Trượt Vỏ Chuối, Xuyên Qua Rồi !!!!!
Chương 5: Căn Tin - Kịch Bản Cũ Rích
Tiếng chuông báo hiệu hết tiết làm nó tỉnh ngủ. Uể oải ngáp một cái dài rồi vươn mình đứng dậy. Rốt cuộc cũng qua tiết văn ru ngủ.
Ột ột…!! Bụng nó sôi lên, liếc nhìn đồng hồ, đến giờ ăn trưa rồi, vậy thì đi xuống căn tin thôi.
Đang đi, nó đột nhiên bị một cái chân chắn ngang qua, cả đám học sinh trong lớp cười thầm xem trò hay sắp xảy ra. Nhưng chỉ 1s sau
-Aaaaa, đau quá…!
-Ôi xin lỗi bạn nha, mình không để ý, phản xạ ấy mà!! Nói xin lỗi mà trên mặt nó chả có một tí áy náy, lại còn nở nụ cười rất đáng đánh đòn.
-Chính mày cố ý, tao thấy rõ ràng là mày dùng cả hai chân dẫm lên chân cậu ấy. Một đứa con gái với mái tóc đỏ rực, tai đeo đầy huyên tai đứng ra buộc tội nó.
-Đúng vậy, đúng vậy. Một đám con gái phía sau hùa theo.
-Ồ, vậy thì sao? Các người có chứng cứ không? Hay là cứ đi nói với người khác chân cậu ta bị tôi-một đứa con gái dẫm cho gãy đi! Để xem có ai tin không? Nó nhướn mày hỏi, mắt như có như không liếc qua cái người đang ôm chân kêu đau và cả đám người kia.
-Mày… mày….
-Nếu không có thì làm ơn tránh đường, tôi không rảnh ở đây để xàm với mấy người! Giọng nó bỗng dưng thay đổi hẳn, âm trầm đến đáng sợ, làm cho đám người trong phòng học cảm thấy lạnh gáy.
Đợi nó đi ra khỏi cửa, một thằng con trai đứng gần đó liền đỡ cái người đang ôm chân, mặt trắng bệch kia, nói
-Mau giúp tôi đưa cậu ấy tới phòng y tế, chân cậu ấy gãy rồi.
_____________________________________________
Tại căn tin.
-Hừ, đừng tưởng bà đây dễ chơi mà giở mấy cái trò trẻ con đó, xưa rồi diễm!!!
Vừa nói nó vừa xúc một muỗng cơm to hết sức có thể vào mồm, vừa nhai vừa chép miệng
-Ừm…, hương vị có khác, đúng là cơm nhà giàu!
Một góc trong căn tin, nơi mà mọi ánh mắt của nữ sinh và nam sinh đều dồn hết về phía đó.
-Này Phong, xem kìa, kia chẳng phải là chị cậu sao?Nghe nói mới xuất viện mà, nên qua đó quan tâm chị cậu đi chứ! Dương Thế Tĩnh mắt nhìn về phía nó, dùng cùi chỏ đẩy đẩy người bên cạnh.
-Cô ta không liên quan đến tôi! Hoàng Quốc Phong không buông một câu rồi không để ý đến Dương Thế Tĩnh nữa.
Nguyễn Vũ Trúc ngồi đối diện, liếc nhìn bọn đàn em của mình vừa mới bước vào căn tin kia, dùng mắt ra hiệu cho chúng hành động, sau đó đổi tầm mắt,tay đồng thời gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén của Lăng Hạo Thiên ngồi bên cạnh, nở nụ cười
-Thiên, ăn đi.
-Bỏ ra ngay, cậu không biết tôi rất ghét ăn thức ăn của người khác sao? Giọng nói hắn lạnh lùng vang lên.
-Thiên, sao cậu lại nói thế? Vũ Trúc làm ra gương mặt nhìn rất đáng thương. (giả tạo đến phút cuối mà -_-)
-Không ăn thì tôi ăn cho! Dương Hoàng Yến hớn hở gắp ngay miếng thịt cho vào mồm.
-Ồ có kịch hay để xem rồi kìa! Giọng Dương Thế Tĩnh vang lên, mắt hứng thú nhìn về phía bàn của nó.
Bên này.
Nó đang hí hửng xử hết bữa trưa, bỗng một giọng nói chua lè vang lên
-Ô còn tưởng ai, chả phải đây là phế vật của lớp 11B1 sao? Thế nào, vừa mới xuất viện xong đầu lại chạm mạch rồi phải không, lại còn đi xe đạp đến trường, ăn như chết đói thế kia? Giọng nói còn nhấn mạnh 2 chữ “Phế vật”.
Cả một đám con gái đứng trước bàn nó, đứa vừa nói dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nó.
Nó ngẩng đầu lên,nhìn trái nhìn phải, sau đó chắc chắn là có người đang nói chuyện với mình, nó hỏi với khuôn mặt bình tĩnh.
-Cô nói xong chưa?
-Tao nói xong thì như thế nào? Đứa con gái trừng mắt nhìn nó.
– Nói xong rồi thì làm ơn tránh xa bàn tôi một tí, phấn trên mặt cô bay cả vào thức ăn của tôi rồi này, dơ quá!!!! Nói xong kết hợp tay làm động tác phủi phủi
-Mày…Mày…vừa mới nói gì??? Trương Mỹ Dung-đứa con gái tức điên lên quát
-Còn phun mưa nữa chứ!! Dơ quá đi. Mặt nó nhăn lại, tỏ ra chán ghét
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!