Trượt Vỏ Chuối, Xuyên Qua Rồi !!!!! - Chương 40: Rạp Chiếu Phim
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Trượt Vỏ Chuối, Xuyên Qua Rồi !!!!!


Chương 40: Rạp Chiếu Phim


Màn hình chiếu phim to bự hiện lên hai chữ “Báo oán” cùng với tiếng nhạc rùng rợn, trong rạp xôn xao vài tiếng nói chuyện rồi tắt hẳn. Tất cả mọi người đều tập trung vào bộ phim. Vị trí của nó và Lăng Hạo Thiên hiện giờ là sau lưng cách chỗ của Hạ Đông Triều một hàng ghế. Có thể nói đây được xem là vị trí địa lí thuận lợi cho việc quan sát hai người trước mặt.

Vương Khanh vẫn giữ bình tĩnh nhìn vào màn hình, cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống cũng không nói gì. Chẳng phải đây là tình cờ sao? Nhớ lại lúc đàn em A nhắc nhở “Cái gì cũng không cần thiết, quan trọng nhất là đúng thời điểm”, hắn không vội, phải chờ “đúng thời điểm” cái đã. Vương Khanh ghé mắt nhìn trộm người bên cạnh, chiếc đầm màu trắng dài tới gối khi ngồi xuống càng lộ ra đôi chân dài thon gọn, đôi giày cũng trắng nốt càng tôn thêm nước da trắng hồng mịn màng như em bé, hắn cười mỉm, nghĩ thầm, hôm nay nó chẳng khác gì một thiên sứ cả!! Nhưng đến khi ánh mắt Vương Khanh chuyển đến phần trên của người kia, nụ cười mỉm trên môi hắn cứng ngắc. Thiên thần cái đếch gì, đây là ác quỷ thì đúng hơn!!! Hạ Đông Triều, tại sao cô ta lại ở đây???

Vương Khanh ngay lập tức quay người sang Hạ Đông Triều, tức giận hỏi

-Cô… cô làm gì ở đây thế hả??

Hạ Đông Triều cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Vương Khanh, nhưng một giây sau mặt lại trở về cảm xúc hờ hững quen thuộc. Với đầu óc thiên tài của mình, chỉ dùng vài giây nghĩ lại cô cũng đoán ra được chuyện gì, cũng đoán ra tại sao Vương Khanh lại ở đây.

-Vào rạp chiếu phim thì anh nghĩ tôi làm gì? Ăn cơm chắc? -Hạ Đông Triều đáp, sau đó lại nhìn hắn, mặt hiện lên bốn chữ “Đúng là hỏi ngu”

-Tại sao không phải là Hoàng Y Nhã mà lại là cô hả?? Còn buổi hẹn của tôi…!!!

Mặt Vương Khanh thối hoắc nhìn Hạ Đông Triều gầm nhẹ, lại nghe thấy xung quanh có người phàn nàn

-Này, cãi nhau ra ngoài mà cãi, đừng có làm loạn!!

-Đúng là bất lịch sự.

-Hẹn hò mà cũng cãi nhau à, FA đầy ở đây đấy nhá!!

-Ồn ào thật.

Khu vực chỗ Vương Khanh xôn xao một vài giây, Vương Khanh trừng mắt nhìn Hạ Đông Triều đang thong thả vừa ăn bắp rang vừa xem phim thì thật không cam tâm, tại sao lại thế chứ? Cái tên chết tiệt nào đưa vé vậy hả?

Cách đó không xa, nó một bên cầm bắp rang bơ, một bên cầm ly nước ngọt ngồi ngóng chuyện, nghe câu được câu không, nó vừa ăn uống vừa cảm thán

-Đúng là rộn ràng!!! -Lại dùng cùi chỏ đẩy đẩy người bên cạnh -Thấy chưa, hẹn hò là phải vậy đó, phải cho mọi người xung quanh biết là mình đang hẹn hò mới được, cái tên Vương Khanh này tôi thấy được đó nha!!!

Lăng Hạo Thiên im lặng.

Bộ phim chiếu được 45p, đang chuẩn bị đến đoạn cao trào.

Lăng Hạo Thiên nhìn hai người trước mặt vẫn chăm chú xem phim, lại quay đầu nhìn người bên cạnh đầu gục qua gục lại, ngáy nhè nhẹ, tay còn cầm ly nước ngọt thì không biết nói gì. Có ai đời đi theo dõi mà lại ngủ quên thế này không? Hắn thở ra rồi tiếp tục nhìn vào màn hình bây giờ đầy cảnh rùng rợn trước mặt, phim này tệ quá, chất lượng hình ảnh lại quá kém, nhìn mấy con ma cũng biết là người đóng, chỉ thấy máu me là nhiều.

Nó cũng chẳng biết là mình ngủ lúc nào, chỉ là không gian trong rạp yên tĩnh, lại có đệm êm và máy điều hòa mát mẻ, vậy nên mí mắt nó cứ sụp xuống rồi lờ mờ ngủ lúc nào không hay. Lăng Hạo Thiên nhìn đầu nó quay đủ phía rồi cuối cùng gục lên vai mình thì hừ một tiếng nhưng cũng không đẩy ra, mắt chăm chú xem phim, ừm, thực ra phim này cũng không tệ!!

Người bên trên trong lòng vui vẻ, người bên dưới lại cảm thấy không ổn chút nào. Vương Khanh nghĩ thầm, mắt liếc qua Hạ Đông Triều bên cạnh mặt vẫn tỉnh bơ, cô ta có phải là con gái không vậy? Xem mấy cảnh máu me rùng rợn thế này mà còn ăn được, hay là do sợ quá nên mới như thế? Hắn nghi ngờ. Hắn nhìn lên màn hình, thấy cảnh mấy cái đầu người đầy máu lơ lững trên không trung mà ớn lạnh, chợt nghĩ, cô ta sẽ không sợ quá rồi ôm mình đấy chứ? (Gà: Ảo tưởng!!)

Rạp phim đúng là địa điểm lý tưởng cho những cặp đôi đang hẹn hò, phim ma lại càng lý tưởng hơn nữa, đây là nơi cánh đàn ông con trai thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt bạn gái, là nơi tạo điều kiện để bạn gái tự nguyện sà vào lòng mình. Và bây giờ chính là giây phút ấy. Mặt con ma nữ trong phim bất thình lình dán sát vào màn hình, cộng thêm tiếng nhạc giật gân thành công làm cho một vài cô gái thét lên. Tiếng thét cao vút làm cho ai đó đang ngủ giật mình tỉnh dậy, mắt nó mở to ra, không hiểu chuyện gì nhìn nhìn xung quanh, lại ập vào hình ảnh con ma nữ trước mặt, nó “Á” lên một tiếng rồi ôm cứng cánh tay Lăng Hạo Thiên bên cạnh. Tiếng “Á” của nó lại bắt đầu một chuỗi “Á” hoảng sợ phía sau, cả rạp bây giờ chỉ nghe tiếng thét chói tai của bọn con gái.

Vương Khanh nhìn cặp trai gái trước mặt, lại nhìn sang đôi trẻ bên cạnh mà lòng ngậm ngùi xót xa. Đáng ra hắn cũng được như thế, vậy mà… Càng nghĩ hắn càng tức, lại nghe tiếng Hạ Đông Triều bên cạnh không to không nhỏ vang lên

-Con ma nữ này đúng là xinh hơn mấy con ma trước!!!

Vương Khanh há họng, dùng cái mặt tỉnh bơ đó bình luận lại còn ngồi ăn với uống trà sữa ngon lành thế kia, cô ta có phải là con gái không vậy? Hắn quay đầu nhìn màn hình mà đổ mồ hôi, cái đầu con ma toàn máu me, lại không có mắt, tóc đen rũ xuống che gần hết cả khuôn mặt, vậy thì xinh chỗ nào??? Hắn gào thét trong lòng. Hạ Đông Triều lại lên tiếng

-Tệ quá, phim này có phải là phim ma không thế? Chặt người y như chặt gà thế kia, không làm cho người ta có một chút cảm giác nào cả. Đúng là thất vọng!!

Âm thanh phập, phập… phát ra vang khắp rạp cùng tiếng cười quỷ dị của con ma nữ làm cho sống lưng mọi người lạnh toát, có mấy cô gái sợ hãi rúc đầu vào ngực bạn trai mình không dám xem tiếp. Vậy mà… nhìn đi nhìn đi, cô ta lại có thể nói không có cảm giác mới hay chứ!! Lẽ ra giờ này hắn phải ngồi cùng nó rồi nó hét lên ôm chầm lấy hắn và hai người nảy sinh tình cảm theo như kế hoạch mới đúng, nhưng mà tại sao… tại sao lại biến thành như bây giờ chứ??? Vương Khanh thật sự rất ấm ức, mặt vặn vẹo khó coi từ đầu buổi tới cuối buổi. Hạ Đông Triều liếc mắt nhìn qua, quan tâm nói

-Nếu sợ thì đừng có xem, đúng là yếu mà còn ra gió, ở trong xó đi cho nó bớt xui. Nhát gan còn bày đặt xem phim ma!!

Câu nói cùng với cái liếc mắt xem thường của Hạ Đông Triều thành công chạm đến lòng tự tôn của Vương Khanh. Đây là lần đầu tiên Vương Khanh bị một đứa con gái nói như thế còn liếc mắt xem thường mình, hắn nghiến răng, mở miệng định phản bác thì lại bị ánh mắt sắc như lưỡi dao của mọi người xung quanh chiếu vào làm cho ngậm miệng, tức mà không nói được gì. Thật không công bằng, tại sao cô ta được nói mà mình không được nói chứ???

Lăng Hạo Thiên quan sát hết thảy, sau đó chuyển tầm mắt sang nó đang chăm chú vào màn hình bên cạnh, chốc chốc tới cảnh rùng rợn là lại vô thức nắm chặt cánh tay hắn. Khóe miệng hắn cong lên, tâm trạng tốt lên hẳn, cảm thấy lần đi xem phim này cũng không vô vị mấy, thật chả bù cho ai kia tâm trạng như đang rơi xuống vực sâu không đáy.

Sau 1 tiếng 36 phút 58 giây, bộ phim kết thúc, để lại trong lòng mỗi người biết bao cảm xúc khác nhau. Người thì phờ phạc, người thì vui vẻ, lại có người mặt thối hoắc bước ra khỏi rạp. Nó hét quá nhiều nên khô cả họng, tập trung xem phim đến phờ phạc cả người. Có một nghịch lý là người sợ ma thường rất thích xem phim ma, tuy không ham gì lắm nhưng một khi nó đã tập trung xem thì sẽ xem cho tới cuối cùng, cái này cũng chính Hạ Đông Triều ảnh hưởng tới nó. Đã biết nó sợ ma rồi mà cứ mỗi lần xem mấy cái phim này lại kéo theo nó, Hạ Đông Triều còn nói đó là rèn luyện gan góc cho nó nên cứ mấy lần như thế nó cũng bị ảnh hưởng luôn, dù thường là mấy phút đầu nó ngủ say như chết, nhưng vấn đề là độ sợ ma không giảm mà lại một tăng mới ghê chứ!!!

Bụng nó réo lên, hai bịch bắp rang với mấy ly nước ngọt đúng là chẳng bõ bèn được bao nhiêu. Thấy Hạ Đông Triều đã ra khỏi rạp, đi bên cạnh còn có Vương Khanh, nó thở dài, xem như lần “hẹn hò” này của Hạ Đông Triều thành công mỹ mãn. Lăng Hạo Thiên đứng cạnh nhìn theo, hỏi

-Bây giờ đi đâu?

-Về nhà ăn cơm. -Nó liếc nhìn đồng hồ, 5h rồi.

-Không theo dõi nữa à? -Giọng hơi tiếc nuối.

-Không, muốn đi anh đi một mình đi, tôi đói rồi!! -Nó phun một câu rồi bỏ đi, lòng nghĩ thầm, đi rồi đi về nhà anh luôn thì càng tốt.

-Vậy thì về thôi!! -Lăng Hạo Thiên bâng quơ nói rồi bước theo sau nó.

_________________________________

Gà: Có thể 1 tuần Gà sẽ chỉ ra 2 chương, vào học rồi với lại năm nay là năm cuối nên bận quá mong mn thông cảm, cảm ơn đã đọc. ♥♥

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN