Truy - [ Đài Bối Diêu ] - Chương 1. Mưu sát bất thành.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Truy - [ Đài Bối Diêu ]


Chương 1. Mưu sát bất thành.


Tử Cấm Thành, đương triều Tần Ưu, mồng sáu tháng giêng.

Ánh nắng mùa hạ thật là đẹp, trong cung ai nấy đều vui mừng khi biết tin hoàng hậu đã có hỷ, mà còn là song thai!

Làn gió nhè nhẹ thổi đến Đinh Hinh Cung, lại thêm một đám thái giám và nô tì được phủ nội vụ điều đến để chăm sóc hoàng hậu, một tì nữ thân cận của hoàng hậu đang trích lời phân việc cho người mới, có vẻ nàng là người khó tính.

– ” Các người nghe cho rõ đây! Hoàng hậu thích nhất là hoa nhài đang trồng ở kia, nơi đó ngoài ta và Phương Nguyệt thì không ai được đụng tới, còn những tháng mưa thì hãy chú ý thời tiết cho kỹ vào, nếu trời sắp đổ mưa thì hãy nhanh chân lấy bao nhĩ* che lại, có nghe rõ chưa? “

* Bao nhĩ được coi là loại vải thượng hạng của hoàng cung, hoàng đế nghe nói Án Nhĩ Lạp Đinh hoàng hậu rất thích hoa nhài, nhưng mỗi lần mưa xuống thì hoa trong bồn đều bị đất vấy bẩn nên đã hạ lệnh cho tú phòng đặc biệt điều chế loại vải chóng thấm này cho hoàng hậu.

Tất cả các thái giám và nô tì đang lắng nghe từng lời của nàng ta nói, tất cả đồng thanh ” Nô tài đã rõ! “

Bên trong nhị sảnh của Đinh Hinh Cung, Án Nhĩ Lạp Đinh đang ngồi thưởng thức trà hoa cúc thượng hạng mà Phương Nguyệt vừa pha xong.

– ” Phương Nguyệt, ngươi nói xem, vì sao nha đầu Y Ninh này cứ mãi chẳng thay đổi tính khí? Tháng nào Đinh Hinh Cung có thêm người mới thì nha đầu đó lại làm khó làm dễ, nô tì và thái giám vào Đinh Hinh Cung tuy vô số, nhưng người trốn khỏi đây cũng không đếm xuể! ” —— Án Nhĩ Lạp Đinh ngồi trên chiếc ghế gỗ sưa được chạm khắc tỉ mỉ, nàng ta thở dài, gương mặt đầy vẻ rõ khổ não.

– ” Nương nương, người đừng trách cô ấy, chỉ là cô ấy sợ người sẽ chẳng yêu thương cô ấy nữa mà thôi. ” —— Phương Nguyệt đứng bên cạnh của hoàng hậu đấm vai cho nàng, lắng nghe thanh âm lanh lãnh của Y Ninh đang giáo huấn ” người mới ” mà mỉm cười nói.

– ” Ngươi nói vậy là có ý gì? ” —— Án Nhĩ Lạp Đinh đưa tay lên day day trán sau đó liếc nhìn Phương Nguyệt, gương mặt khó hiểu hỏi Phương Nguyệt.

– ” Nương nương, người nghĩ xem? Hậu cung hơn trăm ngàn giai nhân, người muốn bắt Hoàng làm họ lại rất nhiều, thông qua các quý nhân, thông qua các phi tần, hoặc thậm chí còn xua nịnh hoàng hậu. Mỗi tháng, Đinh Hinh Cung ta lại được nội vụ phủ đưa vào mười đến hai mươi người, thật sự trong những người này, không có ai có tư đồ gì sao? đó là một chuyện, còn chuyện khác, Y Ninh và nô tì là người thân cận nhất ở bên hoàng hậu, nếu nay lại có thêm một người, mà người này lại được người thương yêu, thì chẳng phải là Y Ninh sẽ có cảm giác bị ghẻ lạnh sao?. “

– ” Haiz, nha đầu đó đi theo bổn cung trên dưới  cũng đã mười năm, ta lại còn chẳng đoán ra ý này này của Y Ninh sao? Ta đã sớm biết, nha đầu đó làm vậy là để bảo vệ ta, đồng thời cũng áp chế những người có tư đồ bất chính, chỉ là…” —— Án Nhĩ Lạp Đinh lại trưng vẻ mặt khổ não, đôi tay ôm lấy bụng của mình nói.

– ” Nương nương, chỉ là thế nào? “

– ” Haiz, trước khi có đứa trẻ này, bổn cung là nữ nhân được hoàng thượng sủng hạnh nhất, đến nay khi hoàng thượng đã có đích tử thì lại càng thường xuyên ghé đến Đinh Hinh Cung hơn, các quý nhân, phi tần khác dường như bị thất sủng hoàn toàn, ta chỉ e…thời điểm này cũng chính là lúc hậu cung nổi sóng, dậy gió! “

– ” Nương nương, ý của người là… “

– ” Đúng vậy, vì đố kị, đứa trẻ này có thể là mục tiêu bị công kích, ta chỉ lo… “

Y Ninh từ hậu viện đi vào nhị sảnh thì tình cờ nghe thấy nỗi lo lắng của Án Nhĩ Lạp Đinh, nàng lớn gan tiến vào hành lễ với hoàng hậu xong liền cắt lời: ” Hoàng hậu có gì phải lo? Chỉ cần một ngày Y Ninh còn sống thì đừng ai có thể đụng đến hoàng hậu! “

Án Nhĩ Lạp Đinh và Phương Nguyệt trơ mắt ra nhìn Y Ninh, nàng vẫn vậy, ngàn năm vẫn vậy, vạn năm vẫn vậy!

– ” Y Ninh, ngươi càng ngày càng to gan rồi đấy, làm gì thì hãy có chừng mực, bổn cung không bảo vệ ngươi cả đời được đâu! “

– ” Hoàng hậu, người là chủ tử của nô tì, cho dù hàng vạn âm mưu thâm độc đến cổng của Đinh Hinh Cung đi chăng nữa thì nô tì tin, hoàng hậu phúc lớn mạng lớn, tiểu thái tử phúc khí vô song sẽ không bị tổn hại gì, vả lại, nô tì tin Hoàng thượng sẽ bảo vệ tốt nương nương và thái tử! ” —— Hoạn Y Ninh vốn là một con ác khuyển ở Đinh Hinh Cung, nàng thông minh, càng không dễ đụng, cho dù có bị các phi tần khác ức hiếp thì nàng vẫn giữ vẻ kiêu ngạo của mình, chỉ cần nhẫn nhịn thì thời cơ chín mùi ắt  sẽ tới!

Câu nói này của Y Ninh dường như đã trấn an được hoàng hậu, nhưng liệu hoàng cung rộng lớn, một mình Y Ninh có thể chống đỡ cho hoàng hậu không?

Cả ba người cùng nhau ở nhị sảnh tán gẫu với nhau thì đột nhiên hoàng hậu cảm thấy chóng mặt, Phương Nguyệt cẩn thận dìu dắt hoàng hậu trở về thư phòng để nghỉ ngơi, trước khi đi, hoàng hậu có căn dặn Y Ninh mang canh nhân sâm đến cho đệ đệ của mình.

– ” Y Ninh, canh nhân sâm hồi sáng bổn cung dặn ngươi nấu, ngươi đã nấu xong chưa? “

– ” Nương nương, nô tì đã nấu xong ba canh giờ, bây giờ chỉ chờ canh bớt nóng thì nô tì sẽ mang đến cho người. “

– ” Không phải mang cho bổn cung, ta nghe nói dạo này Lạp Trác mãi mê luyện kiếm pháp, ăn uống thất thường nên bèn nhờ ngươi mang canh nhân sâm qua cho đệ ấy tẩm bổ! “

Án Nhĩ Lạp Đinh sau khi nói xong thì cùng Phương Nguyệt trở về thư phòng, nàng ta biết đệ đệ của mình từ lâu đã có ý với Y Ninh nên luôn thừa dịp giúp đỡ đệ đệ của mình, nhưng lúc này, thần sắc của Phương Nguyệt có chút thay đổi, dường như nàng ta đang khó chịu về điều gì đó?

Y Ninh nhìn thấy Phương Nguyệt đã đưa hoàng hậu an toàn trở về thư phòng rồi mới an tâm đi giao canh nhân sâm cho Án Nhĩ Lạp Trác, nàng ta trên tay mang một chiếc hộp đã được đậy nắp kín đi về phía Đông của hoàng cung. Trời lúc này cũng vừa xế chiều, nàng ta đứng trước cửa doanh trại của vệ binh nói chuyện với một nam nhân mặc y phục của thị vệ cấp cao.

– ” Vấn Sinh, đây là canh nhân sâm do hoàng hậu dặn nô tì đem đến cho Lạp Trác đại nhân ” —— Vấn Sinh là vị bằng hữu thân cận nhất của Án Nhĩ Lạp Trác, hai người họ cùng nhau tiến cung, cùng nhau trở thành ngự tiền thị vệ, nhưng khác ở chỗ là một người thường xuyên canh gác và xả mình ngoài xa trận, còn một người lại là thị vệ bậc nhất ở cạnh bảo vệ hoàng thượng.

– ” À! Nếu cô nương đã tới rồi thì hãy mang vào trong cho Lạp Trác luôn đi, tại hạ…à ừm…tại hạ chợt nhớ ra là hoàng thượng còn có việc dặn dò nên tại hạ xin phép đi trước! ” —— Vấn Sinh nhìn thấy Y Ninh đến thì liền chân trước chạy, chân sau cũng chẳng thèm quay về. Cả cái doanh trại vệ binh này ai mà chẳng biết Lạp Trác có tình ý với Y Ninh? Nhưng chỉ là tại nàng ta quá cứng nhắc, suốt ngày chỉ lo nghĩ về chủ tử mà chẳng hề bận tâm đến nam nhân trong thiên hạ, với nhan sắc trời sinh dung hoà của Y Ninh thì chẳng riêng Lạp Trác, còn trên dưới vô số nam nhân trong Tử Cấm Thành này đều mang lòng ái mộ với Y Ninh.

Y Ninh nhìn thấy thái độ này của Vấn Sinh cũng không phải là lần một lần hai, hắn ta lắm mưu nhiều kế, chắc chắn dẫn dụ nàng vào thư phòng là có bẫy!

Nàng đứng bên ngoài cửa, lãnh đạm nói vào trong: ” Lạp Trác đại nhân, nô tì phụng mệnh hoàng hậu mang canh nhân sâm đến cho người tẩm bổ, nô tì không dám vào làm phiền đại nhân cho nên canh nhân sâm nô tì sẽ để ở bên ngoài cửa, đại nhân nhớ uống khi còn nóng “

– ” Đã tự tay mang canh đến rồi thì sao không mang vào? Còn nhờ đến Vấn Sinh để làm gì? “

– ” Nô tì nghe nói đại nhân ãm đạm ít nói, rất không thích việc bị làm phiền, cho nên nô tì không dám vào trong, sợ là sẽ làm phiền đại nhân đang lo chính sự! ” —— Ngữ khí kiêu ngạo của Y Ninh ngày càng lộ rõ, cáo già đấu võ mồm với hồ ly quả là cuộc thi ngang tài ngang sức!

– ” Không sao, riêng nàng thì ta sẽ ngoại lệ. “

– ” Càng không được! Nô tì thân phận thấp hèn, chỉ biết làm đúng bổn phận của mình, nô tì không dám làm trái lại quy tắc của đại nhân.”

– ” Ồ…thế tỷ tỷ của ta giao phó cho nàng những gì khi đến đây? “

– ” Hoàng hậu căn dặn nô tì mang canh nhân sâm đến cho đại nhân. “

– ” Vậy nàng đã mang đến chưa? “

– ” Nô tì đã mang canh đến cho đại nhân rồi! “

– ” Sao lại là mang đến rồi? Canh chỉ giao đến tận cửa, vẫn chưa ai mang canh đến cho ta, ta vẫn chưa chạm đến được chén canh thì sao nói là nàng đã giao rồi? “

Không khí bên ngoài bỗng dưng im lặng.

Án Nhĩ Lạp Trác mãi mê ngồi bên trong thư phòng viết thư pháp, nghe thấy nàng ta đã không còn nói gì nữa thì liền dừng bút.

– ” Y Ninh? “

– ” … “

Án Nhĩ Lạp Trác đoán có lẽ nàng đã giận dỗi mà trở về Đinh Hinh Cung rồi nên vội vàng chạy ra ngoài, định là đuổi theo nhưng không ngờ vừa mở cửa thì giai nhân đứng trước mặt của hắn là nàng.

Gương mặt rạng rỡ như ánh nắng mùa hạ đang mỉm cười thật tươi, nụ cười ấy khiến trái tim của Án Nhĩ Lạp Trác đã không biết bao nhiêu lần rung động xao xuyến, hắn đứng thẫn thờ ra nhìn nàng, phàm, là đã bị nàng giữ mất hồn rồi ~~~

– ” Nàng…vẫn chưa..đi? “

– ” Nô tì vẫn chưa hoàn thành xong nhiệm vụ mà hoàng hậu đã giao phó thì sao có thể phủi tay nói về là về? ” —— Nghĩ là đã dẫn dụ được Án Nhĩ Lạp Trác ra ngoài nên nàng càng vênh vang hơn nữa, nàng đưa lấy chiếc hộp đựng chén canh nhân sâm cho Án Nhĩ Lạp Trác sau đó tiếp lời: ” Đinh Hinh Cung còn rất nhiều việc chờ nô tì về giải quyết, nô tì về trước đây! “

Hoạn Y Ninh trời sinh vô tình, nếu đã phải lòng nàng thì không chỉ là nhận được quả đắng mà thứ nhận được còn là những lời cay độc từ nàng.

Tối đêm đó, Y Ninh đột nhiên cảm thấy trong lòng bất an không tài nào ngủ được nên đành trèo lên mái nhà nằm phơi thây.

– ” Hoạn Y Ninh…sẽ không sao đâu! ” —— Y Ninh đưa mắt nhìn trời, tự nhũ và trấn an với lòng của mình, rồi sẽ ổn thôi! Nhưng…

Trong màn đêm tĩnh mịch, một tia lửa bỗng loé lên rồi dần dần trở thành một ngọn lửa lớn bùng cháy cả căn phòng, nơi bị cháy là nhà kho của Đinh Hinh Cung, cũng chính là nơi mà Y Ninh đang nằm phơi thây trên mái nhà.

– ” Quái! Sao bỗng dưng lại nhiều khói thế này?” —— Y Ninh đưa mắt nhìn xung quanh, nàng phát hiện chỉ có ở chỗ của mình là bị phát khói nên đã gỡ một miếng gạch ngói ra xem thì phát hiện ở bên dưới nhà kho đang bị cháy, chiếc thang mà nàng dùng để trèo lên mái nhà cũng đã nhóm lửa và bị ngọn lửa nóng bừng nuốt trọn, nàng muốn tiến cũng chẳng được, muốn lùi cũng chả xong. Lúc này, một tên thái giám đang mơ mơ màng màng đi đến thì nhìn thấy một đám cháy lớn liền hốt hoảng kêu người tới giúp: ” Aaa, cháy rồi! Mau đến dập lửa đi, mau đến dập lửa đi! … ”

Việc này chắc chắn là nhằm vào Hoạn Y Ninh, không đúng, thủ tiêu được Hoạn Y Ninh thì việc trừ khử hoàng hậu cũng không còn là việc gì đáng lo ngại nữa!

Nàng đứng ở trên mái nhà không quản sống chết của bản thân cố gắng nói với tên thái giám đang đứng ở phía dưới: ” Mau! Gọi người đến hộ giá hoàng hậu, mau! ”

– ” Y Ninh tỷ…” —— Tên thái giám nghe thấy tiếng của Y Ninh liền nhớ ra hoàng hậu, hắn tức tốc kéo theo một đám người chạy về phía thư phòng của hoàng hậu để hộ giá, còn về phía nàng, sau khi tên thái giám kia vừa rời khỏi thì nhanh chóng có một số thị vệ gác đêm chạy đến, trong đó có Vấn Sinh.

Nàng đứng ở trên mái nhà nhìn tên thái giám, nàng suy đi nghĩ lại vẫn có gì đó không đúng!

– ” Giờ này hắn còn làm gì ở đây? Không đúng, hắn là người đầu tiên phát hiện ra hiện trường, hoàng hậu…tiêu rồi! “

Nàng không cần bất kì một ai đỡ lấy cái thân này của nàng, nàng không muốn mang nợ, càng không muốn phải trả nợ! Hoạn Y Ninh liều mạng nhảy từ trên mái nhà của nhà kho để nhảy xuống đất, trước bao nhiêu ánh mắt sửng sờ của mọi người, nàng cắn chặt răng chịu đựng sự đau đớn cố gắng đứng dậy cầu cứu Vấn Sinh.

– ” Nhanh! Cứu…cứu hoàng…cứu hoàng hậu…” —— Nghe thấy Y Ninh nói vậy, Vấn Sinh chắc rằng hoàng hậu đang gặp nguy hiểm nên đã phái một vài thị vệ ở lại chăm sóc Y Ninh, lúc này vừa hay Án Nhĩ Lạp Trác cũng đã dắt theo một đoàn thị vệ đi đến.

– ” Y Ninh! Mau truyền thái y!!! ” —— Vừa bước chân vào cửa Đinh Hinh Cung, đập vào mắt của Án Nhĩ Lạp Trác là một nữ nhân cơ thể rớm máu, sắc mặt tái nhợt, còn thêm cả một đám cháy lớn, hắn hoảng loạn bế Y Ninh rời khỏi Đinh Hinh Cung.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN