Trưởng tộc Lingon
Chương 7: Quần ẩu
Có hai đứa trẻ thò đầu ra khỏi cánh cửa bé xíu của căn nhà gỗ nhìn lũ khỉ đang chuyền từ cành này sang cành khác.
\”Cách di chuyển của lũ khỉ rất tiện lợi đấy.\” Thiếu niên nào đó đánh giá.
\”Bắt chước xem?\” Cô nhóc bên cạnh nêu lên một ý kiến, nó ghét cảm giác đi trên nền rừng vào buổi sáng hoặc sau cơn mưa, những cái lá ẩm ướt và lạnh lẽo sẽ không ngừng cọ vào chân nó.
Nhưng hiển nhiên cả hai đều không thể dùng bàn tay bé xíu đu lên những cành cây to như thế.
Ngô Duy Phong thử trước, cậu dùng lực nhún người nhảy lên một cành cây cách đó tầm 3m, đứng vững vàng trên đó, lại nhảy đến một cành cây khác. Lưu Minh Thiên Cũng không chịu thua kém, dùng cách thức tương tự để di chuyển. Lúc đầu hai đứa trẻ còn hơi ngập ngừng để tính toán nên nhảy lên cành nào cho hợp lý, dần trở nên thuần thục hơn, nhảy liên tục mà không cần dừng lại, bước nhảy cũng dần dài ra.
Có thể không ngừng học hỏi những thứ mới mẻ và thú vị như vậy, thực sự là một chuyện rất tốt đẹp.
Bởi vì có tài năng trời cho, Lưu Minh Thiên học cái gì cũng rất thuận lợi, nó cảm thấy đó là điều rất may mắn, cực kì may mắn, bởi vì nó có thể tiếp thu liên tục, học hỏi liên tục, mỗi ngày đều tiếp nhận thật nhiều điều mới mẻ.
Cuộc sống là một quá trình học hỏi không ngừng.
Đột nhiên Ngô Duy Phong hạ xuống, sau đó lại đu lên cây đuổi theo Lưu Minh Thiên, cậu đưa cho nó một bông hoa xanh biếc.
Đóa hoa băng lam sạch sẽ thấu triệt như bầu trời mùa hạ.
\”Cho em.\”
\”A?\” Lưu Minh Thiên nhận lấy bông hoa mà ngẩn người. Nó vẫn luôn tự cho là chính mình có thể hiểu được người khác đang nghĩ gì. Nhưng thật ra, nó chỉ có thể nhìn được cảm xúc tiêu cực, sự dối trá và những suy tính. Đối với những suy nghĩ tốt đẹp và hành động đơn thuần, trừ khi được biểu hiện thật rõ ràng, còn lại nó không thể nào nhìn ra được. Nên nhìn vẻ mặt ngây ngô và có chút tò mò của Ngô Duy Phong, nó thật sự không biết cậu ta định làm cái gì.
Nhất thời Lưu Minh Thiên cũng mờ mịt:
\”Làm gì? Cho em hoa này để làm gì?\”
Mà cái biểu cảm tò mò háo hức như đang chờ kết quả thí nghiệm này là sao?
\”Huh….\” Ngô Duy Phong kéo dài âm điệu, nhíu mày nghi hoặc \”Rõ ràng trong sách có nói, tặng hoa cho phụ nữ sẽ làm họ vui vẻ.\”
\”A, bây giờ anh đang thử à?\” Lưu Minh Thiên xoay xoay bông hoa, cũng bắt đầu nghiêm túc đánh giá \”Không phải sách nào cũng đúng đâu, nhất là loại sách kiểu \’100 cách dỗ dành người phụ nữ của bạn\’ hay \’làm thế nào để đạt được thiện cảm ngay từ lần đầu gặp\’… Tuyệt đối không đáng tin.\”
Ngô Duy Phong kinh ngạc nhìn vẻ đầy kinh nghiệm của Lưu Minh Thiên, giống như đang nhìn một vị tiền bối:
\”Sao em biết?\”
Lưu Minh Thiên ngẫm nghĩ, nhớ tới một chuyện xưa nào đó:
\”Em đã đọc loại sách đó và cũng thử rồi. Em làm theo sách gửi tin nhắn cho Kathy lúc cô ấy đang làm việc, kết quả sau đó phát hiện ra thông tin cô ấy xử lí có một đống lỗi sai, đó là lần đầu Kathy mắc sai lầm. Em liền chữa cháy bằng cách khen cô ấy mấy câu, lập tức thấy Kathy cả người run lên, hôm sau cáo bệnh nghỉ một ngày.\”
\”Thật sao? Quả thật không đáng tin. Anh đọc thấy có vài lỗi chính tả, nhà xuất bản thật không có trách nhiệm.\”
\”Đúng thế.\”
Nhất thời cả hai rơi vào trầm tư. Đi thêm một đoạn, Ngô Duy Phong lại lên tiếng.
\”… Này, anh vẫn thấy có chỗ là lạ.\”
\”Ừ… Cho dù chúng ta phủ nhận, nhưng loại sách có thể được xuất bản và phổ biến thì không thể vô dụng hoàn toàn được.\”
Ngô Duy Phong lập tức gật đầu:
\”Vậy vấn đề ở đâu? Dùng không đúng chỗ, không đúng nơi, không đúng người?\”
\”A, có lẽ là vậy… Lại nói, khi anh tặng hoa cho em, anh có biết tại sao phụ nữ được tặng hoa lại thấy vui vẻ không?\”
\”Anh không biết, họ giải thích hoa tượng trưng cho sức sống, đại diện cho vẻ đẹp… Nhưng anh không hiểu, làm sao có thể đem hoa và sinh mạng liên hệ với nhau chứ? Vả lại đem thực vật đại diện cho nhan sắc con người hình như hơi kì quái rồi. Anh có thấy loài hoa nào giống mặt người đâu?\”
Nhất thời Lưu Minh Thiên thấy sai sai, nhưng lại không biết sai ở chỗ nào.
Nó phủ nhận điều mà Ngô Duy Phong vừa áp dụng trong sách: tặng hoa cho phụ nữ, bởi vì nó chẳng có tí hứng thú nào với thứ thực vật mỏng manh này cả.
\”Vấn đề của chúng ta chính là không hiểu vấn đề của quyển sách. Nếu không hiểu được bản chất nguyên nhân – kết quả của hành động đó thì tốt nhất không cần làm bừa, rất có thể \’ khéo quá hóa vụn\’.\”
\”Vấn đề của chúng ta chính là không hiểu vấn đề của quyển sách, mà quyển sách lại là loại sách phổ thông, nói như vậy những tình huống mà sách đưa ra người bình thường có thể hiểu nhưng chúng ta lại không thể?\” Ngô Duy Phong lâm vào trầm tư, di chuyển chậm lại.
\”Có thể lí giải như vậy… Nhưng tại sao người ta hiểu mà chúng ta không hiểu.\”
\”Chúng ta còn nhỏ quá chăng?\”
\”Anh đang nhắc đến chỉ số thông minh sao? Em lại cảm thấy người lớn có những lúc thật ngu ngốc.\”
\”Không, anh đang nói về kinh nghiệm trải đời. Thứ mà người lớn có lợi thế hơn chúng ta chỉ là vóc dáng và số ngày ăn cơm.\”
Lưu Minh Thiên rối rắm sờ đầu:
\”Em không cho là sống nhiều thêm mấy năm nữa là em sẽ thích hoa đâu.\”
\”A, chính là thích. Bỏ qua những lí luận phức tạp về hoa, thông thường người ta sẽ thấy vui vẻ khi được tặng thứ họ thích, như vậy có thể xem như hoa là thứ phụ nữ thích. Đại khái chính là vật phổ thông mà phụ nữ đều thích.\”
\”Cách nói này rất có logic, nhưng em không được xem là phụ nữ à?\” Nó không có thích hoa.
\”Em là ngoại lệ!\”
Lưu Minh Thiên nhìn đóa hoa mỏng manh trong tay, yếu nhược như vậy, chỉ muốn bóp nát.
A, nhưng thật ra cũng có chỗ đẹp…
Nó thích nghệ thuật, không phải nghệ thuật với cái đẹp có liên mật thiết với nhau sao?
Đáng tiếc, nó lại không tìm được thứ mà nó yêu thích ở nghệ thuật trên thứ hoa này.
Sau đó, Lưu Minh Thiên và Ngô Duy Phong thảo luận thêm rất nhiều về tâm lí con người và nghệ thuật giao tiếp. Bởi vì tương đối tệ trong lĩnh vực này, những cái thu được có vài cái đúng, còn lại đều lệch hoàn toàn khỏi đạo lí thông thường.
Thế là mất rất nhiều thời gian họ mới đến được dòng suối nhỏ.
Thiên nhiên thực sự rất tươi đẹp, nước suối trong vắt, những tảng đá cuội bị bọc bởi rêu xanh, cá lội tung tăng, những tia mặt trời buổi sáng không quá gắt gao chíu xuống mặt nước đang gợn sóng lăn tăn…
Nhưng để thưởng thức cái đẹp, cũng phải trả giá.
Ánh mắt lạnh nhạt hờ hững của Ngô Thanh Phong lướt qua hơn 10 con báo đốm đang vây họ thành vòng tròn.
\”Theo trí nhớ của anh thì báo đốm Mỹ không hoạt động theo bầy đàn đâu.\”
\”Tụ họp được một đống động vật quý hiếm như vậy, hẳn mấy người kia tốn không ít công sức.\”
Không đợi họ trao đổi thêm câu nào, lũ báo đồng loạt lao đến.
Lưu Minh Thiên ngả người tránh một cú vồ từ phía trước, vung tay lên, mắt không cần nhìn cũng có thể chuẩn xác đâm thanh đoản kiếm vào cổ họng con tấn công từ bên phải, dùng lực hất nó va vào con phía trái. Nhảy lên tránh thoát, tấn công từ phía trên, thân thủ linh hoạt gọn gàng, không một động tác thừa.
Sau lưng nó Ngô Thanh Phong Cũng đang chiến đấu, tốc độ thực sự làm người ta trố mắt, gần như chỉ thấy tàn ảnh! Ðem loại động vật nhanh nhẹn như báo đốm đẩy vào thế bị động. Như một con chồn lưỡi hái mượn gió cắt nát đối phương.
Cho dù thể lực rất tốt, nhưng báo ta là động vật hoang dã, hai đứa trẻ vừa hạ được năm con đã thở dốc tựa lưng vào nhau.
Mà năm con đã gục kia đều đang trong giai đoạn trưởng thành.
Một con khác lao tới, Lưu Minh Thiên nghiêng người né tránh, Ngô Thanh Phong nhanh như chớp xoay người vung tay lên cắt vào chân trước con báo một đường, Lưu Minh Thiên lại duỗi tay kéo cậu về phía mình tránh thoát bộ hàm vẫn đang tiến công, đoản kiếm rời khỏi tay phóng tới cắm phập vào bụng con báo. Ngô Thanh Phong không hề ngơi nghỉ dùng dao chặn lại hàm của một con khác, Lưu Minh Thiên thừa dịp đó giật sợi dây cước gần như vô hình mang theo đoản kiếm trở về, thẳng tay đâm vào cổ con báo. Ngô Thanh Phong bị móng vuốt cào rất thảm, Lưu Minh Thiên cũng không khá hơn, một bên chân của nó đã bị báo con cạp qua một lần, ngực cũng bị một trảo cào trúng.
Lũ báo thích trò nhào vào một lượt nên vẫn luôn tấn công liên tiếp, cũng may loài này không có thói quen săn mồi theo bầy đàn nên không phối hợp được, ngược lại hai đứa trẻ phối hợp cực kỳ ăn ý mới trụ được đến bây giờ.
Nó hạ giọng:
\”Rút.\”
\”Bao lâu?\” Ngô Thanh Phong né tránh một con đang vồ tơi.
\”10 giây.\”
\”Được.\”
Lưu Minh Thiên phóng đoản kiếm về phía cành cây lớn, cùng lúc đó một con đang lao tới, Ngô Thanh Phong nhắm cuống họng con báo phóng đi con dao trong tay, Lưu Minh Thiên nắm lấy tay cậu, tay còn lại dùng sức kéo sợi cước, đồng thời cả đều dồn lực nhảy lên, tránh thoát trong gang tất một màn tổng tấn công của lũ báo, thành công đu lên cành cây cao.
Bàn tay nó bị dây cước cứa vào tận xương.
Nhưng báo cũng là loài động vật biết trèo cây.
Vậy tiếp theo làm gì? Có thể làm gì chứ? Chạy thôi!
Những cành cây ở trên cao lũ báo không thể với tới được, bọn trẻ dùng cách di chuyển lúc sáng nhanh chóng rời khỏi con suối, dần dần nhảy lên những cành cao hơn.
Lúc này mới thật sự cảm tạ trời đất vì một phút tùy hứng mà hiện tại có thể dùng cách này để giữ mạng.
Khoảng hơn 15\’ truy lùng, lũ báo bỏ cuộc, bọn trẻ rốt cuộc cũng thả lỏng.
Đột nhiên Ngô Thanh Phong kéo Lưu Minh Thiên đang tựa lên thân cây về phía mình, lúc nó định thần lại mới phát hiện chỗ nó vừa tựa vào đang có một con nhện độc cực lớn.
Sắc mặt Ngô Thanh Phong hơi trầm xuống:
\”Chỗ này không ở lâu được, trở về nhà gỗ thôi.\”
Lưu Minh Thiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Bởi vì lúc nãy chạy loạn nên không chú ý phương hướng cho lắm, hai đứa không biết ngôi nhà gỗ ở phía nào, Ngô Thanh Phong đành leo lên một cây vượt tán để xác định.
Quả nhiên không mất quá lâu để nhìn thấy cây thế giới của họ, xác định phương hướng xong liền nhanh chóng trở về.
Lưu Minh Thiên vốn đã rất đuối sức, đến khi trở về gần như hoàn toàn vô lực.
Nhưng nó không cho phép mình ngất đi lúc này, những vết thương chưa được sử lý và máu vẫn đang chảy.
Nó lục lọi trong ba lô lấy ra cuộn băng vải to đùng, ở nơi này không có nước sạch hay thuốc sát trùng, không còn cách nào khác phải bỏ qua khâu đó, trực tiếp băng lại.
Ngô Thanh Phong nhìn nó chật vật dùng một tay băng lại tay kia, miệng ngậm một đầu vải băng siết lại, trên gương mặt nhỏ nhắn có vươn chút máu là biểu cảm hờ hững không chút cảm xúc.
Trong lòng cậu bỗng dâng lên cảm xúc khác lạ.
Nhận thấy ánh mắt của Ngô Thanh Phong dán lên người mình, Lưu Minh Thiên đẩy tới cuộn băng:
\”Anh cũng băng lại đi.\”
\”Để anh giúp em.\”
\”Không yếu như vậy.\” Lưu Minh Thiên hơi lạnh nhạt trả lời, không biết có phải vì chút máu dính trên khóe môi kia không mà cách nó nói ra câu ấy có vẻ trào phúng cực kì.
Ngô Thanh Phong không nói gì, trực tiếp đoạt đoạn băng đem bàn tay nó băng kín lại.
Lưu Minh Thiên vô lực, không còn hơi sức nói lại, đành để cậu ta làm gì thì làm.
Ngô Thanh Phong không xử lí được vết thương trên ngực, phải cởi áo để Lưu Minh Thiên băng lại.
Cả giai đoạn đều là một mảng trầm mặc, tâm tình cả hai thực sự không tốt, bởi vì chúng đã không đấu lại đám báo đốm kia, chúng đã — bỏ chạy!
Mà hai đứa trẻ lại không biết, ở một nơi nào đó có hai ông chú bất lương đang nói chuyện với nhau.
\”Thật là… Không tưởng tượng được!\”
\”Mất toi hơn nửa lũ báo, chúng ta đã điều động nhân mã lùng sục khắp rừng Amazon suốt hơn một ngày trời, chỉ được như thế… Hai đứa này thật sự chẳng biết cái gì là bảo tồn sinh vật quý hiếm à?\”
\”Haiz… Vốn chỉ muốn kiểm nghiệm khả năng thoát thân khỏi thế trận đó của chúng thôi, ai ngờ chúng lại liều mạng chém giết lũ báo…\”
Bên cạnh ánh lửa cháy hừng hực dưới gốc cây thế giới.
\”Theo những gì anh biết thì không có chuyện có người nhúng tay vào các cuộc huấn luyện này đâu, đây là đấu tranh sinh tồn mà. Theo lý thuyết thì phải để mọi thứ thuận theo tự nhiên, nay lại có người lùa lũ báo đến, hình như còn bị chuốc thuốc kích thích.\”
\”Quả thật đã có người can thiệp quá sâu vào cuộc huấn luyện của chúng ta. Nhưng nếu như vậy những người phụ trách giám sát đã ra tay chặn lại, nhưng tới giờ vẫn chưa có động tĩnh.\”
\”Khả năng lớn nhất… Chính là chính mấy ông già đang giám sát huấn luyện ra tay thôi.\”
\”Đúng thế, có lẽ họ làm vậy vì hai ta hợp tác với nhau, nên nâng mức độ khó khăn của huấn luyện lên.\”
\”Vậy nếu hai ta tách ra thì họ sẽ không can thiệp nữa?\”
\”Có khả năng lắm… Anh muốn tách ra?\”
\”Không, anh không muốn.\”
Lưu Minh Thiên lặng lẽ nhếch môi cười:
\”Em cũng không muốn, bọn họ cứ mặc sức làm mọi thứ trở nên thật khó khăn vào, em rất mong đợi ngày mai đấy, có lẽ sẽ có gì đó bất ngờ!\”
Đáng tiếc chuyện bất ngờ gì đó đều không có, vì sau chuyện báo đốm hai ông chú nhận ra một điều: chẳng còn gì có thể làm khó chúng nữa, thế nên không cần phí sức thiết kế này nọ làm gì!
Tuy nhiên, một số nguy hiểm vẫn luôn rình rập, ví dụ như tối qua khi đang ngủ thì một con trăn mò đến, đã bị Lưu Minh Thiên phập phập phập đâm chết, trở thành bữa ăn sáng.
Ví dụ như buổi sáng khi đang giặt cái áo, chợt phát hiện bên dưới dòng nước cá sấu bơi lội như bánh canh…
Còn rất nhiều chuyện làm cuộc huấn luyện trở nên \’tình thú\’ đến lạ.
Ngày thứ mười của cuộc huấn luyện.
Hai đứa trẻ bì bõm dưới dòng suối cạn, mực nước vừa qua đầu gối, vừa đủ để thấy đáy. Ngô Thanh Phong dùng tốc độ thần tháng bắt cá bằng mũi lao, Lưu Minh Thiên nhìn như đang nghịch nước nhưng thật ra là đang vớt tôm và nhặt vài con nghêu trai sò.
Bỗng có một dòng điện chạy qua. Ngô Thanh Phong hơi tê liệt, cậu nhận ra cái gì đang đến, lập tức nhảy lên một mỏm đá, nhíu mày quan sát tình huống.
Nhưng lại chợt nhìn thấy Lưu Minh Thiên vẫn đang đứng yên tại chỗ liền kinh ngạc, chẳng lẽ tê liệt đến mức không cử động được rồi?
Thứ điện vừa truyền tới là từ một loại cá phát điện, điện thế 750V, người bị dính sẽ không hoàn toàn tê liệt hoặc chết, nhưng nếu lại nhận thêm vài cú phát điện nữa liền về Tây Thiên không cần nghi ngờ.
Cảm nhận được Ngô Thanh Phong đang muốn nhảy xuống lại, Lưu Minh Thiên đưa tay ra ý bảo không cần, rồi chậm rãi bước tới vài bước. Cậu thấy như vậy có chút không hiểu nhưng tin chắc Lưu Minh Thiên sẽ không có vấn đề gì nên cũng an tĩnh lại.
Đợi khi con cá phóng điện lần thứ hai rồi thứ ba, Lưu Minh Thiên cảm thấy trong người có chút không ổn, nhưng lại có thể tìm được chính xác vị trí con cá, đem lao một phát cắm vào giữa thân, lại rút đoản kiếm đâm một nhát, đem nhấc nó lên.
Một con cá chình điện dài 2,5m!
Lưu Minh Thiên giơ con cá lên như đang khoe chiến lợi phẩm, sau đó vứt nó lên bờ.
\”Quả nhiên là cá chình điện\” Ngô Thanh Phong lầm bầm, đột nhiên hỏi một câu, nhưng lại giống như đang khẳng định hơn \”Em không chịu tác động của điện?\”
Lưu Minh Thiên khụt khịt mũi, hình như đang nhắc tới điều gì làm nó khó chịu.
\”Từ bé em đã tắm trong dòng điện 1000V, con cá này có thể làm được trò mèo gì?\”
Tắm trong điện… Mức độ tàn nhẫn của loại huấn luyện này không thường đâu.
Bất quá, Ngô Thanh Phong cũng đã trải qua một dạng huấn luyện khác, hiển nhiên là tàn nhẫn không kém.
Cậu cũng không cho rằng một cô bé thì không thể trải qua loại huấn luyện như thế, suy nghĩ đó chính là một loại vũ nhục. Thế giới ngầm là thế giới cường giả vi tôn, tới lúc mấu chốt sẽ chẳng ai không xuống tay với kẻ địch chỉ vì kẻ đó là phụ nữ.
Nhưng mà… Điều này làm cậu có chút suy tư. Việc để cơ thể thích ứng với dòng điện không phải chỉ giỏi chịu đựng là được, mà còn phải có thể chất đặc biệt. Trong trí nhớ của cậu, chỉ có gia tộc đứng đầu băng Aquila Rossa là có khả năng này. Cái gia tộc Lingon mà ông chú của cậu vẫn hay nhắc tới đó…
Ngô Duy Phong liếc nhìn Lưu Minh Thiên qua khóe mắt.
Lingon à…
Còn Lưu Minh Thiên thì đang nhìn con cá chình điện, lâm vào suy tư. Trong đầu nó vừa lóe lên một ý tưởng điên rồ.
Thấm thoát cũng hết ngày thứ 14.
Hai đứa trẻ thu dọn số hành lí ít ỏi, lại hái thêm không ít táo rừng, quả dại chất đầy trong đó.
Táo rừng rất ngon, khi trở về nó sẽ bảo Kathy tìm về thật nhiều.
bây giờ, về thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!