Truy Đuổi ( Bụi Trong Ngực 2) - Truy Đuổi - Phần 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1762


Truy Đuổi ( Bụi Trong Ngực 2)


Truy Đuổi - Phần 2


Dường như trên thế giới này thật sự có thứ gọi là định mệnh,giữa con người với con người và giữa nam và nữ,định mệnh đó như một sợi dây vô hình gắn kết giữa chúng ta lại với nhau lúc nào không hay.

Người đàn ông đó ngã quỵ vịn vào vai tôi dưới con mưa…đưa anh ta vào bên trong sân chùa sư cô thấy vội vã lại gần
sư cô: ai vậy con sao cả hai nhiều máu thế này
-cô ơi anh ta bị chém
-mau đưa vào trong để cô đi gọi sư thầy…

Tôi đưa anh ta vào phòng mình,sư thầy vội vã qua xem
Thầy: Thương nặng vậy phải đưa anh ta tới viên
-nhưng con đường lên đây đám người truy sát anh ta đang đứng đầy dưới đó
Sư cô: tại sao con lại liên quan đến người xã hội vậy
Thầy: Hạnh nó thấy chết k lẽ k cứu…
Sư cô: đệ tử chỉ nói sự thật thôi,nhìn người anh ta xăm đầy mình như vậy chắc chắn là dân xã hội rồi
Thầy: con học y mà đây là lúc con sơ cứu tốt nhất cầm cự cho cậu ta,người do con đưa về con hãy tự mình cứu lấy bằng tất cả khả năng có thể,sư cô ra đóng cổng chùa vào lau sạch máu đi đề phòng có chuyện,còn Hạnh đi đun nước nóng để thầy lau qua cho anh ta…
-dạ…
Tôi bê nước lên vết chém ở lưng rất sâu ,nhìn rất sâu
Thầy: mang đồ lên đây con hãy khâu tạm cho cậu ta đi
-nhưng thầy ơi vết nặng thế này không thể khâu đơn giản được,cần phải khám soi xét và phẫu thuật
-có những vết thương thời chiến tranh cũng phải làm tối giản nhất,lấy đâu ra bệnh viện ,sự sống chỉ cần con làm hết sức,ta đi hái lá thuốc sắc cho nó cầm máu…
-vâng để con thử…

Tôi bỏ đồ khâu ra,nhớ khi trước khi đang ôn thi đại học sư cô bị 1 cành cây nhọn xoẹt tay rất sâu và cô tôi đã tự tay khâu cho cô nhưng lần này không như vậy,vết thương của anh ta k như của cô…tôi lấy rượu đổ lên vết thương,anh ta bật dậy có lẽ rất đau…
“Tránh xa tôi ra”
-tôi phải khâu cầm máu anh chịu khó đau nếu không sẽ không ổn,tôi thổi vết thương,anh ta cắn miệng vào chiếc gối có lẽ từng mũi khâu cũng đủ để đánh gục anh ta thé nhưng tôi lại thấy anh ta vẫn tỉnh táo…
-mặt nạ của tôi đâu rồi (tôi chợt nhớ chắc sư thầy đã bỏ ra)
-anh yên tâm tôi không lấy đâu mà anh lo,vết này có lẽ sẽ thành sẹo đấy nên sau khi về (anh ta tóm vào tay tôi bàn tay đầy máu)
-nghe tôi nói đây đưa tôi chiếc mặt nạ đấy (mắt trợn lên)

Nhìn thấy tôi sợ ahh ta trùng xuống,đôi môi tái mét,mái tóc rũ xuống nhưng tôi chợt nhận ra gương mặt có chiếc mũi cao,làn da trắng như con gái vậy thì tại sao cứ phải che đi…Sư thầy bước vào vội vã
Thầy: bọn chúng kéo tới đây rồi con mau dưa cậu ta xuống hầm chứa thóc
-còn thầy thì sao ạ
-thầy ở đây đánh lạc hướng chúng
-thầy ơi nguy hiểm lắm
Thầy nhìn vào người đàn ông này rồi nói nhẹ
“Bảo vệ con bé vì nó chính là người cứu cậu”…

Thầy ra ngoài đóng cửa tôi dìu anh ta đứng dậy
-có thuốc lá không
-không có lúc này mà anh còn định hút thuốc à

Thầy bên ngoài đứng trên bục cửa chùa nhìn lũ người xã hội đen…”ê lão già có thấy 1 đứa con gái và 1 đứa con trai vào đây không”
Thầy: tôi không thấy
-thật không đấy lão già,lục soát tất cả cho tao,chúng nó chắc chắn chỉ có vào đây…hôm nay nếu không giết được chúng nó thì tao và chúng mày cùng vợ con chúng mày sẽ chết…
Họ lục soát sư cô định ngăn cản thì thầy ngăn lại
Thầy: ta bảo chúng trốn kĩ rồi không lo
-con bé đưa người nào về vậy,thật quá nguy hiểm mà
-đó là số mệnh của con bé,gặp cạu ta có thể là may mắn cũng có thể là bất hạnh với con bé
-thầy nói vậy là sao
-sư cô nếu ta có chuyện thì hãy nhớ rõ nhất định không được nói rằng chúng ở đây,nếu không con bé sẽ nguy hiểm
-đệ tử hiểu thưa thầy…
Tôi thấy bên trên dường như có tiếng người,họ đang đi rầm rầm bên trên…tách…tôi thấy máu từ cánh tay anh ta chảy xuống và có vẻ như anh ta đang mê man dần,các vết khâu chỉ là tạm thời máu vẫn chảy ra…anh ta gục tựa vào vai tôi…

Bên trên bọn xã hội đen dẫm lên nắp hầm thấy có tiếng rỗng
Tên A: khoan đã hình như bên dưới có hầm
sư cô: hầm chứa thóc thôi
-mở lên
-dưới ý tối không có đèn thóc dặm lắm sẽ ngứa đấy
-tao bảo mở lên con già này nói nhiều quá đấy

Sư cô mở ra….
Tôi thấy ánh sáng và nghe thấy tiếng có người nói ,tôi vội vã kéo anh ta vào bên trong,bên ngoài là vài thùng chứa thóc to …bọn họ cầm đèn pin soi tôi vội nấp…
Tên B: Đại ca có máu ở đây (vết máu vương trên thóc)
Sư cô: không phải máu đâu,đây là phẩm màu hôm qua tôi phơi thóc rồi (tên kia vả bốp vào mặt sư cô)
-mày lừa tao à rõ ràng vết máu,đại ca ơi có máu…
Tên cầm đầu hung hãn lao tới nhìn vết máu rồi tóm tóc sư cô..
“Nói ngay cái thằng đó ở đâu”
-tôi không biết các người nhắc đến ai…nhưng k có ai như các người nói ở đây
-mày nói tiếng Nhật giỏi quá nhỉ,tao nghi mày có liên quan đấy
-tôi được học từ nhỏ chứ không có liên quan đến ai…
-mày già mồm à (vả sư cô chảy máu mồm bốp mạnh)

Tôi thấy vậy kêu lên thì một tên nghe thấy
“Tao nghe thấy có tiếng chúng mày nghe thấy không”
Sư cô: ở đây là hầm nên nhiều khi có nhiều loại rắn hay trú ngụ..
Chúng tiến tới gần tôi hơn,tôi sợ đến run bắn người…chợt bàn tay bịt lấy miệng tôi đầy máu ..là anh ta,anh ta biết tôi đang sợ,nước mắt của tôi chảy xuống bàn tay anh ta …

1 tên đại ca hô lên :có công an đến đấy,khốn kiếp chắc tên thầy già báo rồi,tao phải đâm chết nó đi thôi
Tên B: soi ở đây rồi không có toàn thóc gạo thôi
-đi thôi …
Sư cô thấy chúng đi vội vàng đóng nắp hầm lại rồi tiến tới chỗ tôi
Sư cô: Hạnh ,chúng đi rồi con đâu rồi
Tôi lò dò bò ra

_con ở đây cô ơi

-bọn nó đi rồi ,đáng sợ quá (sư cô nhìn người đàn ông ngồi nhắm mắt máu vẫn đang chảy) cần đưa cậu ta đến viện ngay…
-dạ con hiểu (Sư thầy mở cửa xuống)
Sư Thầy: công an đang ở bên ngoài rồi chúng ta đưa cậu ta đi đường sau núi
Tôi: tại sao không giao nộp anh ta cho công an ạ
-Cậu ta không phải người tầm thường đâu,cứu người quan trọng hơn…
-thầy thật tốt (tôi cười nhẹ) cô cũng vì con mà bị
Cô: Có gì đâu không sao hết đi thôi để cô lấy xe đẩy thóc đặt cậu ta lên…
Tôi và sư thầy cùng cô cố đặt anh ta lên xe ,vì người anh ta rất nặng …đẩy anh ta đến viện sư thầy bảo tôi
Thầy: con quay về đi
-dạ nhưng con
-nghe thầy nói rõ đây Hạnh chuyện này đến đây là kết thúc,con từ nay về sau không được nghĩ tới hay nhắc đến chuyện này
-vâng nhưng thầy có thể cho con hỏi là tại sao không ạ
-chúng ta là người của thế giới khác vs cậu ta,thầy không muốn con gặp nguy hiểm chỉ đơn giản là vậy,chúng ta cũng cố hết sức rồi….
-Dạ con hiểu (tôi nhìn anh ta được đẩy vào phòng cấp cứu rồi cứ ngoái lại nhìn tôi hy vọng anh ta qua khỏi)…

Tại Nhật Bản
“Sao cậu chủ mất tích”
-dạ vâng mất hoàn toàn liên lạc
-điều tra xem có chuyện gì xảy ra,khốn nạn nó vừa về mà đã có chuyện gì xảy ra vậy…
-xin anh cả bình tĩnh,cậu chủ có lẽ muốn được yên tĩnh
-không đúng nó biết ta đang chờ nó mà,ta cảm thấy rất nóng ruột…có khi nào thằng bé (cô vợ bé vào an ủi)
Vợ bé: Mình à,mình đừng nghĩ nhiều em nghĩ chắc con nó mới ra nó muốn được thoải mái thôi mà
-nó không phải có tính đấy,cô thì biết cái quái gì (hất tay ra) con trai tao nó nhất định coi trọng đại nghiệp của dòng họ hoa quỷ này hơn,ngày mà ta khánh thành bến cảng sắp đến rồi không thể thiếu nó được…(cô vợ bé cười nhẹ)…
-rồi con sẽ về kịp tin ở em..

Bang Bạch Hổ
Đại ca: Ồ đại thiếu gia nhà hoa quỷ mất tích,nó mất tích đúng lúc vậy nhỉ,ra tù cũng đúng lúc nữa,bên cảng nhà nó đã được xây dựng xong đến hôm ý tao nhất định chiếm bằng được bến cảng ấy với lý do đất tổ tiên,chúng mày thấy sao
Con trai: cha con nghĩ rằng hắn thật sự có chuyện ,theo như tính cách hắn nhất định sẽ trở về lo chuyện của gia tộc,thế nhưng lại mất tích 7 ngày rồi đó là điều con hoài nghi
-con nghi nó có chuyện thật
-đúng vậy ạ
-cho người sang đó và nếu thật sự nó đang có chuyện thì nhân dịp này khử luôn đi,ai đi nào (k một tên đệ nào muốn đi giết con trai nhà hoa quỷ) sao chúng mày im hết vậy
Đệ: thằng ý số chó lắm ạ,bao lần toàn chết hụt nếu như giết nó mà k giết được thì hậu họa còn kinh khủng hơn
Bạch Hổ: chúng mày ham sống sợ chết từ khi nào thế hả,lôi thằng này ra ngoài chặt tay chân nó cho tao
Đệ: tôi chỉ nói sự thật thôi ngài bạch hổ,xin hãy nghĩ sâu xa,hắn nếu không chết thì sẽ là đại họa cho những kẻ giết hụt hắn…
Bạch Hổ: lần này nó phải chết …con trai thanh hổ của cha con đi nhé
Thanh hổ: vâng con nhất định sẽ diệt tận gốc nếu phát hiện ra hắn yếu thế…

Tại một tiệm đồng hồ hiệu có tiếng…1 người đàn ông vẫn mặc đồ bệnh viện đặt lên bàn 1 chiếc đồng hồ…
“Tôi bán”
chủ tiệm: à vâng mời anh ngồi (thấy mặc đồ bệnh) anh đang bị bệnh à
-nó có liên quan đến việc tôi bán đồ không
-à không tôi chỉ hỏi vậy thôi,nếu làm anh không vui tôi xin lỗi…cái này chiếc đồng hồ này có đúng của anh không ạ
-mã pin 0878xxx
Người chủ tiệm xoay kim theo số và đúng là mở được nắp pin…
-tôi phải hỏi lại giá anh chờ chút vì cái này chắc anh mua ở nước ngoài chứ trên thế giới sản xuất có 6 cái thôi,tôi sợ tôi không có khả năng mua
-trả được bao nhiêu thì trả
-vậy cậu chờ 5p…
5 phút sau người đàn ông xếp tiền đầy vào một túi sách sau đó đưa giấy tờ cho kí
Chủ tiệm: tôi có thể chụp ảnh cậu được không
-tôi nghĩ không nên…(mặt lạnh tanh sách túi tiền ra ngoài)
Tới tiệm đồ valentino anh ta ghé vào mua áo sơ mi và quần bò rồi đi ra bên ngoài nhìn lên ánh mặt trời dơ bàn tay lên che lấy ánh nắng ….

Theo địa chỉ ở bệnh viện sư thầy là người thanh toán viện phí cho anh ta và ngày nào cũng gọi hỏi thăm,lần theo địa chỉ anh ta tay sách túi trong chiếc sơ mi đen quần bò đứng trước cửa một ngôi chùa,đúng lúc sư thầy đang cắt tỉa cành cây bên ngoài cửa,người đàn ông đó nhìn sư thầy mà không cúi chào cũng chẳng nói lời nào
Thầy: cậu khỏe nhanh hơn tôi nghĩ,cậu vào đi…

Vào bên trong sư thầy rót trà ra chén rồi đặt ra phía trước người đàn ông…”Đây là trà hoa nhài ,chắc chắn không ngon bằng trà đạo của người nhật các cậu được ”
Người đó đỡ trà bằng hai tay rồi cho lên miệng nhấp,anh ta rất ít nói…
Thầy: cậu là xã hội đen phải không (Người đàn ông đó cười nhẹ)
-phải nhưng nếu nói định nghĩa hẳn là xã hội đen thì không đúng,chúng chỉ giết người khi có lệnh còn tôi có thể giết bất cứ ai mà chẳng cần lệnh (cười nhẹ)
Sư thầy tỏ vẻ sợ sệt lo lắng
Thầy: cậu quay lại đây có chuyện gì vậy
-mặt nạ của tôi đâu
-à cái đó cậu chờ chút (sư thầy đứng lên lấy mặt nạ) cái này của cậu hôm đó dính máu nên tôi đã rửa rồi…
-Gương mặt của tôi nếu người khác thấy nhất định kẻ đó phải chết,ông và sư cô cùng cô gái đó đã thấy mặt của tôi rồi…
-hãy sống là chính mình,tôi nghĩ gương mặt cậu không nên bị che đi bởi lớp mặt nạ đó
-đó là quy luật của gia tộc vậy nên các người nhất định phải chết…

Sư cô bên ngoài nghe đến đó vội sợ hãi đi ra cổng đi đi lại lại lo lắng…
Tôi đạp xe đi mua đồ cho cô vừa về đến cổng thì cô kéo tay
Cô: cậu ta đến rồi đấy
-ai hả cô
-người đàn ông cái đêm hôm trước,cậu ta đang ở trong nói chuyện với sư thầy,còn nói là đã thấy mặt anh ta thì chúng ta nhất định phải chết
-có chuyện đó thật à,đúng là loại vô ơn mà…

Bên trong sư thầy cười nhạt
Thầy: Tôi biết cậu kp người tầm thường ,tôi sẽ chịu mọi hình phạt chỉ xin hãy tha cho sư cô và con bé con,cháu còn đang đi học ,còn nhỏ dại nên không biết…
-Ông nhầm rồi,tôi chưa nói hết,chuyện 3 người thấy tôi ngoài tôi ra thì k ai biết,tôi kp kẻ vong ơn dù sao thì sư thầy đây cũng đã cứu tôi thé nên tôi sẽ bỏ qua chuyện này (anh ta đeo mặt nạ lên) tôi sẽ ở đây trong 3 ngày,khi nào đến lúc tôi sẽ đi ,đây là tiền nằm viện của tôi (một túi tiền)…
Thầy: cậu cứ ở lại đến khi nào khỏe,tiền tôi sẽ không nhận
-ông không nhận là vc của ông có thể vứt hay làm gì tùy ông(đứng dậy)
-tôi thấy ở đây tâm của cậu đã có chút biến chuyển ,tôi nghĩ rằng hôm nay là ngày cậu nói chuyện với người lạ nhiều nhất phải không
-thời gian k dài lắm chỉ là hơn 30 năm

Tôi đứng bên ngoài thấy anh ta đi ra,tôi coi như không thấy bê chậu thóc đi thẳng ra phía chuồng gà…anh ta chặn đường
“sắp chỗ ngủ cho tôi”
-ai cho anh ở lại mà sắp (tôi nói vậy thầy quát)
Thầy: Hạnh không dc vô lễ,đi sắp xếp đi cậu ấy sẽ ở lại đây 3 ngày
-nhưng thầy nói với con k được dính dáng đến anh ta nữa sao bh lại cho anh ta ở lại
Thầy: sau này con sẽ hiểu lời thầy,đi đi
-vâng (lụng bụng)
Tôi vào sắp giường cho anh ta,anh ta bước vào tôi quay lại thấy ngươi đeo mặt nạ quỷ liền giật mình
-Anh thích chơi mấy trò trẻ con này nhỉ (tôi sờ lên chiếc mặt nạ anh ta tóm tay)
-ra ngoài đi …

Thấy sư cô nấu cơm tôi thấy có gà hầm
“trời nay ngày gì vậy cô,hầm gà ạ”
-uk thầy nói hầm cho khách
-cái người đó hả cô,con thấy anh ta cứ kiêu kiêu mà hay tỏ vẻ khó chịu lắm…
-dù sao cũng ở lại có 3 ngày thôi,sư thầy quý người mà thế nên khi xưa mẹ con mới sinh con ra ở đây (sư cô nói vậy tôi chợt thấy buồn) cô xin lỗi nhé con buồn hả
-đúng là thi thoảng nhắc đến con có buồn chút xíu thôi
-con là đứa trẻ ngoan tương lai chắc chắn sẽ sáng
-vì thế con phải đi học bài đây a,con đi cô nhé…

Người đàn ông đó đi dạo quanh khắp chùa,đi qua gian phòng của Hạnh thấy Hạnh đang ngồi bên cửa sổ chăm chú học bài,anh ta lặng yên đứng nhìn…
Thầy: con bé là cô nhi ,con bé rất ngoan và học giỏi,tôi tự hào vì đã nuôi 1 đứa trẻ như vậy,nó cũng là người cứu cậu,dù học Y mà gà không dám cắt,nhưng động lực nào để nó có thể học Y giỏi vậy đến chính tôi cũng không biết,tôi nghèo quá nếu có thể cho con bé ra nước ngoài học chắc chắn sẽ phát triển được tài năng của nó…
-ông nói vs tôi để làm gì
-tôi nghĩ điều đó không thừa (người đàn ông quay đi chẳng trl sư thầy thêm)…

Tôi bê cơm vào phòng cho anh ta,anh ta đang ngồi vẽ bức tranh toàn hoa đào đang rơi rất đẹp
“Anh ăn cơm đi,ở đây chúng tôi thấy mặt anh rồi nên anh đừng đeo thứ đó lên mặt nữa”
-ra ngoài đi
Đêm đến khi thấy tiếng sáo sư cô ôm tôi
Sư cô: người đó chắc chắn kp người tầm thường con ạ
-sao cô lại nghĩ vậy con thấy ngoài vc cứ đeo chiếc mặt nạ đó thì chẳng có gì khác.
-cô có thể cảm nhận qua tiếng sáo,người thổi được sáo luôn là những người trong lòng đầy vết thương
-thật vậy sao cô
-đúng thế con ạ sau này lớn chút nữa con sẽ hiểu…

Sáng sớm hôm sau tôi dậy đã thấy những chiếc bát anh ta ăn tự anh ta rửa sạch sẽ và úp lên trên trạn gọn gàng…
Sư cô: sạch sẽ thật đấy nhỉ
-dù sao cũng có chút ý thức…mai con lên trường học rồi cô thích ăn gì con mua về
-cô chỉ càn con về nhà là được…
-trời cô sến quá cứ như người yêu vậy
-bao giờ Hạnh nhà ta có người yêu nhỉ,lúc đó chắc cô buồn lắm
-còn lâu cô ơi con k nghĩ đến…
Tôi bước ra ngoài thấy anh ta đang ngắm cây hoa của Thầy,còn dậy sớm hơn cả mình,đột nhiên anh ta quay lại thì cô từ đằng sau hỏi…
Cô: nào khai đi đã thầm thương anh chàng nào chưa nào

Câu hỏi của cô đúng khi tôi thấy gương mặt anh ta,anh ta buông bỏ mặt nạ mái tóc rũ xuống đôi môi đỏ đó thật sự khiến tôi giây phút chú ý…
Thầy: hai cô cháu nói gì to nhỏ vậy
-dạ không có gì
-Hạnh chỉ đường cho cậu đây tới nghĩa Trang cát trắng
-vâng nhưng đi bộ ạ
Thầy: xe đạp kia ai bảo con phải đi bộ đâu…

Người đàn ông đó lên xe đạp rồi đèo tôi đi trên con đường gập ghềnh vòng quanh núi,ánh nắng chiếu xuống chiếc xe đạp,trên con đường này tôi cùng anh ta cứ vậy đi trong lặng lẽ…
Tôi: ôi dừng lại đi (anh ta phanh lại )
Tôi trèo lên cây hái quả roi đỏ chín mọng,tôi hái vài quả cho vào túi quần rồi đưa cho anh ta
-anh ăn đi
-đây là gì
-quả roi đấy ngon mà,không lẽ anh chưa ăn bao giờ à (tôi lau sạch rồi đưa cho anh ta) ăn đi ngon mà

Anh ta cắn nhẹ tôi cười
-ngọt đúng không ,tôi có thể hỏi anh tên gì không,tên tiếng việt ý và anh bn tuổi không
-Thắng 38 tuổi (trl rất nhanh gọn)
-38 tuổi vậy tôi phải gọi là chú rồi (tôi cười)

Thắng lặng yên nhìn Hạnh cười rồi bất giác nhớ tới chuyện gì đó anh ta đổi sắc mặt
“đi thôi”
-vâng…
Đến nghĩa trang anh ta đứng trước một ngôi mộ hình một người phụ nữ trên mộ rất trẻ…anh ta cúi đầu rất lâu trước ngôi mộ đó ,tôi chờ cho đến khi hoàng hôn gần lặn,đến mức ngủ gật rồi giật mình khi thấy sấm chớp…tôi đứng dậy gọi
“ Chú ơi về thôi sắp mưa rồi,chú Thắng ơi”…
Anh ta cứ đứng dưới trời mưa mặc cho tôi gọi,từ xa tôi trú mưa dưới gốc cây lặng nhìn theo người đan ông đó,có lẽ người phụ nữ đó đối với anh ta rất quan trọng…

Lát sau Thắng quay ra thấy Hạnh vẫn đứng chờ dưới mưa người ướt sũng
Thắng: Sao không về đi
-Tôi về thì ai dẫn chú về
-Đường đi ta nhìn một lần khắc nhớ được
-Thế sao chú không nói sớm ( tôi dỗi dắt xe quay đi anh ta đi lên trước tóm lấy đầu xe rồi ý để anh ta đèo)…
Xe cứ thế đi trên con đường đất,hai chúng tôi như đang tắm mưa,đường trơn và sóc tôi phải bám vào áo anh ta,anh ta mặc sơ mi trắng nổi rõ lên toàn thân anh ta đầy hình xăm…tôi bất giác sợ vội buông ta ra ngồi lặng yên…

Tại Nhật Bản:
Người đàn ông đi cùng Thắng vừa tỉnh sau cơn hôn mê ,bố của Thắng vội hỏi
-Nói cho tao biết con tao ở đâu
-Cậu ấy bị ám sát ,có rất nhiều kẻ đang truy sát thiếu gia
-Ai chúng là ai mà lại dám truy sát con ta giữa ban ngày vậy
-Vì thiếu gia nói muốn yên tĩnh nên người của ta cậu ấy k cho đi theo,chỉ có tôi cùng 4 người bảo vệ ,thế nhưng thiếu gia mới ra tù vẫn còn yếu chúng chém liên tiếp vào cậu ấy ( Bố Thắng lảo đảo)
-Con của ta còn sống chứ
-Một cô gái đã cứu cậu ấy,tôi nghĩ cô ấy ở gần đó nên hãy cứ tìm quanh ngọn núi đó ,chắc chắn thấy thông tin của thiếu gia
Bố Thắng: Quỷ Máu ( đệ) tao truyền lệnh cho mày nhất định phải đưa được thiếu gia về nhà,sống thấy mặt chết phải thấy xác
Quỷ Máu: Vâng thưa ngài…

Đi được nửa đường thì cây cầu bị gẫy khiến vài người đi rừng và chúng tôi bị kẹt lại…
“ Gẫy cầu rồi bà con gió to quá mà…đành chờ sáng mai có thuyền đến thì về”
Tôi: Cô ơi cho cháu hỏi không còn đường nào khác đúng k ạ
-Đúng rồi có mỗi đường này thôi,thôi vào hang đá mà trú mai rồi về…
Tôi đi cùng mọi người đi vào một hang đá ,hang rất rộng mỗi người một ngách hang …tôi xin lửa châm củi đốt trong hang
Tôi: Thầy và cô ở nhà chắc chắn lo lắm,chú đói chưa ăn tạm quả roi đi cháu còn đây…( tôi đưa nhưng anh ta ngồi nhắm mắt chẳng nói gì) chú không ăn thì thôi vậy ( tôi ăn rồi ngủ quên lúc nào không biết)…

Tại cửa chùa đội Thanh Hổ đứng ở đây dưới cơn mưa ,dưới những cơn sấm chớp
Thanh Hổ: Có đúng hắn ở đây không
-Theo như tôi tìm hiểu thì đúng là đây ạ
-Vào trong giết sạch sẽ cho ta…gặp ai giết người ấy
-Vâng ngài…
Sư cô ở dưới hầm thóc đang quét thì thấy bên trên có tiếng nói…Qua khe của cửa kho sư cô thấy lại xuất hiện một đám người mặc áo màu trắng đang chém liên tiếp vào người sư thầy,sư cô ôm miệng sợ hãi
Sư Thầy: Không được ra ngoài ( nói lớn để sư cô nghe thấy)
Sư cô: Không thầy ơi đệ tử…đệ tử…
Thầy: Nói với nó nhất định không được nhớ đến điều này,nói với con bé nhất định phải thành tài…
Thanh Hổ: Có ai không
Đệ: Ngoài 1 tên sư thầy thì k còn ai chúng tôi lục tung rồi…
Thanh Hổ: Thằng đó nó nhất định còn sống rút thôi…
Sư cô thấy người chạy đi vội vã chạy ra ngoài sân đỡ thầy
Cô: Thầy ơi em đưa thầy đi viện
-Đưa cho con bé sợi dây này,nói với con bé rằng nhất định phải học tốt và phải tránh xa người đàn ông đeo mặt nạ đó
-Dạ con biết rồi đệ tử biết rồi …
Sư cô ôm thầy khóc thét giữa cơn mưa…

Ban đêm sấm chớp nhiều ,Hạnh nằm ngủ lạnh co ro rồi mê man …Thắng mở mắt rồi lấy củi đốt lửa lớn để Hạnh được ấm…anh ta nhìn ra ngoài trời đã hửng sáng…
Tôi vừa mở mắt ra thì thấy anh ta đứng ở cửa hang hai tay chắp sau lưng…tôi dụi mắt
-Sáng rồi ( Anh ta quay lại đã thấy đeo mặt nạ) sao tự nhiên chú lại đeo vậy
-Đến lúc ta phải đi rồi
-Vâng …
Trên xe đèo tôi cả quãng đường tôi thấy máu dính trên áo anh ta
-Hình như vết thương của chú lại rỉ máu
-Hình như vậy
-Có cần cháu xem hộ không ( anh ta phanh kít xe khi thấy đàn chim bay lên)
-Đạp xe về đi nói ta phải đi rồi
-Chú đi đâu vậy
-Về nơi sinh ra ta…
-Vâng chú đi cẩn thận nhé,rảnh rỗi lại ghé qua chỗ sư thầy nhé
-Nếu có thể…
-Vậy tạm biệt chú…( tôi đạp xe đi)
Thấy Hạnh đạp xe đi ,Thắng quay ra một đám người phía sau xuất hiện sau bụi cây
Quỷ Máu: Thiếu gia chúng tôi đến trễ xin thứ lỗi …
-Các người vừa nhìn thấy gì k
Quỷ Máu: Thấy có cô gái ( ánh mắt của Thắng trợn lên) dạ không thấy gì cả
-Tốt,đi thôi…
Anh ta lên xe rồi nhìn lại con đường mà Hạnh vừa đi qua…
Tôi vừa vào cửa thì thấy tan hoang,mọi thứ bị lục tung…tôi vội quăng xe đạp chạy vào bên trong gọi lớn “ Thầy ơi,cô ơi con về rồi”
Vào gian chính giữa thấy sư cô ngồi bên cạnh giường còn thầy nằm trên giường…
Cô: Hạnh quỳ xuống
-Dạ
Cô: Quỳ xuống…
-Cô ơi cô sao vậy…
-Cơ sự hôm nay là do con,nếu con k mang kẻ đó về thì sư thầy đã không bị bọn chúng đâm chêt
-Cô nói gì vậy thầy đang ngủ ( tôi thấy gương mặt của thầy tái đi ,bàn tay lạnh ngắt khi tôi nắm vào)
-Đêm qua bọn chúng đã vào đây đâm chết thầy người nuôi dậy con,con vừa lòng chưa
-cô ơi con k hiểu cô đừng làm con sợ mà…
-Hắn có nói ai thấy mặt hắn đều phải chết …nhìn thầy của con đi thầy mất rồi vì con,vì con đưa kẻ đó về đây…
Tôi tay run run lay thầy
-Thầy ơi con Hạnh đây,con về rồi này thầy,thầy nói cho con biết đi con phải làm sao đây ( tôi khóc lớn bên cạnh bàn tay thầy,người nuôi tôi khôn lớn dậy tôi mọi thứ)…
-Hắn có nói ai thấy mặt hắn đều phải chết ,hắn chính là kẻ đã sai người giết chết thầy…con ơi là con sao lại đưa kẻ sát nhân đó về đây…
Tôi nắm chặt tay thầy,hắn ta chính là kẻ giết chết thầy,vậy mà mình cứ nghĩ hắn là một vị khách,con đã đưa hắn về để hắn giết thầy mất rồi,con hận hắn…thầy ơi xin hãy về với con…
– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN