Trưởng tộc Lingon - Chương 12: Chợ đen ở Akihabara
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Trưởng tộc Lingon


Chương 12: Chợ đen ở Akihabara


Sau khi Lưu Minh Thiên hàm hồ tự nhận là Chrollo, thái độ của Aren với nó thay đổi đột ngột. Cậu không giở giọng phách lối nữa mà có chút ngoan ngoãn nghe lời.

Cũng bởi tố chất cơ thể cùng nền tảng vững chắc, kiếm pháp của Lưu Minh Thiên dưới sự chỉ dẫn của Ayako  nhanh chóng tiến bộ, dần dần đuổi kịp Aren, mỗi ngày đều tập luyện với cậu, cùng nhau mạnh lên.

Mà Aren, không tức tối, thậm chí ngày càng sùng bái Lưu Minh Thiên, cả ngày đi theo gọi Lưu Minh Thiên là bang chủ.

Những lúc rãnh rỗi, cậu thường gạ gẫm Lưu Minh Thiên đi khắp nơi, nhiều nhất là một tiệm cà phê hầu gái ở khu Shinjuku.

Aren hơi kém giao tiếp và không có bạn, cậu cũng không đi học, Ayako phải mời cho cậu một gia sư. Ngày thường buồn chán không có ai chơi cùng, cà phê hầu gái luôn phục vụ cậu giống như một vị hoàng tử nên cậu rất thích nơi này.

Lưu Minh Thiên cũng thích, nó thường mang theo vài cuốn manga đến quán và thư giãn ở đó. Bởi vì có vẻ đẹp lưỡng tính, nó được các cô hầu gái phục vụ và săn đón nồng nhiệt hơn hẳn người khác.

Cho dù ở chung một nhà nhưng rất lâu sau đó Aren mới biết được Lưu Minh Thiên là nữ, lại nghĩ đến chuyện nó được con gái chào đón hơn cả cậu, cậu liền cảm thấy hận đời.

\”Bang chủ, bang chủ đại nhân, đi Akihabara với tớ đi mà.\” Aren ngồi trên sàn gỗ không ngừng lải nhải.

Lưu Minh Thiên tựa người vào cây cột nhà, vừa uống trà vừa đọc sách, lạnh nhạt nói:

\”Không đi.\”

\”Tại sao không đi??\”

\”Tại sao phải đi?\”

Aren chồm lên phía trước, đôi mắt hổ phách to tròn như đang có lửa:

\”Cậu không biết, hôm nay chợ đen dưới lòng đất ở Akiba* có hoạt động mới, rất nhiều thứ thú vị được tung ra hết trong dịp này, mỗi năm chỉ có một lần thôi.\”

*người Nhật thường gọi tắt Akihabara thành Akiba.

\”Không có hứng thú.\”

Aren nhăn nhó bất mãn, nhưng vẫn không từ bỏ ý định:

\”Bang chủ! Mỗi năm chỉ có một lần thôi, thật đấy! Chợ đen ở Akiba thú vị hơn ở Ginza nhiều!\”

Toàn bộ khu Ginza đều thuộc Kumogumi, Lưu Minh Thiên đã đến chợ đen ở đó một lần, đối với người đã góp phần bành trướng qui mô của hàng loạt khu chợ đen ở Sicilia như nó thì quả thật không có gì đặc sắc.

Thấy Lưu Minh Thiên vẫn không phản ứng, Aren lập tức đổi cách thuyết phục :

\”Cậu biết mà, Akiba là phố điện tử, là thiên đường Otaku, ở chợ đen chắc chắn có bán thẻ bài và máy game bản giới hạn! Còn nữa, sau khi lệnh phế đao được ban ra, tất cả đao kiếm thời đó đều bị ném xuống biển, tuy chính phủ đã sưu tầm lại và trưng bày ở bảo tàng, nhưng vẫn có một lượng kha khá còn lưu lạc bên ngoài, rất có thể ở đó sẽ có vài thanh!\”

Lúc này Lưu Minh Thiên mới nhìn cậu:

\”Nhà cậu thiếu đao?\”

\”Ặc…\”

Quả thực không thiếu… Nhà cậu vốn là một xưởng đúc kiếm.

Aren rầu rĩ nói lí nhí trong cổ họng:

\”Nhưng tớ muốn sưu tầm kiếm cổ… Thôi được, tớ một mình.\”

Vẻ buồn rầu như bị ức hiếp mà không dám phản bác trên khuôn mặt trẻ con của cậu, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

Rồi cậu đứng lên, xoay người rời đi, bóng lưng cô độc…

Vãi chưởng…

\”Được rồi, tôi đi với cậu.\”

Lưu Minh Thiên cũng thích kiếm cổ.

\”Thật sao??\” Aren như không tin vào lỗ tai của mình, sau đó cậu tự tin rằng chắc chắn Lưu Minh Thiên đã bị dáng vẻ động lòng người của mình làm cho sụp đổ ~

Lưu Minh Thiên không muốn nhắc lại, đứng dậy đi về hướng phòng mình:

\”Thay quần áo đi, đợi ở cổng.\”

\”Tuân lệnh bang chủ!\”

Lí do lớn nhất không phải vì kiếm cổ, cũng không phải vì thấy Aren tội nghiệp, mà là vì Aren nhất-định-sẽ-đi. Cậu đã quyết tâm thì khó mà cản được, rồi thì cậu cũng sẽ lén đi thôi.

Mà khu chợ đen Akihabara thời điểm này tương đối phức tạp. Heibigumi đối lập với Kumogumi đang chiếm đóng khu vực đó. Mà dùng lí do này để nhốt Aren ở nhà thì không thể, bởi cậu tương đối bài xích Yakuza, dù Kumogumi đối với cậu có nhiều đặc cách và đối xử như thiếu gia nhà họ, nhưng Aren lại tỏ vẻ không muốn dính líu gì đến Kumogumi cả.

Mọi người đều cảm thấy không sao cả, vì Aren không ghét bỏ việc mẹ mình làm việc cho Yakuza là may mắn lắm rồi. Nếu cậu thật sự nháo lên, Ayako chắc chắn sẽ vì cậu mà rời Kumogumi.

Lưu Minh Thiên thay ra yukata nam được cải biến trên người. Nó thấy loại trang phục này mặc rất thoải mái, nam nữ đều có thể mặc, Yukata dành cho nữ phổ thông thường có obi to và dày, mặc rất vướng, thế nên nó thích loại này hơn, chất vải tốt, mặc đi ngủ cũng không vấn đề gì.

Yakuza ăn mặc khá lỗi thời, nhưng những lãnh đạo cấp cao của Kumogumi lại đem lại cho người ta cảm giác hoài cổ. Họ mặc trang phục như thời Edo, ở trong những căn nhà xây theo lối truyền thống, nếp sinh hoạt cũng có chút hơi hướm Nhật Bản cổ.

Lưu Minh Thiên mặc t-shirt xanh nhạt và quần jean đậm màu, khoác ngoài cái áo khoác đen dài qua đầu gối, áo này giống hệt cái áo mà tộc trưởng đưa cho nó, chỉ là không có gia huy trên lưng. Bởi vì kiểu dáng đó mặc rất thoải mái và tiện lợi nên nó đã đặt may lại vài cái có kiểu dáng giống hệt, nó không mặc áo của tộc trưởng đưa, nếu có ai nhận ra gia huy tộc Lingon thì sẽ mang lại phiền toái lớn.

Sau cùng với lấy cái cặp đen đeo chéo ngực, trong đó đựng đầy tiền mặt và một vài thứ vũ khí.

Lúc đi ra Aren đã đứng ở cổng, cậu mặc áo hoodie màu đỏ và đeo cặp đen na ná giống của nó.

Đây là khu vực ngoại ô, Lưu Minh Thiên và Aren vừa chậm chạp lấy khẩu trang y tế ra che lại mặt vừa đi bộ đến bến xe bus.

Lúc xe bus sắp đến, Aren đột nhiên nhảy xổ ra, tay kết ấn rồi vung chưởng, nói to:

\”Xe bus kia, ta ra lệnh cho ngươi dừng lại!!\”

Lưu Minh Thiên nắm cổ áo sau của cậu ta kéo lại, ném vào cánh cửa vừa mở ra rồi cũng bước lên theo.

Aren bất mãn vì hành động thô lỗ của Lưu Minh Thiên :

\”Bang chủ, cậu làm gì thế?!\”

Nó trả lời với vẻ rất đương nhiên :

\”Giúp cậu lên xe nhanh hơn.\”

\”Haha, cậu thấy siêu năng lực của tớ lợi hại không?\” Aren thế nhưng chấp nhận cách giải thích của Lưu Minh Thiên, lập tức lại trở nên vui vẻ.

\”Thường thôi.\”

\”Hể… Cậu nói xem thế nào mới là lợi hại?\”

Lưu Minh Thiên liếc nhìn cậu qua khóe mắt:

\”Tôi có thể phát điện giật chết cậu, đủ không?\”

Aren ngẩn ra:

\”Hả? Cậu thật sự có thể làm thế à?\”

Lưu Minh Thiên không nói gì, ngón tay chạm vào Aren.

Rẹt-rẹt-bùm.

Aren thở ra một ngụm khói đen.

\”C-c-cái quái… Gì vậy???\”

Khi định thần lại, Aren lập tức la lên:

\”Killua! Cậu chính là Killua!\”

Killua cool ngầu thích dùng điện!

\”Tôi là Chrollo.\”

\”Vậy chắc chắn là cậu cướp năng lực của Killua!\”

\”Thì?\”

\”Thì bang chủ đúng là quá ngầu quá xuất sắc!!\”

\”…\” Cậu có tố chất của kẻ cướp lắm đấy, thiếu niên.

Hai đứa trẻ rảo bước trên khu phố sầm uất của Akihabara, thỉnh thoảng Aren nhìn thấy món hàng nào thuận mắt sẽ ghé vào mua vài món, cậu mua tặng Lưu Minh Thiên một cái móc khóa hình logo của trinh sát đoàn trong Attack on Titan bằng nhựa cứng trong suốt, sợ Lưu Minh Thiên không nhận nên trực tiếp móc vào cặp cho nó.

Ở giữa ngã tư đường lớn có một nhóm Cosplay đang nhảy One Two Three, Aren muốn xem nhưng thấy Lưu Minh Thiên đi thẳng nên cũng không dám nán lại.

Sau khi đi qua nhiều con hẻm lắt léo, Aren dẫn Lưu Minh Thiên đi vào một buồng điện thoại cũ kĩ, cậu sờ dưới sàn, níu lấy một cái gờ rồi nhấc lên, một tấm kim loại được nhấc lên khỏi sàn để lộ cầu thang có ánh đèn vàng vọt. Cả hai bước xuống cầu thang, đậy tấm kim loại về chỗ cũ, đi xuống sâu khoảng 8m thì gặp được một cánh cửa, Aren kéo nón sụp xuống, Lưu Minh Thiên cũng kéo nón áo che lại nửa trên khuôn mặt, nó đẩy cửa mở ra, bước vào bên trong khu chợ

Nơi này khá giống một trung tâm thương mại với nhiều quầy hàng san sát nhau, nhưng tương đối cũ kỹ, ánh sáng cũng không đủ.

Có lẽ vì hoạt động thường niên nên khá đông đúc, nhưng không nhiều tiếng ồn, ai cũng che mặt và mặc trang phục kín đáo.

Khu chợ đen này ngư long hỗn tạp, hàng hiếm cũng có mà phế phẩm cũng có. Có hàng cấm như vũ khí, các chất hóa học độc hại, đồ ăn trộm, một số đá quý được chuyển vào Nhật theo con đường bất hợp pháp. Cũng có sản phẩm giải trí bình thường được đem đến đây bán, vì hàng hóa được bán ra ở đây không phải đóng thuế, chỉ trả một lượng phí gọi là phí bảo kê.

Aren đi dạo một vòng, cậu mua được một số thẻ game bản giới hạn với giá trên trời, lại la cà lượn tới lượn lui một lát, cuối cùng cũng tìm được gian hàng bán kiếm.

Gian hàng hơi mốc meo, bày rất nhiều các loại đao kiếm, ở một vị trí khá trang trọng có hai thanh kiếm cổ được đặt trên giá. Lưu Minh Thiên và Aren bước vào quan sát, ông chủ quầy có quen biết Aren, vì trước khi khu chợ này thuộc về băng Heibi thì nguồn cung cấp katana chủ yếu của ông là nhà Yuzami. Những người làm nghề này mắt rất tinh, dù cậu che kín mặt nhưng vẫn có thể nhận ta được.

Ông lân la lại gần.

\”Yuzami-kun, ngọn gió nào thổi cậu đến đây vậy?\”

\”Mắt ông là mắt cú à? Thế mà cũng nhận ra được.\” Aren lầm bầm trong miệng.

\”Haha\” Chủ quầy dường như đã quen với sự xấc xược của Aren, chỉ cười xòa \”Để tôi giới thiệu cho cậu, thanh Katana này cũng có chút tiếng tăm đó. Nó thuộc về một vị đội trưởng của Tân Đảng…\”

\”Ông chủ.\” Lời của chủ quầy bị cắt ngang bởi một giọng nói tục tằng, âm lượng rất cao.

Vài người đàn ông to cao bước vào, Lưu Minh Thiên để ý thấy có hai tên bị mất đi một ngón tay út.

Giọng tục tằng ấy vẫn tiếp tục.

\”Lũ trẻ ranh này thì biết cái quái gì mà ông săn sóc nhiệt tình thế? Chúng sẽ không mua hàng của ông đâu.\”

Chủ quầy khinh bỉ trong lòng, thằng nhóc kia là khách VIP của ông đấy! Nhưng không thể phản bác, nếu để lộ thân phận của Aren thì nguy to.

Ở bên kia Aren đã giận dữ muốn đánh người, Lưu Minh Thiên kéo tay cậu lại:

\”Đi thôi.\”

Aren buồn bực định \’nhưng\’ một tiếng lại chợt nhìn thấy đôi mắt đỏ đang nheo lại dưới nón áo, lạnh lẽo và uy quyền.

Ánh mắt đó làm Aren bình tĩnh lại, và cậu nhìn ra được những gã vừa đến có vấn đề.

Aren liền ngoan ngoãn đi theo.

Lưu Minh Thiên hơi quay đầu lại, nói:

\”Ông chủ, hôm nay không đem nhiều tiền, lần sau chúng tôi lại đến mua thanh kiếm đó.\”

Chủ tiệm cũng phối hợp theo:

\”Nhất định phải trở lại nhé! Quý khách đi thông thả!\”

Đợi hai đứa trẻ đi được một đoạn, chủ tiệm thở ra:

\”Các ngài dọa chúng chạy mất rồi.\”

Đáp lại ông chỉ là những tiếng hừ lạnh.

Hai đứa trẻ nhìn như đang đi rất nhàn nhã, nhưng thật ra tốc độ khá cao, nhanh chóng trở lại mặt đất.

Aren nãy giờ đã nhịn đủ, lập tức hỏi:

\”Mấy người kia không phải là Heibi chứ?\”

Lưu Minh Thiên gật đầu.

Chỉ chừng đó người căn bản không cần đến 1\’ đã dọn sạch, chỉ là đang ở địa bàn của người khác, không thể náo động. Còn không biết có bao nhiêu người đang lẫn trong bóng tối đâu.

Đang định bước đi nó chợt khựng lại. Một giây sau, nó kéo Aren chạy nhanh vào một con hẻm gần đó.

Từ hai phía hàng loạt người áo đen bước ra, vừa vặn đem bọn trẻ chặn lại.

Một tên đang hút thuốc, có vẻ là người đứng đầu, hất cằm về phía hai đứa.

\”Bắt về.\”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN