Truy Nã Vị Hôn Thê
Chương 5.1 (Trẻ Dưới 18+ Lưu Ý Khi Đọc Chương Này)
Khuya lắm rồi, tại sao anh vẫn chưa về? Nằm co rúc trên ghế sopha, Hàn Bích La thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa chính đang khép chặt, chàng trai kia đã ra ngoài từ sớm nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về. Anh cũng không nói sẽ không về ăn cơm tối, cho nên cô đã nấu phần của anh, còn đặt biệt làm những món mà anh thích ăn. Nhưng mà, đến giờ thức ăn trên bàn vẫn chưa vơi được chút nào, bởi vì anh chậm trễ chưa về, nên cô cũng chẳng có tinh thần ăn uống. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bỗng dưng, cửa lớn bị đẩy ra, người cô chờ cả đêm rốt cuộc cũng trở về, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt anh, nó khiến cô cảm thấy bất an, đại não nhắc nhở cô nên dừng bước chân mình lại. Trải qua mấy ngày nay, mặc dù bộ dạng anh không giống như trước kia, trên mặt luôn thấp thoáng ý cười, nhưng chưa bao giờ giống như hiện tại, lộ ra bộ mặt hệt như quỷ Tu La lãnh khốc, vô tình. Bộ dáng kia, khiến người ta không khỏi run rẩy. Ánh mắt Long Tĩnh, chậm rãi phóng trên người cô, nỗi tức giận tràn ngập trong lòng ngực, cùng với lửa ghen, chúng đang hoàng hành, khích bác lý trí anh. Anh không nên tin tưởng lời nói tiểu nhân của Trần Hoàng, không nên, nhưng những lời Trần Hoàng nói, lần nữa lặp lại trong đầu anh, giống như nguyền rủa, không cách nào giải thoát. Nhưng điều làm anh thật sự phát điên, chính là sự sợ hãi trong đáy mắt cô! Màng phòng ngự cuối cùng để giữ tia lý trí của anh đã bị ánh mắt đó của cô xé rách, anh như một con mãnh thú không khống chế nổi mình, mạnh mẽ tiến về phía cô. Giọng Hàn Bích La thấp dần, nhìn bộ dạng mất khống chế của anh, khiến cô quá sợ hãi, theo bản năng mà tránh né, vết thương đã hoàn toàn bình phục, nên thân thể cô đã nhanh nhẹn lại như xưa, cô nghiêng người, khó khăn lắm mới trốn thoát khỏi bàn tay anh, hấp tấp nhìn theo hướng cầu thang mà chạy. Khi hai tay chạm vào cửa phòng tưởng chừng như đã tránh được kiếp này thế như cô không thể ngờ anh lại nhanh như thế, đã kịp dùng một tay chặn ngay cánh cửa đang đóng lại, do hơi dùng sức nên nó liền bị đánh bật ra, bị một lực mạnh tác dụng, theo phản xạ cô lui về sau mấy bước, không dám tin nhìn anh chằm chằm. “Anh. . . . . . Anh đang làm cái gì?” Giọng cô khẽ run, thân thể không ngừng lui về phía sau, “Anh…..Anh không nên tới. . . . . .” “Đừng qua đấy?” Long Tĩnh nhìn cảnh này trán nổi đầy gân xanh “Không cho tôi qua đấy, vậy cô muốn người nào qua đấy?” “Tôi không hiểu anh ở đây nói gì! Hiện tại, đi ra ngoài!” Chân đụng phải mép giường, lòng cô căng thẳng, nhưng vẫn cố ra lệnh bản thân phải trấn tĩnh lại. Cô lén lút quan sát, âm thầm tính toán tìm cơ hội thoát khỏi nơi đây. Nhưng, có khả năng sao? Anh giống như một Chiến thần, canh giữ lối ra duy nhất, lại còn từng bước tiến về phía cô, huống chi, nếu cô thật có thể đến được cánh cửa kia, cũng không thể thoát khỏi anh. Cô rất rõ ràng, bản lĩnh của cô yếu xa so với anh. “Đi ra ngoài?” Anh nâng lên một nụ cười lạnh nhạt. “Anh. . . . . .” Tối nay anh, thật đáng sợ, tuyệt đối không giống anh ngày thường, ngọn lửa trong mắt anh đủ để thiêu đốt tất cả, kể cả cô. Nhưng mà, anh như vậy, thật khiến cô sợ, anh chẳng khác nào một con mãnh thú, muốn đem con mồi trong mắt mình xé bỏ, làm cô toát cả mồ hôi lạnh. Anh rốt cuộc thế nào? “Tới đây.” Bỗng dưng, anh đưa lên một tay ngoắt cô lại “Không nên ép tôi đi sang đó bắt cô.” Giọng nói trầm thấp, nhưng có sự uy hiếp mạnh mẽ. Cô run lên. “Cô chẳng phải chẳng sợ tôi, không phải sao?” Giọng nói lạnh lùng, làm cho người ta tưởng như đang đi vào hầm băng, khiến người khác không rét cũng run. Cô khẽ cắn môi, “Anh…. …..Anh làm sao vậy?” “Tôi thế nào?” Anh nhếch môi cười nhạt, bắt đầu một bước, rồi lại một bước dần tiến về phía cô, cho đến khi vây kín cô trong cánh tay mình, khiến cô có trốn cũng trốn không thoát “Tôi thế nào? Cô nói, tôi thế nào?” Bị ánh mắt anh hoàn toàn làm cho khiếp sợ, cô không cách nào nhúc nhích , mặc cho anh nhốt chặt trong lòng lòng ngực, không cách nào thoát khỏi, đôi tay chống đỡ trong ngực anh, cô ngẩng đầu lên, luống cuống nhìn anh. “Tôi…. ….Tôi. . . . . .” Lòng cô luống cuống, rối loạn, hoàn toàn không có biện pháp nói hết câu. “Vết thương trên người đã hoàn toàn bình phục, không phải sao?” Anh cúi người, tựa vào bên tai cô, nói nhỏ. Hơi thở cực nóng của phái nam, đánh úp vào gò má cô, cộng thêm anh đang bên tai thì thầm từng câu chữ, điều này làm cô ý thức được, việc tiếp theo anh sẽ làm là cái gì. Sự thay đổi ngoài sức mong đợi, giờ phút này cô chỉ có sợ hãi, đôi tay chống đỡ trong ngực càng thêm chút lực, cô thật muốn đẩy anh ra. Mà anh, không chút cử động. Một tay lướt trên hai cánh tay đang giãy dụa của cô, khuôn mặt lãnh khốc càng ngày càng gần “Nghĩ sẽ đẩy tôi ra, sau đó tìm đàn ông khác sao?” Lửa giận trong lòng, khiến anh không kiềm chế được mà nói ra những lời làm tổn thương cô. Cô ngẩn ra, sắc mặt trắng nhợt “Anh….Anh ở đó nói nhăng nói cuội gì đó?” “Tôi nói bậy?” Anh cười lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ cô chưa từng dưới thân anh ta mà lên đỉnh sao, giống như lúc trước, ở dưới người tôi phát ra những tiếng rên rỉ thật phóng đãng?” “Tôi căn bản anh đang nói gì, buông tôi ra!” Tận đấy lòng phát ra tia đau đớn, cô không hiểu người anh đang ám chỉ thật ra là người nào, lại càng không hiểu tại sao anh lại có thể nói ra những lời làm cô tổn thương như vậy. Sau chuyện lần trước, anh phải biết, cô còn là xử nữ. “Không hiểu?” Anh nhíu mày “Là anh ta không dạy cô tốt sao?” Cô cả kinh, nâng lên đùi phải, hướng tới bên hông anh mà đá, nhưng chân của cô còn chưa đến gần, đã bị anh một phát bắt lấy. “Bằng vài quyền cỏn con của cô, nghĩ đánh thắng được tôi sao? Ý nghĩ kỳ lạ!” Anh kéo màn lụa trên giường xuống, giữ chặt hai tay của cô, dùng màn lụa cột chặt cô trên giường. Màn lụa tuy không ngăn cản thân thể cô ngừng hoạt động, nhưng cũng đủ khiến cô không thể xuống giường đi lại bình thường. “Long Tĩnh!” Cô nhỏ giọng hô, không tin được anh cư nhiên lại làm chuyện như vậy đối với cô. Anh không nói một câu, lại bắt đầu xé áo trên người cô. “Long Tĩnh, đừng!” Cảm giác anh đã cởi đến áo lót của mình, liền kên tiếng thét chói tai. “Không cần?” Nghe vậy, động tác của anh dừng lại. Nhưng một khắc sau, bàn tay đã không kiêng dè mà đặt lên hai bầu ngực trắng sữa của cô, bừa bãi xoa nắn “Như thế này cô sẽ cầu xin tôi muốn cô.” “Không. . . . . .” Cô lắc đầu, kháng cự cử động của anh, nhưng lại không hề có tác dụng. Bàn tay anh, không chút kiêng kỵ xoa nắn nơi đẫy đà của cô, làm hai điểm hồng ngày càng nở rộ, thỉnh thoảng dùng ngón tay bóp nhẹ, thỉnh thoảng quét nhẹ. Chuyện gì đang xảy ra? Cô rõ ràng có thể cảm thấy anh đang ra tức giận, rõ ràng nghe được anh vừa nói ra những lời tổn thương cô, cô cho rằng anh sẽ thô lỗ mà đoạt lấy mình, thế nhưng anh lại ôn nhu khiêu khích, vỗ về, chơi đùa thân thể cô như vậy, khiến cô không thể tự chủ nổi mình, cơ thể theo động tác của anh mà dần mềm nhũn. “Không. . . . . .” Thân thể mặc dù đã dần thất thủ, nhưng cô vẫn mở miệng, nói ra lời cự tuyệt. Lời cự tuyệt chưa hoàn toàn nói ra, liền bị anh tăng thêm lực đạo nơi ngón tay, ra sức nắn bóp điểm hồng của cô, thậm chí còn nhè nhẹ kéo ra. Không suy nghĩ đến anh sẽ đối với mình như vậy, cũng không còn hiểu nổi thân thể của mình, không ngờ lại nhạy cảm như thế, cô run rẩy, môi đỏ mọng không nhịn được bật ra tiếng yêu kiều. “Thích?” Môi mỏng tựa vào tai cô, chậm rãi thốt ra từng lời “Thật là dâm đãng.” Cô cứng đờ, trong lòng chợt sinh ra một ý hận, nhưng cô hận , không phải anh, mà là hận chính mình vì đã không cự tuyệt anh! Cho dù anh không ngừng dùng lời lẽ để đả thương cô, nhưng thân thể cô, lại vì sự kích thích của anh mà nóng lên, vì anh mà ẩm ướt. Có lẽ, đúng như lời anh nói, thật sự trời sinh cô là một dâm phụ, tất cả đàn ông trên đời đều có thể làm cô động tình, để cho cô ướt đẫm. . . . . . Long Tĩnh rút đi một cánh tay, cởi ra toàn bộ quần áo còn lại trên ngừơi cô, đầu ngón tay dọc theo đường cong uyển chuyển trên cơ thể, từ eo nhỏ nhắn trượt đến chiếc mông trắng, lần đến nơi nhỏ hẹp của cô, ngón tay dài nhẹ ấn một cái, ấn lên hạt đậu hồng nơi ấy, thoáng dùng lực xoa lấy, ép nhẹ . Cô dùng sức cắn môi, không cho mình dưới tình huống như thế, phát ra bất kỳ âm thanh nào, bất kể là tiếng rên rỉ hay thở dốc đều không thể phát ra, nếu cô như vậy sẽ càng không còn chỗ dung thân, càng thêm cảm giác mình cùng gái điếm không khác gì nhau. . . . . . Nhưng mà, anh làm sao có thể cho cô toại nguyện? Dùng ngón tay đã xoa điểm hồng nơi ngực cô, ra sức cạy mở hàm răng đang cắn chặt của cô ra, thậm chí sau đó, thăm dò vào phần môi của cô, dây dưa đầu lưỡi của cô. Nước miếng trong miệng, bởi vì môi không cách nào khép lại mà dọc theo ngón tay anh chảy xuống, giống nơi giữa đùi cô lúc này đang dần dần thấm ướt mật dịch, ngón tay của anh cũng không ngừng ở đó chơi đùa, lắp đầy hang nhỏ của cô, khiến ngón tay anh dính đầy dịch ngọt. Cô xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại, không muốn xem anh vỗ về chơi đùa thân thể cô như thế nào, thân thể cô vì anh mà ướt như thế nào. . . . . . “Đều ướt cả rồi, còn nói không hiểu tôi đang nói cái gì?” Anh nói chuyện cũng không dừng động tác nơi tay lại, ngón tay dính đầy mật dịch của cô, dò thật sâu vào hang động của cô. Từ lúc bắt đầu đến giờ, con đường nhỏ của cô chưa chịu bất cứ sự khiêu khích nào nên khi anh vừa chạm đến nơi tư mật liền truyền đến từng trận co rút, như kháng cự xâm lấn của anh, cô nhíu chặt hai hàng lông mày lại, cho dù có mật dịch trơn, nhưng nơi huyệt đạo nhỏ hẹp, vẫn không chịu nổi sự đau đớn do ngón tay anh gây ra. “Sẽ đau?” Anh hỏi, nhưng ngón giữa vẫn tiếp tục động tác ra vào, không có dừng lại, cũng không cho cô có thời gian thở dốc. Cô không trả lời, chỉ vì cô biết, lời cô nói với anh, căn bản không chút nào quan trọng. Theo động tác của anh co rút càng kịch liệt, hoa huyệt tràn ra nhiều mật dịch hơn, một số còn tràn ra ngoài, nơi tư mật cũng dần quen với động tác của anh, đau đớn từ từ chuyển thành một luồng sóng tê dại không cách nào nói rõ. Cô hết sức cự tuyệt, thế nhưng anh lại vào lúc này, tiếp tục thêm vào một ngón tay, hai đầu ngón tay kích thích tiểu mật đạo, lần nữa đem đến đau đớn cho cô, nhưng lần này, là xen lẫn khoái cảm dạt dào! Cô cả người run rẩy, trong miệng không kiềm chế được mà bật ra từng tiếng thở dốc. Thân thể cô căng thẳng, hoa đạo truyền đến từng trận co rút nhanh thì anh liền tăng nhanh động tác nơi ngón giữa, thật nhanh ở trong đường nhỏ đó mà xuyên qua, để cho cô ngay lúc đó, cả thần lẫn trí đều tan rã, cả đầu một mảng trống không, thân thể nhẹ tênh, giống như bị ném lên lơ lửng trên không trung. “Mới vừa còn sợ, còn suy nghĩ muốn trốn, hiện tại không phải cũng ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi rên rỉ sao?” Động tác của anh không có chút nào gọi là dừng lại. Đưa lưng về phía anh, cô trợn to mắt, trong nháy mắt cô đang từ thiên đường đột ngột rơi xuống địa ngục. Cô như thế lại bị anh trong tình thế này mà tổn thương, còn đạt tới cao triều, như vậy cô cùng với kỹ nữ có gì khác biệt?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!