Truy Nã Vị Hôn Thê - Chương 3.1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Truy Nã Vị Hôn Thê


Chương 3.1


Long Tĩnh nhìn Hàn Bích La đóng chặt đôi mắt xinh đẹp của mình, đáy mắt nhất thời thoáng qua một tia tâm tình phức tạp. Anh cũng không phải cố ý nói thế để làm cô tổn thương, chẳng qua khi cô hoàn toàn coi thường anh, không để ý gì đến anh thì luôn có một cảm giác khó chịu không nói nên lời cứ bền chặt mà chiếm đóng trong trái tim anh, bắt buộc anh phải mạnh mẽ hôn cô, nói ra những lời khiến cô phải đau khổ. Anh chán nản, anh ân hận, nhưng lại không cách nào bù đắp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đau đớn, khổ sở. Anh nhớ lại lúc trước, cô nhu thuận hằng ngày cứ bám dính lấy anh, ỷ lại vào anh, nhớ lại trước đây cô thường nằm trên người anh, hướng về anh mà thổ lộ tâm tình, nói cho anh biết tất cả chuyện buồn bực, không vui, nhớ trước kia cô lúc nào cũng ghé vào tai anh nói những câu thật tình cảm, nói cô thật yêu anh, thật thương anh. . . . . . Thế nhưng tất cả đều không thể quay lại sao? Khi anh nói ra những lời độc ác đó, nhẫn tâm bỏ cô lại phía sau, thì chẳng phải không thể trở về như lúc trước rồi sao? Cô tự mình cố gắng, trở thành người thừa kế Viêm bang, cả ngày lẫn đêm đều phải sống trong cảnh ra chết vào sống, thế nhưng anh lại không ngừng buông ra những lời cay nghiệt, không nói tiếng nào lạnh lùng đi qua, như vậy cô vẫn sẽ yêu anh như trước sao? Anh không dám chắc, khi thấy biểu hiện đó của cô, một nét mặt lạnh lùng vô cảm, thì anh đã không còn lòng tin khẳng định điều đó nữa. Mặc cho cô có hận anh, không có quan hệ gì với anh, nhưng chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh, cô đối xử lạnh lùng với anh ra sao, anh cũng vui vẻ chịu đựng, lần này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay cô, không để cô rời xa anh, kể cả khi cha cô đã phản bội lại Long Môn. Chỉ có điều, cho dù anh và anh hai chịu bỏ qua cho Viêm bang, nhưng chuyện này không giải quyết dễ như vậy, Long Môn chịu sự ảnh hưởng từ những bang phái khác, mà chúng nguyện ý cùng Viêm bang chung sống hòa bình sao? Không chỉ vậy bản thân cô lại là con gái Hàn Viêm, nhất định không được yên ổn. Nếu không đem cô vào vòng bảo vệ của anh, thì khả năng cô trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích là rất lớn, mà anh, chắc chắn tuyệt đối không để chuyện này có thể xảy ra. Đứng lên, đi về hướng cửa phòng, quay lưng về phía cô, anh cũng không phát hiện ra, người trên giường, đang lẳng lặng nhìn anh rời đi, vẫn giống như năm đó. Mà ngoài phòng bệnh, có hai người phụ nữ đang ôm cây đợi thỏ. Vừa thấy anh đi ra, trong lòng như có lửa đốt, bà chủ nhà họ Long ngay lập tức tiến lên, bắt lấy cánh tay con trai mình mà không ngừng đong đưa “A Tỉnh, Bích La con bé như thế nào? Đứa con này thật là, tại sao có thể không cho mẹ vào xem con bé một chút? Con bé Bích La này số thật khổ mà, trước kia bị con vô duyên vô cớ bị vứt bỏ, trải qua cuộc sống thật đáng thương, còn phải tranh đấu cùng một đám đàn ông đần độn, ngày ngày không phải sống nước, thì sống trong lửa, không có nửa ngày được sống tốt, bây giờ vì cứu Lôi Kỳ, mà bị thương nghiêm trọng như thế. . . . . . Ôi trời ơi!!! Bích La con bé này sao số lại khổ như vậy?” Long Tĩnh để mặc mẹ mình không ngừng kể lễ, cho đến khi bà nói đến mệt mỏi, anh mới mở miệng: “Cô ấy cần tịnh dưỡng.” Bà Long vừa nghe, thiếu chút nữa bị chọc giận đến bất tỉnh “Con có ý gì? Con nói mẹ già rồi ăn nói ồn ào, làm ầm ĩ không cho con bé nghỉ ngơi sao?” Nhìn xem, sinh con ra, sinh con ra thì có lợi ích gì? Sinh ra không phải để chọc bà tức chết sao? “Mẹ, anh ba không phải có ý đó đâu!” Em gái Long Tĩnh thấy mẹ mình cùng anh ba dường như sắp xảy ra cuộc chiến thế kỷ, liền lập tức chen ngang giữa hai người, ngăn cản mẹ mình, liền thốt ra lời nói “Mẹ suy nghĩ kỹ một chút, chị Bích La đã sắp tám năm chưa gặp qua chúng ta, bây giờ nếu chúng ta đột nhiên xuất hiện, có thể sẽ hù chết chị ấy, cho nên anh ba mới không cho chúng ta vào thăm chị ấy.” Vẫn là con gái hiểu biết! Lửa giận trong lòng bà Long, vì lời nói của con gái mà nhanh chóng tản đi một nữa, thật sự may mắn vì năm xưa đã không nghe lời chồng bà, khiên quyết phải sinh được con gái mới chịu ngưng.(^^) “Sau này con dự định sẽ thế nào với con bé? Nhớ năm đó, con lại vô tình bỏ người ta lại.” Nghĩ đến chuyện năm xưa, bà Long không tránh được xúc động mà khóc nức nở. Nghe vậy, Long Hồ trong phút chốc yên tĩnh. Bởi vì cô biết rõ mọi việc đã xảy ra, cô biết nguyên nhân khiến anh ba khiên quyết phải giải trừ hôn ước với chị Bích La, cũng biết nguyên nhân anh ba trốn tránh không gặp chị ấy tám năm nay. Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh mình, cũng mong đợi anh ở đây cho mình một đáp án. “Tất cả, đợi vết thương cô ấy lành hẳn rồi bàn tiếp.” Long Tĩnh nhàn nhạt nói cho mọi người câu trả lời. Vậy thôi sao! Thế này so với không nói có gì khác biệt? Bà Long và Long Hồ, không hẹn mà cùng trừng mắt liếc anh một cái, câu trả lời này sẽ khiến họ hài lòng sao! Không là “Cực kỳ” không hài lòng. Thế nhưng, Long Tĩnh không chịu nói, họ dù có tra tấn anh như thế nào, dù đem anh đánh ngã trên mặt đất, khiến anh ói mười mấy ngụm máu, cũng vô ích, mà trên thực tế họ cũng không có khả năng làm được việc này. . . . . . (khoái soái ca ca ^^) “Thôi, thôi, con tự biết mình làm gì thì tốt, đừng giống như tám năm trước, làm tổn thương người ta thì được rồi! Mẹ cũng không mong muốn gì, chỉ là con nhất định phải khiến cho con bé trở thành con dâu ta là được.” Bà Long phất tay một cái, thở dài mà nói. (Con thích bà rồi) Mẹ không biết đầu đuôi câu chuyện như thế nào, nên mới nói ra những lời này, còn cô là người biết tất cả nhưng cô lại luôn im lặng, suy nghĩ, mình nên làm ngơ như không biết chuyện gì, hay là nên giúp anh ba một chút đây? Ánh mắt Long Hồ chuyển động liên tục, cố gắng suy nghĩ vể vấn đề này. Long Tĩnh vẫn như trước đứng nghiêm tại chỗ, không nói một câu. Anh sẽ làm thế nào? Anh từ lâu đã nghĩ tốt mọi thứ, chỉ là nếu cho mẹ và em gái biết chuyện anh sẽ làm thì nó không hẳn là quyết định sáng suốt. Thứ nhất, họ chưa chắc sẽ đồng ý. Thứ hai, anh không cũng được xem thường năng lực dò xét của em gái, nó có khả năng sẽ đem phiền phức đến cho anh. Anh hai, không phải là một ví dụ sống sờ sờ sao? Cho nên, anh không nói lời nào, cho đến khi hai người họ ra về, anh mới chậm rãi ngồi xuống ghế ngoài phòng bệnh, suy nghĩ thật tốt xem nên làm thế nào để đưa cô về bên cạnh anh, vì cô lo liệu ổn thỏa mọi thứ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN