Truy Thê
Chương 23: Hôn lễ
Tác giả: Luna Huang
Giữa năm Mã Viễn Hành cùng Tạ gia Tạ tiểu thư tổ chức đại hôn. Cả phủ dường như náo loạn cả lên. Đến An Tri hiên cũng không tránh khỏi cảnh gà bay chó chạy.
Trình thị chạy đến bảo Mã Phi Yến đến cùng giúp bày trí phủ. Nàng còn một cái Bách Hoa Mộng chưa kịp trang trí nữa kìa làm sao có thời gian nhàn rỗi giúp nàng ta. Thế nên lấy lý do bệnh tật lần nữa từ chối.
Cả Mã phủ đỏ bừng, trên mặt ai nấy đều vui vẻ như bản thân thành thân vậy. Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật bị gọi đi cùng đón dâu nên một mình Mã Phi Yến ngồi trong viện ngắm cảnh.
Bách Hoa Mộng hôm nay phải đóng cửa vì cái đại hôn này. Tiền bạc của nàng, thu nhập của nàng cũng vì vậy mà trống hết một ngày.
Bên ngoài dần dần náo nhiệt, Mã Phi Yến dùng mạng che mặt chậm rãi tiến ra bên ngoài tiền thính. Do thân thể không được tốt nàng ban ghế ngồi gần phía cửa.
Vũ Văn Dương Khải ngồi đối diện với nàng. Phía sau lưng hắn là Mã Phi Vũ. Nàng ta huyên thuyên với hắn với không ngừng miệng. Mã Phi Yến nàng đây bận giả ho nên mắt phượng lim dim như mở mãi không lên.
Do Mã gia vẫn còn lão thái gia, lão thái thái nên không có bái thiên địa. Sau khi tân nương tử bước qua chậu than liền tiến vào tiền thính. Hỉ nương đứng bên cạnh lão thái gia giơ khăn tơ vẫy vẫy.
“Nhất bái cao đường.” Đây là cúi lạy lão thái gia, lão thái thái.
“Nhị bái phụ mẫu.”
“Phu thê giao bái.”
Sau tiếng lễ hoàn, tân nương tử được đưa vào tân phòng. Bên ngoài mọi người nhốn nháo chúc mừng Mã Viễn Hành. Mã Phi Yến giả bệnh không tiện đi lại nên chỉ ngồi một chỗ nhìn dòng người qua lại.
Đến khi nàng chuẩn bị cáo lui thì Trình thị hô to bị mất chiếc khuyên tai. Mã Tuấn Trường phong tỏa tiền thính nội bất xuất ngoại bất nhập. Hạ nhân cả một phủ chạy tới chạy lui tìm kiếm. Số quan khách nhìn Mã Phi Yến đầy kỳ thị như thể xác định người lấy là nàng.
Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật vội chạy đến bên muội muội. Mã Viễn Duẫn thấp giọng hỏi: “Muội muội, nãy giờ có ai đến gần muội không?” Giọng bọn hắn thập phần lo lắng.
Mã Phi Yến ngẩng người một lúc rồi ngẫm lại. Lúc nãy có một nha hoàn vô tình ngã lên người nàng còn đổ một vết trà nhỏ lên chân váy nữa. Nàng liền mang chuyện này kể với bọn hắn.
Mã Viễn Luật vờ bước ra trước giúp nàng chỉnh lại mạng che mặt. Lợi dùng thân người và tay áo dài để nàng có thời gian tìm xem trên người có chiếc khuyên tay bị mất không. Mã Viễn Duẫn là đứng sau tránh người chú ý đến muội muội mình.
Mã Viễn Hành chau mày không vui. Đây là đại hôn của hắn cư nhiên dám làm loạn. Mắt hắn bất giác nhìn Lý thị cùng Mã Phi Vũ. Hắn cùng Mã Phi Yến không phải gọi là thân, tiếp xúc lại không nhiều nhưng hắn biết rõ chuyện này không liên quan đến nàng.
Lý thị vờ đứng bên cạnh an ủi lão thái gia, lão thái thái. Trình thị luôn miệng bảo tra cho bằng được. Mã Tuấn Trường phải hướng quan khách bồi tội vì sự sơ xuất của phủ.
Mã Phi Vũ cúi đầu như bản thân không biết chuyện gì xảy ra. Hôm cung yến nàng ta thấy rõ Vũ Văn gia đối với Mã Phi Yến như thế nào. Rõ ràng là bọn họ mặc kệ tin đồn kia nên nàng ta hôm nay cùng mẫu thân diễn thêm một vỡ tuồng trước mặt Vũ Văn Dương Khải.
Lý thị đương nhiên không dám làm bừa mà bàn trước với Trình thị. Sở dĩ Trình thị chọn ngay đại hôn của Mã Viễn Hành là vì muốn để thanh danh của Mã Phi Yến không còn gì nữa. Ai bảo nàng năm lần bảy lượt từ chối nàng ta.
Trong thắt lưng của Mã Phi Yến lại tìm được một chiếc khuyên tai bằng ngọc trai cùng chiếc Trình thị đang đeo là một đôi. Thì ra nha hoàn đó lúc nãy là cố ý ngã vào nàng để nhét vào.
Mã Phi Yến mím chặt môi. Nàng đã không đả động gì đến chuyện lần trước nhưng bọn họ lại luôn tìm cách khiến nàng mất mặt. Hôm nay nhiều người như vậy nàng không cần mặt mũi nhưng Mã Tuấn Vĩnh, Tề thị, Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật cần. Nàng quyết không nhẫn nữa.
Tìm hết những nơi mà Trình thị đã đi qua cũng không thấy. Ánh mắt của mọi người một lần nữa liền đổ hết lên người của Mã Phi Yến. Vũ Văn Dương Khải bước đến bên cạnh nàng. Ý là hắn không tin hôn thê của mình làm như vậy.
Mã Phi Vũ cũng bước đến vờ an ủi nàng. Mã Phi Yến buồn bã nhỏ một giọt nước mắt xuống mạng che. Nàng ta vội càng cầm khăn tay giúp nàng lau nước mắt. Nhân cơ hội đó nàng vứt luôn chiếc khuyên tay vào tay áo của nàng ta.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao cho rằng người lấy chính là Mã Phi Yến. Lúc nãy Trình thị có bước đến bên cạnh nàng đưa cho nàng vài hạt sen tẩm đường.
Lão thái gia bất đắc dĩ liền đưa mắt cảnh cáo. Ý bảo nếu nàng lấy thì mau nhận tránh lát nữa tra ra được thì mất mặt. Mã Phi Yến vờ như không thấy chỉ lẳng lặng khóc.
Mã Tuấn Trường bất đắc dĩ liền cho ma ma xét người của nàng. Mã Viễn Duẫn lạnh nhạt ngăn lại: “Bá phụ, ở đây ai cũng có khả năng lấy trộm. Nếu muốn xét thì phải xét hết.”
“Tại sao bá phụ lại nghĩ là muội muội lấy?” Mã Viễn Luật phẫn nộ nói: “Vì thanh danh của muội muội không thể không xét hết tất cả mọi người ở đây.”
Mã Tuấn Trường nhàn nhạt nói: “Vậy có phải xét luôn ta không?” Nếu lần này Mã Phi Yến lại tái phạm hắn nhất định sẽ nghiêm trị, tuyệt không dung túng.
Mã Viễn Hành liền mở miệng nêu ra ý kiến của mình: “Đường muội muội trong sạch nhất định không sợ bị xét người đúng không? Chi bằng để chứng minh mình trong sạch đường muội muội để mọi người xét trước tiên đi.” Ánh mắt của hắn nhìn Mã Phi Yến thập phần tin tưởng.
Mã Phi Yến gật đầu đồng ý. Nàng chậm rãi bước đến giữa tiền thính. Trình thị bảo nha hoàn thiếp thân bên cạnh đến xét nàng. Mã Viễn Luật liền ngăn lại: “Không được. Đó là người của bá mẫu, nhỡ có bỏ thêm vào làm sao mà biết được. Chi bằng để một người khác xét sẽ tốt hơn, tránh người ngoài dị nghị.”
Hắn nói vậy ý là bảo Trình thị vu oan giá họa, ám chỉ luôn cả chuyện lần trước. Trong lòng của Trình thị có ma nên tròng mắt khẽ run một chút.
Thế là Vũ Văn Dương Khải để nha hoàn bên cạnh mình đến xét giúp nàng. Nàng ta nhúng người nói: “Mã tiểu thư, thất lễ rồi.” Thấy nàng gật đầu nàng ta tiến đến xét người.
Mọi người gần như nín thở theo dõi vở tuồng kịch tính. Trong lòng ai cũng khẳng định thập phần liên quan đến Mã Phi Yến.
Tay của nha hoàn đó sợ đến thắt lưng thì kinh hô: “Thiếu gia, phát hiện đôi khuyên tai.”
Trình thị liền kinh ngạc: “Đó là của ta. Thật không ngờ…” Ánh mắt lóe ra vài ý cười. Lúc nãy nàng ta thấy rõ ràng là nha hoàn nhét vào thắt lưng nên không hề cảnh giác.
Lý thị thêm miệng: “Đôi khuyên tai của tỷ tỷ thực sự nằm trên người của Phi Yến sao?” Mã Phi Yến, lần này ngươi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội. Vũ Văn Dương Khải nhất định từ hôn với ngươi thôi.
Mã Phi Vũ che miệng kinh hô, mắt nàng ta mở to như thể không tin đây là sự thật: “Là đường muội muội thật sao? Lần trước muội muội lấy vòng của Vũ Văn nhị công tử tặng ta, lần này lại lấy khuyên tai của bá mẫu. Đây là do hoàng hậu nương nương ban thưởng cho bá mẫu. Muội muội làm như vậy sẽ bị chặt tay đấy.” Nàng ta cố tình cao giọng cho mọi người đều nghe được.
Mã Tuấn Trường lạnh giọng gằng từng tiếng: “Ngươi thật không biết tội sao? Mười gậy lần trước vẫn còn chưa đủ?” Thì ra lại là nàng lấy trộm.
Lão thái thái khóc lóc kêu la: “Tại sao Mã gia lại có một tôn nữ như vậy chứ? Đến cùng Mã gia đã gây ra tội nghiệt gì?”
Lão thái gia tức giận quát to: “Ngươi còn gì để nói?”
Mặt của Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật tối sầm lại rồi trở nên u ám. Đám người này thật quá quắc. Dám trợn to mắt ra vu oan muội muội của bọn hắn.
Lúc này nha hoàn lấy chiếc khuyên tai từ trong thắt lưng của Mã Phi Yến ra. Mã Phi Yến liền đưa tay sờ tai mình rồi la lên: “Đây rõ ràng là khuyên tai của ca ca mua cho Phi Yến ở cửa hàng cửa Tống gia cơ mà. Sao bá mẫu lại nói là của mình?”
Nàng đưa tay cầm lấy chiếc khuyên tai bằng đồng được chạm trổ hồ điệp. Tay còn lại vén tóc bên tai kia cho mọi người xem chiếc khuyên tai còn lại của mình.
Trình thị, Lý thị chết đứng không nói được lời nào. Mọi người nhìn chiếc khuyên tai trên tay và trên tai của Mã Phi Yến. Đó đúng là một đôi mà. Tiền thính lại ầm ĩ một phen.
Mã Phi Yến ủy khuất sụt sịt mũi nói: “Vì sao khuyên tai vẫn chưa được lấy ra ngoài mà mọi người liền xác định đó là khuyên tai của đại bá mẫu?”
Câu nói của nàng khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về Trình thị, vì nàng ta là người đầu tiên la lên xác nhận đó là chiếc khuyên tai của mình. Nàng nói thế khác nào bảo Trình thị vu oan hãm hại nàng.
Mã Viễn Duẫn hừ lạnh nói: “Gia gia, nãi nãi, hiện xác định trên người muội muội không có khuyên tai, có phải hay không những người còn lại cũng phải xét?”
Mã Phi Vũ như không tin đây là sự thực. Nàng ta nhìn Trình thị và Lý thị rồi nhìn nha hoàn lúc nãy. Nha hoàn lúc nãy sợ đến nỗi rụt cổ, chôn mặt xuống dưới đất không dám nhìn ai.
Mã Viễn Duẫn nhếch môi bước đến bên muội muội: “Đó là vật do hoàng hậu nương nương ban tặng nhất định phải tra cho ra ai là kẻ lấy trộm rồi trình lên thánh thượng mang đi chặt tay.” Mỗi một chữ hắn đều cắn thật chặt lộ rõ hận ý trong lòng.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người của Mã Phi Vũ. Lúc nãy hắn thấy được Mã Phi Yến đem khuyên tai ném vào tai áo của nàng ta.
Vũ Văn Dương Khải lúc này mới mở miệng nói: “Vậy chi bằng xét ta trước đi.” Ý hắn, hắn là hôn phu của Mã Phi Yến cũng xem như khả nghi.
Mắt của Mã Tuấn Trường tối đi rồi đồng ý cho xét hết người trong nhà. Chiếc khuyên tai rơi ra từ cánh tay áo Mã Phi Vũ khi nha hoàn lục xét khiến cả tiền thính im lặng không một chút âm thanh.
Mã Viễn Hành hừ lạnh: “Không ngờ người đó lại là tứ muội.” Lần này hắn nhất quyết không bao che nữa. Hại người hết lần này đến lần khác hiện còn dám phá rối đại hôn của hắn.
“Thỉnh gia gia, nãi nãi chủ trì công đạo.” Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật qùy xuống đồng thanh nói.
Mã Phi Vũ quỳ xuống ôm khóc lóc: “Vũ nhi không có.” Nàng ta ôm chân từng người giải thích. Đáng tiếc, ngoại trừ người trong cuộc ra thì không tin tưởng nàng ta cả.
Lý thị lườm nha hoàn lúc nãy rồi quỳ xuống thay Mã Phi Vũ cầu xin: “Lão thái gia, lão thái phu nhân, Vũ nhi cùng mọi người chung sống bao nhiêu năm không lẽ người không tin nhân phẩm của nàng.”
Nàng ta lại bò đến ôm lấy chân của Mã Tuấn Trường: “Lão gia, Vũ nhi là nữ nhi của người. Không lẽ người không tin nàng sao?”
Thấy Mã Tuấn Trường không nói gì nàng ta lại bò qua ôm lấy chân Trình thị: “Tỷ tỷ, người mau nói gì đi.”
Đợi bọn họ mất hết mặt mũi trước đông đảo quan khách, lúc này, Mã Phi Yến mới mở lời: “Gia gia, nãi nãi, Phi Yến tin tưởng đường tứ tỷ sẽ không làm như vậy đâu. Có lẽ do đại bá mẫu làm rơi vào người của đường tứ tỷ nên khuyên tai mới móc vào tay áo. Nếu có ý muốn trộm thì phải trộm cả đôi sao chỉ lấy có một chiếc.”
Thấy Mã Phi Yến giúp mình mở sinh lộ Mã Phi Vũ liền nói: “Đúng đó, đúng đó gia gia, nãi nãi.”
Mã Tuấn Trường nhìn Mã Phi Yến ánh mắt có chút áy náy. Không cần biết Mã Phi Vũ có phải là cố ý hay không nhưng Mã Phi Yến nói vậy cũng như cứu lấy danh dự của Mã gia. Thế là cách giải thích của Mã Phi Yến được xem là kết quả của vụ án.
Mã Viễn Hành mỉm cười gật đầu đa tạ nàng. Nếu nàng không nói như vậy thì hắn cũng không biết nên giải quyết thế nào. Dù gì đó cũng là vật hoàng thất ban tặng. Nếu truy cứu ắt hẳn sẽ lớn chuyện. Mẫu thân hắn đối với nàng như vậy nàng còn giúp Mã gia mở sinh lộ hắn thật cảm kích nàng.
Mã Phi Yến vờ như không nhìn thấy rồi viện cớ mệt mỏi quay về An Tri hiên. Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật nói là dìu nàng rồi cũng cùng trở về. Mớ bồng bông ở đây để bọn họ tự giải quyết.
Về đến viện Mã Viễn Luật kéo tay nàng lại truy vấn: “Họ đối với muội muội như vậy tại sao muội muội còn giúp họ? Muội muội đã quên mười đại bản kia rồi sao? Vết thương lành liền quên đau.”
Mã Viễn Duẫn cũng không đồng ý với cách làm của nàng nhưng vẫn tách tay Mã Viễn Luật ra: “Nhị đệ bình tĩnh nghe muội muội giải thích đã.” Hắn quay sang Mã Phi Yến: “Muội muội tốt nhất nên giải thích rõ ràng đi.”
Mã Phi Yến chậm rãi phân trần: “Muội biết hai người không muốn muội làm như vậy. Hai người cứ nghĩ xem, nếu phụ thân biết chuyện người sẽ làm như thế nào? Nhất định người cũng sẽ tán thành cách làm của muội. Hai người thật muốn gia gia, nãi nãi thấy tôn nữ của mình mất một cánh tay, thấy Mã gia không còn mặt mũi sao? Còn chưa nói đến nữ nhi nếu như mất đi danh dự sẽ không thể gả được ra ngoài. Muội cũng không muốn nàng ta gả không ra cửa. Nàng ta cũng vì muốn gấp gáp gả cho Vũ Văn Dương khải nên mới đối với muội như vậy, có thể thông cảm mà.”
Mã Viễn Duẫn nghe nàng phân tích xong lửa giận cũng tiêu đi không ít. Đúng là làm gì cũng phải để ý hậu quả. Đùa quá nghiêm trọng thì không nên:
“Lần này muội muội cát nhân thiên tướng, phát hiện kịp thời. Nếu lúc nãy mà đòi xét người ngay thì không biết sẽ ra sao nữa. Muội muội làm vậy cũng là đứng ở góc nhìn của phụ thân mà suy nghĩ. Nhị đệ không cần nóng nảy như vậy.”
Mã Viễn Luật liên tục hít thở bơm không khí vào phổi. Sao nàng có thể lương thiện như vậy? “Muội sợ nàng ta gả không đi. Còn nàng ta lại muốn muội mãi mãi không gả được. Muội thử nghĩ xem chuyện mất trộm trong phủ là do ai tung ra ngoài. Họ là muốn Vũ Văn gia từ hôn.”
“Muội biết chứ.” Nàng gật đầu xác nhận: “Muội cũng không muốn gả. Thanh danh cho dù thế nào thì cũng có lúc người ta quên đi thôi. Nếu thanh danh muội không tốt mẫu thân cũng sẽ không tiếp tục tìm hiền tế nữa. Lão nhị đừng giận nữa.”
Nàng nháy mắt tinh nghịch đưa ra gợi ý: “Hay là thế này nhé. Muội làm ninh mông đản cao cho hai người ăn được không? Ăn xong liền không được giận nữa.”
“Ninh mông đản cao?” Mã Viễn Duẫn không biết nàng đang nói ngôn ngữ gì liền hỏi lại.
Mã Viễn Luật khép hờ mắt nhìn nàng: “Muốn hối lộ chúng ta bằng thứ gì nữa đây?”
“Muội làm xong sẽ biết thôi.” Nói xong nàng chạy xuống phòng bếp.
Sau đó ba huynh muội cùng ngồi trong viện ăn bánh uống trà tán gẫu. Những chuyện không vui đều phải bỏ qua. Như thế thì cuộc sống mới vui vẻ được. Không biết sau này giữa bọn họ xảy ra chuyện gì nhưng bọn họ sẽ trân trọng từng giây từng phút vui vẻ cùng nhau.
Gió nhẹ nhàng thổi, lá cây lay động, hoa trong viện lắc lư theo gió trông rất đẹp mắt. Tiếng cười vui vẻ có ba huynh muội vang vọng khắp An Tri hiên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!