Trường Sinh Bất Tử Chi Ta Là Đế Tuấn - Sưu tầm
Kiếm Ngạo Và Hoàng, Khiêu Chiến!!
Thế Giới Đại Ác.
– Liên Thần tất cả thần lực của đã bị bọn ta tiêu hao hết rồi ngươi không trốn được đâu ngoan ngoãn để bọn ta trấn áp đi!! Bốn người Chung Sơn, Diêm Xuyên, Đế Tuấn và Cơ Cung Niết chia ra đứng ở bốn hướng
quát to lên một tiếng sau đó điều động toàn bộ lực lượng tạo thành một quả cầu lớn nhốt Liên Thần lại.
– Muốn phong ấn ta? Mơ tưởng phá cho ta!! Liên Thần nghe vậy không cam lòng quát to một tiếng sau đó dốc hết số sức lực còn lại điên cuồng xông lên nhưng ngày càng trở nên suy yếu.
– Ai, được làm vua thua làm giặc a!! Sau một lúc cố gắng vẫn không có kết quả cuối cùng Liên Thần đã hoàn toàn tuyệt vọng cay đắng nói một tiếng.
– Ầm! Đúng lúc Liên Thần sắp bị phong ấn hoàn toàn đột nhiên dị biến lại nảy sinh chỉ thấy tất cả các ngôi sao trên bầu trời bất luận là tầng sao nông hay tầng sao sâu đều đồng loạt tỏa sáng tiếp đó một vết nứt đột ngột xuất hiện hút Liên Thần vào trong.
– Hừm! Hoàn Đông Bắc Châu, Đạo Trường Đông Phương Đông Phương Bất Bại chăm chú nhìn vào bàn tay phải của mình một chút thì hai mắt đột nhiên cứng lại bởi vì trong lòng bàn tay của hắn dường như xuất hiện một vết rách không gian nhỏ Liên Thần toàn thân đều là vết thương từ bên trong bay ra.
– Vù! Đông Phương Bất Bại đảo tay một cái Liên Thần đã bị ném xuống mặt đất.
– Đệ tử bất hiếu khấu tạ sư tôn đã ứng cứu!! Liên Thần vừa nhìn thấy Đông Phương Bất Bại thì trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi sau đó quỳ xuống cung kính khấu đầu nói.
Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm vào Liên Thần không nói tiếng nào. – Đệ tử đã sai. Thời điểm Kỷ Thứ Hai đệ tử không nên đại nghịch bất đạo trộm Đại Khí Chi Liên của sư tôn trốn tới Thế Giới Đại Ác. Đệ tử biết sai xin sư tôn trách phạt.
Liên Thần quỳ trước mặt thành tâm sám hối nói.
– Thôi được rồi! Nếu ngươi đã hối lỗi thì đứng lên đi sau này ngươi cứ chuyên tâm dạy bảo các sư đệ là được rồi!! Đông Phương Bất Bại nhìn Liên Thần một chút rồi trầm giọng nói.
– Đa tạ sư tôn!! Liên Thần nghe vậy ngẩng đầu lên vui mừng nói.
– Vù! Sau khi nói xong Đông Phương Bất Bại phất tay áo một cái quay đầu bước vào một gian đại điện Liên Thần lập tức bước theo.
… – Cái gì? Sao lại như vậy??
Quay trở lại bên ngoài Vạn Liên Hải bốn người Chung Sơn, Đế Tuấn, Diêm Xuyên và Cơ Cung Niết trông thấy Liên Thần đột nhiên biến mất thì cả kinh kêu lên bọn họ không thể tin được là lại có người có thể cứu được Liên Thần từ trong tay bọn họ.
– Người ra tay cứu Liên Thần không lẽ là hắn sao?
Sau một hồi suy nghĩ Đế Tuấn đột nhiên nhớ ra điều gì mở miệng nói.
– Ồ! Đế Tuấn chẳng lẽ ngươi biết chuyện gì sao?
Chung Sơn, Nhân Thân Diêm Xuyên và Cơ Cung Niết nghe vậy thì nhìn Đế Tuấn nghi hoặc hỏi.
– Ừ! Trước đây ta có bắt được một số thuộc hạ của Tử Vi Đại Đế từ miệng bọn chúng biết được một chuyện đó là tại Kỷ Thứ Hai hậu kỳ Đông Phương Bất Bại từng thu nhận Liên Thần làm đệ tử nhưng sau đó lại đại nghịch bất đạo trộm Đại Khí Chi Liên của Đông Phương Bất Bại trốn vào Thế Giới Đại Ác. Có lẽ hiện tại Đông Phương Bất Bại niệm tình sư đồ ngày xưa mà cứu hắn một mạng!! Đế Tuấn nhìn ba người trầm giọng nói.
– Liên Thần lại là đệ tử của Đông Phương Bất Bại sao?
Ba người Chung Sơn nghe nhíu mày lại bọn họ không thể ngờ Đông Phương Bất Bại lại chính là sư tôn của Liên Thần.
– Có lẽ các ngươi cũng đã đoán được! Đúng vậy tại Kỷ Thứ Hai Đông Phương Bất Bại còn có một thân phận khác lúc đó hắn gọi là Một Nửa!! Đế Tuấn lại tiếp tục nói.
– Một Nửa? Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân Kỷ Thứ Hai Một Nửa? Đông Phương Bất Bại lại chính là hắn sao?
Nhân Thân Diêm Xuyên kinh ngạc kêu lên trước đây hắn đã từng nghi ngờ về thân phận của Đông Phương Bất Bại tại Kỷ Thứ Hai nhưng không thể được hắn lại chính là Một Nửa.
– Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân Kỷ Thứ Hai? Thì ra hắn đã xuất hiện từ lâu rồi!! Cơ Cung Niết cũng cảm thán nói. – Thôi được rồi! Tạm thời đừng quan tâm đến chuyện này nữa bây giờ chuyện quan trọng mà chúng ta phải làm là mau chóng dung hợp Thế Giới Đại Ác và lãnh thổ của mình trước đã!! Cả bốn người im lặng một lúc lâu sau đó Chung Sơn lại lên tiếng nói.
– Đúng vậy! Ba người còn lại nghe vậy thì gật đầu một cái sau đó cả bốn đại đế vương đều thi triển lực lượng khiến cho các châu của Thế Giới Đại Ác nhanh chóng dung hợp với lãnh thổ của bọn họ.
– Ầm! Ầm! Ầm! Nửa ngày sau trên bầu trời vang lên một loạt tiếng nổ lớn báo hiệu cho việc Thế Giới Đại Ác đã hoàn toàn bị bốn đại thế lực lớn phân chia xong.
– Đế Tuấn cái Đại Đế Tế Đàn này ta đoạt được từ trong tay Liên Thần hiện tại giao lại cho ngươi!! Lúc này Cơ Cung Niết đột nhiên phất tay một cái đưa cái Đại Đế Tế Đàn mà bản thân chiếm được đến trước mặt Đế Tuấn nói.
– Hử? Sao ngươi lại làm vậy? Ngươi không cần dùng nó để thăng cấp Đại Chu Thiên Đình của mình thành Đại Chu Thiên Giới sao?
Đế Tuấn liếc mắt nhìn Đại Đế Tế Đàn một chút rồi lại nhìn Cơ Cung Niết hỏi.
– Ha ha ha ha… Không dấu gì ngươi trước khi bốn giới hợp nhất ta đã để cho Chu Dịch Thế Giới của mình hoàn toàn dung hợp với Âm Gian Thế Giới Đại Thiện tương đương với việc hóa nơi đó thành Thiên Giới của riêng ta. Cho nên Đại Đế Tế Đàn này đối với ta là có hay không cũng được chi bằng dùng nó để kết thúc nhân quả ngày xưa ngươi mấy lần giúp ta ở Thế Giới Đại Thiên!! Cơ Cung Niết nhìn Đế Tuấn cười nói.
– Ừ! Vậy thì ta không cách sáo rồi!! Đế Tuấn nghe vậy thì gật đầu một cái sau đó lập tức dùng Đại Đế Tế Đàn của mình xếp chồng lên Đại Đế Tế Đàn mà Cơ Cung Niết đưa cho.
– Ầm! Trong chớp mắt hai cái tế đàn đã hoàn toàn dung hợp lại từ hôm nay Đế Tuấn cũng đã sở hữu ba cái Đại Đế Tế Đàn giống như Diêm Xuyên.
– Chúc mừng! – Chúc mừng! – Chúc mừng! Chung Sơn, Diêm Xuyên và Cơ Cung Niết thấy vậy cùng lên tiếng chúc mừng.
– Không cần khách sáo.
Đế Tuấn cũng lập tức đáp lễ một tiếng tiếp đó bốn đại đế vương lại trò chuyện thêm một lúc rồi cùng nhau nói cáo từ mỗi người đều tự trở về ổn định lại lãnh thổ mà mình mới đoạt được.
…..
Thời gian như gió từ lúc bốn đại thế lực binh phạt Thế Giới Đại Ác đã qua được ba mươi năm trong khoảng thời gian này bởi vì các thế lực lớn đều bận rộn tự mình phát triển thế lực của mình nên tình hình bốn giới có thể nói là tạm thời yên ổn cho đến một ngày này.
– Ầm! Lúc này chỉ thấy một nam nhân mặc một bộ bạch y trắng như tuyết tay cầm một thanh trường kiếm đột nhiên đáp xuống bên trên một ngọn núi bên ngoài Thành Hàm Dương. – Vút!
Nam tử vừa đặt chân xuống đất thì chỉ thấy vô số kiếm khí từ trên người hắn bắn ra làm cho cây cối trên núi trong phút chốc đã bị đốn sạch ngay cả ngọn cỏ cũng không còn dư lại.
– Vù! Vù! Vù! Giờ phút này trường kiếm của tất cả kiếm tu trong Hàm Dương đều đồng loạt rung lên từng hồi giống như là đang chào đón đế vương vậy. – Đại Đế là Kiếm Ngạo! Hắn đến đây làm gì?
Bên trong Trùng Thiên Điện Quỷ Cốc Tử nhìn Nhân Thân Diêm Xuyên nói.
– Đi ra xem một chút!! Nhân Thân Diêm Xuyên trầm giọng nói một tiếng sau đó dẫn theo quần thần bước ra ngoài.
– Kiếm Ngạo! Nhân Thân Diêm Xuyên vừa bước ra ngoài lập tức kêu lên. – Diêm Xuyên! Kiếm Ngạo cũng nói một tiếng sau đó đảo mắt quan sát toàn bộ Thành Hàm Dương như đang tìm kiếm cái gì đó.
– Đại Thiên Thế Giới Kiếm Các Kiếm Ngạo thỉnh chiến Thông Thiên Giáo Chủ!! Một lúc sau Kiếm Ngạo nhìn thẳng vào một gian đại điện cao giọng kêu lên.
– Được! Ta cũng muốn biết trong trăm vạn năm qua kiếm đạo của Thế Giới Đại thiên thật ra đã tiến bộ đến mức nào!! Kiếm Ngạo vừa dứt lời thì cánh cửa gian đại điện đó cũng ầm ầm Thông Thiên Giáo Chủ từ bên trong bước ra nhìn Kiếm Ngạo nói.
– Tru Tiên Kiếm Đạo – Nhất Kiếm Tru Tiên!! Sau khi nói xong Thông Thiên Giáo Chủ lập tức rút Tru Tiên Kiếm ra chém một kiếm về phía Kiếm Ngạo.
– Được! Kiếm Chi Thiên Hà – Tồn Tử Nhất Tâm!! Kiếm Ngạo thấy vậy cũng chém ra một kiếm.
– Ầm! Kiếm chiêu của hai người vừa chạm vào nhau đã gây ra một tiếng nổ kinh thiên động địa sau đó cùng lúc biến mất.
– Tốt! Thông Thiên Giáo Chủ và Kiếm Ngạo thấy vậy thì cùng kêu lên một tiếng sau đó đạp chân phóng vào bên trong tinh không bắt đầu trận chiến của bọn họ.
– Đạo Trường Bất Tử Hoàng thỉnh chiến Đại Chu Đại Đế!! Cùng lúc này ở Tây Ngoại Châu Giáo chủ của Đạo Trường Bất Tử ở Âm Gian Nội Bắc Châu là Hoàng cũng đến phía trên Thành Lạc Dương cao giọng quát lên.
– Ngươi chỉ là thập ngũ trọng thiên mà muốn khiêu chiến trẫm thật sự quá ngông cuồng rồi!! Vũ Chiếu từ bên trong Thái Cực Điện bước ra nhìn Hoàng nói.
– Như vậy ta sẽ lấy một đao này chứng minh ta không nói sai!! Hoàng nghe vậy trầm giọng nói một tiếng sau đó rút đao chém về phía Vũ Chiếu.
– Keng! Một đạo đao cương màu hoàng kim chém thẳng về phía Vũ Chiếu.
– Hừ! Vũ Chiếu thấy vậy thì hừ nhẹ một tiếng sau đó vung tay lên đánh ra một chưởng cương. – Đùng! Chưởng và đao va chạm với nhau một cái sau đó chỉ thấy Vũ Chiếu bị ép lui về phía sau một bước.
– A! Vũ Chiếu thấy vậy kinh sợ la lên một tiếng thực lực hiện tại của nàng đã không kém gì Tử Vi Đại Đế năm xưa cộng thêm có Đại Đức Chi Ấn trợ giúp có lẽ còn mạnh hơn một chút không ngờ lại bị một cường giả thập ngũ trọng thiên chấn lui!! – Đại Chu Đại Đế đao của ta thế nào có đủ tư cách đánh một trận với ngươi hay không?
Hoàng tay cầm trường đao nhìn Vũ Chiếu hỏi.
– Cũng được, nếu ngươi đã thỉnh chiến vậy thì đến đi!! Vũ Chiếu nghe hỏi thì khôi phục lại vẻ lạnh lùng ban đầu nhìn Hoàng nói.
– Tốt! Hoàng gật đầu một cái sau đó hai người cũng giống như Kiếm Ngạo và Thông Thiên bay vút vào tinh không.
– Ừm! Lúc này đám người Đế Tuấn, Diêm Xuyên, Đông Phương Bất Bại, Chung Sơn, Cơ Cung Niết đều cùng lúc bước ra khỏi nơi ở nhìn thẳng vào tinh không im lặng chờ đợi kết quả của hai trận chiến.
– Ầm! Ầm! Cả hai trận chiến kéo dài hơn ba ngày thì chỉ nghe trên tinh không ở Đông Ngoại Châu và Tây Ngoại Châu đồng thời vang lên hai tiếng nổ lớn sau đó chỉ thấy Kiếm Ngạo và Thông Thiên, Hoàng và Vũ Chiếu cùng lúc quay về vị trí ban đầu.
– Ầm!
Khi vừa chạm đất chỉ nghe thấy ba tiếng nổ lớn cùng lúc vang lên từ trong cơ thể của Hoàng, Kiếm Ngạo và Thông Thiên đồng loạt vang lên ba tiếng nổ lớn sau đó hào quang mười sáu màu bắn ra khắp nơi rõ ràng là ba người đó đều đã đột phá nhưng tất cả đều chỉ im lặng nhìn nhau không nói tiếng nào không khí cực kỳ đè nén.
– Rốt cuộc là ai thắng vậy?
Tại Trung Thiên Châu Cửu Dương đang đứng cạnh Đế Tuấn thấy vậy không nhịn được lên tiếng nói.
– Đừng làm ồn! Đế Tuấn nghe vậy khiển trách một tiếng sau đó lại đưa mắt chăm chú quan sát tình hình ở Đông Ngoại Châu và Tây Ngoại Châu!! – Phụt! Đột nhiên ở mi tâm của Thông Thiên có một vòi máu phun ra chảy ướt cả khuôn mặt hắn.
– Kiếm Ngạo ngươi thắng rồi! Kiếm đạo của ngươi đã triệt để thắng ta!! Lúc này Thông Thiên mới mở miệng nhìn Kiếm Ngạo cay đắng nói cả đời Thông Thiên Giáo Chủ hắn tự hào nhất là Kiếm đạo của bản thân không ngờ hôm nay lại bị Kiếm Ngạo đánh bại hoàn toàn!! – Đừng nói vậy! Ngươi không bôi nhọ danh hiệu của ngươi trận chiến này làm ta lãnh ngộ được rất nhiều hy vọng sau này chúng ta có thể tái chiến một trận nữa!! Kiếm Ngạo nghe vậy khẽ gật đầu thi lễ với Thông Thiên một cái rồi nói sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Trùng Thiên Điện.
– Keng! Trong nháy mắt ánh mắt của Kiếm Ngạo đã tiếp xúc với ánh mắt của Nhân Thân Diêm Xuyên hai luồng chiến ý từ trong mắt hai người bắn ra va chạm với nhau trên không trung.
– Diêm đế hôm nay Kiếm mỗ đã đột phá đợi ta về bế quan một phen củng cố lại cảnh giới mười năm nữa sẽ lần nữa trở lại đây thỉnh chiến với ngài báo mối thù bại trận ở Thế Giới Đại Thiên năm xưa!! Sau một lúc Kiếm Ngạo mới trịnh trọng nói.
– Được trẫm đợi ngươi!! Nhân Thân Diêm Xuyên nghe vậy thì gật đầu một cái nói.
– Được! Cáo từ!! Kiếm Ngạo nghe vậy gật đầu một cái sau đó hóa thành một thanh trường kiếm bay thẳng về Bắc Ngoại Châu.
– Hoàng thủ đoạn của ngươi đúng là rất tốt!! Lúc Kiếm Ngạo vừa đi khỏi Đông Ngoại Châu thì ở Tây Ngoại Châu Vũ Chiếu cũng đột nhiên nhìn Hoàng nói nếu để ý kỹ thì lúc này tuy trên người nàng không có vết thương nhưng góc áo lại bị chém mất một phần hiển nhiên vừa rồi người thất bại là nàng!! – Là do may mắn mà thôi! Ta xin cho Nữ đế một lời khuyên vừa rồi sở dĩ ta có thể đánh bại được ngươi là bởi vì Đại Đức Chi Ấn và Tế Đàn Đại Đế của ngươi hai thứ bài xích lẫn nhau kính xin thận trọng!! Hoàng nghe vậy ôm quyền nhìn Vũ Chiếu nói.
– Trẫm đã biết!! Vũ Chiếu nghe vậy lạnh lẽo nói một tiếng rồi quay người bước vào trong Thái Cực Điện. – Đế Tuấn cũng vào mười năm sau ta sẽ đến Yêu Đế Thành quyết đấu với ngươi một trận chuẩn bị sẵn sàng đi!! Hoàng nhìn theo bóng dáng của Vũ Chiếu một chút rồi lại quay mặt nhìn về hướng Trung Thiên Châu trầm giọng nói.
– Trẫm đợi ngươi!! Đế Tuấn đứng ở trước cửa Yêu Đế Điện nghe vậy trịnh trọng nói.
– Được! Hoàng gật đầu một cái sau đó đạp chân xuống đất toàn thân lập tức hóa thành một thanh trường đao bay về phía Âm Gian Bắc Ngoại Châu!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!