Trưởng tộc Lingon
Chương 5: Survival Game, start!
Sáng hôm sau, nó thức dậy với tinh thần khá tốt, mặc một cái áo phông trắng rộng rãi, khoác bên ngoài cái khoác màu mars green với mũ áo màu trắng, quần kaki rộng rãi ngắn hơn đầu gối màu đất, mang vớ trắng giầy đen, đội mũ lưỡi trai đen.
Nó nhìn trước nhìn sau, kêu lên:
\”Kathy.\”
\”Vâng, đồ tiểu thư dặn dò hôm qua đã làm xong.\” Kathy mang đến một cuộn băng vải y tế màu trắng cực lớn được nối từ 10 cuộn băng vải nhỏ. Nizar đã nói chỉ được mang ba thứ, như vậy nếu mang theo số lượng lớn băng vải có khi chú ấy không đồng ý, nó liền nghĩ ra cách này. Đem cuộn băng bỏ vào ba lô, lại đặt vào đó hai thứ khác: đoản kiếm và bật lửa. Bên trong đã có sẵn một bộ quần áo Kathy chuẩn bị.
Mọi thứ đều được chuẩn bị tốt!
Lúc đi ra sân, nó thấy Nizar và tộc trưởng đang đứng cạnh trực thăng.
Nó đi đến đó, cuối chào tộc trưởng:
\”Ông nội, buổi sáng tốt lành.\”
\”Con cũng vậy.\” Ông vỗ vai nó, nhìn nó thật sâu như có gì muốn nói, rồi ông thở ra \”Đi cẩn thận.\”
\”Vâng.\”
Khi an vị trên trực thăng, Nizar mở ra bản đồ khu rừng Amazon.
\”Con sẽ được đưa tới lưu vực sông Amazon, vẫn có người giám sát để chắc chắn con sống ở khu vực này đủ hai tuần lễ. Con có thể thoát bằng bất cứ nơi nào của bìa rừng, chỉ cần pháo được bắn ở bìa rừng xem như bài kiểm tra hoàn thành.\”
Lưu Minh Thiên gật đầu.
\”Cho ta xem con mang theo những gì.\”
Lưu Minh Thiên với lấy cái ba lô, đưa cho Nizar. Hắn mở ngăn đựng dụng cụ kiểm tra một chút, thấy cuộn băng liền cười ra tiếng:
\”Cuộn băng này… tinh vi đấy. Đoản kiếm, bật lửa… Tốt, mọi thứ đều không có vấn đề gì.\”
Một lúc sau họ đến nơi, Lưu Minh Thiên được thả xuống nền rừng, trực thăng liền rời đi.
Nó ngắm nhìn xung quanh một lát. Trước tiên là đi tìm nguồn nước, lúc nhìn bản đồ, nó xác định nơi này thuộc lãnh thổ Brazil, ở phía đông nam lưu vực sông Amazon, như vậy nếu muốn đến sông Amazon chỉ cần đi thẳng về phía bắc. Nhưng không cần thiết, sông Amazon là sông lớn, có nhiều nguy cơ tìm ẩn, mà đường đến đó nhất định không ngắn. Nó có nhiều nhánh sông suối nhỏ, chỉ cần tìm được một con suối là đủ. Như vậy nên đi về hướng tây!
Bởi vì để trực thăng hạ cánh cần một khoảng trống, nên phi cơ đã chọn nơi này để thả nó xuống, từ chỗ nó đứng có thể nhìn thấy mặt trời, nó quyết đoán đi về hướng ngược lại. Lên đường!
Bởi vì đi đường rừng rất dễ mất phương hướng nên cứ đi được một đoạn nó sẽ leo lên cây để xác định hướng mặt trời và tiếp tiếp tục đi, nó thấy nhiều loại động vật quanh nó, từ loài vô hại đến loài kịch độc. Đường đi cũng không hề dễ dàng, có nhiều bụi gai và dây leo chằng chịt, còn có cả bẫy của thợ săn, từng bước đi đều phải vô cùng thận trọng.
Trong khi đó, Nizar về đến nhà và nhận được một cuộc gọi.
\”What? Trưởng tử nhà Ivankov cũng đang ở đó? Này, bọn chúng… sẽ không chém nhau chứ?!\”
Không khí càng ngày càng ẩm, chứng tỏ nó đang đến gần nguồn nước.
\”Soạt\” Một âm thanh rất khẽ vang lên.
Lưu Minh Thiên vẫn đang bước đi.
\”Vút\” Một vật thể đang lao về phía nó.
Nó gần như đồng thời né qua một bên.
Một con vật họ nhà mèo có đốm đen, cao gần 1m. Là báo đốm Mỹ!
Con báo và nó bốn mắt nhìn nhau, cả hai rơi vào thế giằng co. Lưu Minh Thiên siết thanh đoản kiếm trên tay, nó đã dự đoán được sẽ gặp con vật này ở đây vì báo đốm Mỹ có tập tính thích nước. Con báo sẽ tấn công vào thái dương của nó, theo góc độ này, hẳn là bên trái, điều này gây cho nó một chút bất lợi vì nó cầm đoản kiếm bên tay phải. Chưa kể sau lưng nó là một cái vực, không biết nông sâu thế nào, nó không dám nhảy.
Tình huống rất bất lợi.
Nhưng nó không sợ! Mau tới đây!!
Nó là người thừa kế tộc Lingon, để trả thù, nó phải là mạnh nhất!
Bất thình lình con báo nhảy về phía nó, Lưu Minh Thiên dường như đoán được hành động đó lập tức ngã người ra phía sau, con báo vồ hụt theo đà lướt qua người Lưu Minh Thiên, nó liền vung tay rạch một nhát từ cổ họng tới bụng. Máu văng con thú tung tóe bắn vào khuôn mặt không chút biểu cảm của nó.
Nó cùng con báo rơi xuống, vẫn không hoang mang đâm thêm một nhát kết liễu, nó nắm chặt chân con báo đang thoi thóp, vì con báo nặng hơn nên rơi xuống trước, trực tiếp trở thành đệm thịt cho nó.
Vực chỉ cao khoảng 3m, nó có đệm thịt chắn lại nên tiếp đất an toàn.
Nó đứng dậy, đá đá vào thân con báo.
\”Có thể làm thức ăn trong vài ngày.\”
Chợt cảm nhận được có cặp mắt đang chăm chú nhìn nó, nó quay người lại, chợt nhìn thấy một thiếu niên đang đứng giữa dòng suối cạn.
Thiếu niên tầm tuổi nó, có vẻ ngoài rất đẹp trai, nước da trắng sạch sẽ không chút tì vết, mũi cao, vầng trán cao bị tóc mái che gần hết, rũ xuống che đi nửa ánh mắt, môi mỏng có chút nhợt nhạt, mái tóc đen có vẻ tùy ý nhưng lại rất hợp với người. Đặc biệt là đôi mắt xanh lam đậm trong trẻo. Cho dù là ánh mắt luôn ngập nước của Lucia cũng không thể so sánh với màu lam tuyệt đẹp này. Cậu ta rất đẹp trai, lớn lên nhất định là đại mỹ nam, hoàn toàn có thể so sánh với ba nó.
Thiếu niên mặc T-shirt trắng và áo khoác đen, quần thể thao xắn lên tới gối, trông rất tùy ý.
Chẵng lẽ lại là thiếu gia nhà nào đến làm bài kiểm tra? Như vậy cũng trùng hợp quá rồi.
Lưu Minh Thiên bận đánh giá thiếu niên, bên này thiếu niên cũng đang đánh giá Lưu Minh Thiên.
Cô bé có vẻ ngoài rất xinh đẹp, mang đậm nét phương đông, nhưng lại có gì đó rất đặc biệt, khí chất cũng hơn người. Nhất là đôi mắt đỏ lạnh lùng kia, như một lưỡi kiếm sắc bén diễm lệ, đi sâu vào lòng người.
Nhưng điều cô bé làm mới thật sự khiến người ta rung động, một người một kiếm hạ được báo đốm Mỹ – loài vật có bộ hàm mạnh nhất họ nhà mèo. Mà khi ra tay, lại chẳng có một chút biểu cảm. So với đám người tầm thường vẫn thích thể hiện trước mặt cậu thì cô bé này ở một đẳng cấp khác hẳn.
Đủ để cậu tán thưởng chứ?
Mà khi cô bé cất giọng nói trong trẻo của mình lên, cậu thấy cô bé này khả ái đến lại!
Duy trì vẻ bình thản, cậu lên tiếng hỏi:
\”Cậu biết tiếng Việt?\”
Ánh mắt Lưu Minh Thiên hơi chuyển, nó nhìn tổng thể khuôn mặt điển trai theo kiểu phương đông của thiếu niên, không đáp mà hỏi lại:
\”Cậu cũng là người Việt?\”
Thiếu niên lắc đầu:
\”Mẹ tôi là người Việt.\” Nhưng cậu thì không phải.
Lưu Minh Thiên hỏi mà như khẳng định:
\”Cậu cũng đang tham gia huấn luyện?\”
\”Đúng thế, tôi chỉ mới đến đây lúc sáng. Chúng ta hợp tác, được không?\”
Đối phương tuổi cũng xấp xỉ nó, lại đứng được ở đây, hẳn thực lực không tệ. Quan trọng là đối phương biết tiếng Việt! Giống như đi xa gặp đồng hương, tự nhiên sẽ có hảo cảm với đối phương. Vì thế nó hào phóng gật đầu:
\”Được. Tôi tên Lưu Minh Thiên, hợp tác vui vẻ.\”
\”Tôi tên Ngô Duy Phong, thời gian sau xin nhờ cậu.\”
Cứ như thế, hai đứa trẻ bắt đầu cuộc sống cộng sinh nơi rừng rú hoang sơ này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!