chiến này thật khủng bố, đây là sinh tử đại chiến, không có người lưu lực, đều là tử chiến, không tồn tại che dấu.

Oanh! Oanh! Oanh!

Mười vạn dặm núi sông từng tấc từng tấc bị đánh nứt toạc, một đạo kiếm khí, quét ngang vạn tòa sơn nhạc, cự thạch nứt toạc, khắp nơi đều tràn ngập tiên quang.

Keng!

Cường giả chiến đấu, tốc chiến tốc thắng, chỉ một cái đối mặt, Vạn Như Kiếm đã chém đứt cánh tay trái của một vị tiên, trong không trung lúc này tràn ngập Tiên đạo pháp tắc.

Nhưng Vạn Như Kiếm cũng không chịu nổi, hắn bị mười vị Tiên vây công, dù cho Linh Tiên tu sĩ, nhưng hắn cũng đã già, đã không còn nắm giữ đỉnh phong lực lượng năm xưa.

Hắn cắn răng xuất thủ, kéo dài thời gian, hy vọng Sở Tầm có thể sớm một chút độ kiếp thành công.

“Vạn Như Kiếm, từ bỏ đi, ngươi đánh không lại chúng ta.”

“Trận này chiến, ngươi chắc chắn phải thua.”

“Ngươi đã già rồi, nên buông tay đi.”

“Năm xưa ngươi vô địch cái thế, kiếm bại Cửu Châu, nhưng ba vạn năm đã qua, ngươi đã không còn là ngươi của năm đó nữa rồi, mau lui ra ta có thể tha ngươi một mạng.”

Mười vị Tiên sôi nổi mở miệng, có người muốn làm hắn trực tiếp từ bỏ, có người cho rằng hắn chắc chắn sẽ chết, cũng người mở miệng trào phúng, cho rằng hắn ba vạn năm trước huy hoàng, nhưng chung quy vẫn là bị đám tu sĩ hậu bối vượt qua.

“Ngô danh Vạn Như Kiếm, kiếm bại ba ngàn hùng.”

Vạn Như Kiếm hờ hững mà nhìn này bang nhân, rồi sau đó lại lần triển khai công kích.

Lần thứ hai so chiêu, Vạn Như Kiếm bị thương, hắn bị âm dương bình tạp trung, cả người xương cốt đều vỡ vụn, ở trên không trung ho ra một ngụm máu tươi, có vẻ càng thêm thê thảm.

Nhưng hắn cũng đem thân thể một vị Tiên tru diệt, đáng tiếc thiếu chút nữa có thể đem đối phương nguyên thần (linh hồn) chém nát.

Hắn thực hung tàn, đối mặt mười vị đỉnh Tiên, như cũ vẫn thong dong không loạn.

“Ngươi vì sao phải làm như vậy?”

Có một vị tiên thập phần phẫn nộ, quát lớn.

“Vì Thần Vương mà chiến.”

Vạn Như Kiếm hờ hững mở miệng, hắn lau khóe miệng máu tươi, theo sau lại là một tràng công kích.

Ở giữa tế đàn, Sở Tầm đều nhìn thấy hết thảy, khi Vạn Như Kiếm xuất hiện, hắn động dung một ít, hiện giờ lại thấy Vạn Như Kiếm như cũ vì chính mình mà chiến, hắn không khỏi chua xót, rồi sau đó mở miệng.

“Như Kiếm, bỏ chiến đi, chớ có tái chiến.”

Sở Tầm mở miệng, Vạn Như Kiếm là hắn chân chính huynh đệ, hiện giờ xa cách nhau ba vạn năm, Sở Tầm không hy vọng hôm nay gặp lại lại là lần cuối.

Sở Tầm thanh âm, kiên định đáng sợ, đây là một loại mệnh lệnh, hắn hy vọng Vạn Như Kiếm thu tay lại.

Giữa không trung, lần thứ ba giao thủ, Vạn Như Kiếm vai trái bị đánh xuyên qua, máu đã nhuộm đỏ nữa thân người, từ miệng vết còn có thể nhìn thấy xương cốt lộ ra, hắn thực suy yếu, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng tay phải vẫn gắt gao cầm kiếm chưa từng có một thoáng buông lỏng.

“Thần Vương đại ca! Ta thực xin lỗi ngài! Ba vạn năm trước, ta chính mắt thấy La Trường Sinh giết chết Bằng Nhi! Ta thực xin lỗi ngài, ta vốn không nên sống ở trên đời này, ta không còn mặt mũi nào để đi gặp ngài.”

Giờ khắc này, Vạn Như Kiếm đưa lưng về phía Sở Tầm, hắn lớn tiếng mở miệng, ngôn ngữ bên trong tràn ngập bi thương.

Lúc này Sở Tầm chung quy đã hiểu vì sao Vạn Như Kiếm không có cùng hắn gặp nhau, đơn giản là khúc mắc.

“Việc năm xưa đã qua rồi, ngươi chớ có tự trách, năm đó ngươi cũng là đã tận lực rồi, mau dừng tay đi”

Sở Tầm cố nén bi thương, ban đầu Vạn Như Kiếm xuất hiện khi, hắn đích xác sinh ra hoài nghi, hắn không biết vì sao Vạn Như Kiếm không chịu xuất hiện, lúc này hắn đã hiểu rõ, nhưng càng hiểu rõ hắn càng cảm thấy đau xót.

“Không! Thần Vương! Bằng Nhi là hậu nhân của ngài, nhưng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn tính mạng của hắn bị kẻ khác đoạt mất, ta không có năng lực bảo hộ Bằng Nhi, ta không có mặt mũi nào để đi gặp ngài, Thần Vương đại ca, hôm nay ta lấy mệnh…… Vì ngài ngăn địch.”

Vạn Như Kiếm hét lớn!

Rồi sau đó kiếm khí tung hoành, tru sát vạn vật.

Trong phút chốc, hoảng sợ thiên uy ngưng tụ mà đến, vô thượng kiếm khí, chiếu rọi cả Cửu thập cửu Long sơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN