Truy Tìm Bức Tranh Thánh - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
201


Truy Tìm Bức Tranh Thánh


Chương 19


Sir Morris nhất ống nghe trên bàn lên.

Người nữ thư ký nói:

– Thưa ngài, có điện khẩn từ Paris gọi.

– Cảm ơn Tessa.

Sir Morris lắng nghe kỹ báo cáo trong lúc đầu óc ông nhanh chóng chuyển dịch lại một tin giật gân. Ông nói với Bộ ngoại giao Pháp ở đầu dây bên kia:

– Merci, merci. Bao giờ bố trí xong kế hoạch cần thiết để đưa anh ta về chúng tôi sẽ liên lạc với các ngài ngay. Nhưng bây giờ xin các ngài canh giữ thật chặt giúp.

Sir Morris nghe một lát nữa rồi nói:

– Và nếu anh ta có tài sản nào thì xin hãy giữ lại thật kỹ giúp chúng tôi… Xin cảm ơn các ngài một lần nữa.

Người nữ thư ký đã ghi từng từ của cuộc đàm thoại bằng tốc ký, như bà đã từng làm mười bảy năm nay.

Một khi cảnh sát đã còng tay Adam và điệu anh vào chiếc xe đang chờ sẵn thì anh ngạc nhiên cảm thấy họ rất thoải mái và hầu như thân mật với anh. Một người cảnh sát áp giải đẩy anh vào xe. Phía trước có một xe cảnh sát và phía sau cũng có một xe nữa. Hai vệ sĩ lái mô tô dẫn đường tốp xe hộ tống phía trước. Adam cảm thấy mình giống như một hoàng thân đến thăm thành phố hơn là một tội phạm bị truy cứu về hai tội giết người, hai vụ ăn cắp xe hơi và tội đi du lịch với căn cước giả. Liệu có thể nào cuối cùng đã có ai đó làm sáng tỏ là anh vô tội không?

Vừa đến Sureté trên đảo Cité, lập tức người ta ra lệnh cho anh moi hết mọi thứ trong túi ra. Một đồng hồ đeo tay, một quả táo, bốn mươi bảng Anh bằng séc du lịch, tám Francs và một hộ chiếu Anh mang tên Dudley Hulme. Người kiểm soát trạm lịch sự yêu cầu anh cởi bỏ áo vest và quần dài, đó là lần thứ hai trong ngày anh phải cởi bỏ quần áo. Sau khi Adam đã làm theo yêu cầu, người kiểm soát cẩn thận kiểm tra từng túi áo, thậm chí lần từng nếp gấp. Vẻ mặt anh ta cho thấy anh ta đã không tìm được cái cần tìm.

Viên sĩ quan hỏi bằng tiếng Anh, chậm rãi nhưng chuẩn xác:

– Ông có tài sản nào khác không?

Adam nghĩ thật là một câu hỏi ngớ ngẩn. Tự các vị đã thấy cả rồi. Anh trả lời:

– Không.

Viên sĩ quan kiểm tra chiếc áo gió một lần nữa nhưng cũng biết là không có gì hơn. Anh ta nói cộc lốc:

– Ông có thể mặc lại quần áo.

Adam mặc áo sơ mi, quần dài và áo gió vào nhưng viên sĩ quan giữ lại cravátvà dây giày. Anh ta giải thích:

– Chúng tôi sẽ trả lại mọi thứ khi ông được thả.

Adam gật đầu và xỏ hai chân vào giày, chúng lúc lắc một cách bất tiện mỗi khi anh bước đi. Sau đó anh được giải đến một xà lim nhỏ đặt cùng trên tầng nhà đó, bị khóa trái lại và bỏ đó một mình. Anh ngó quanh căn phòng bố trí đơn sơ. Một cái bàn gỗ đặt ở giữa phòng, phía sau có hai ghế gỗ. Mắt anh nhìn lên chiếc giường cá nhân đặt ở góc phòng với tấm đệm cũ bằng lông ngựa. Anh không thể xác định căn phòng này là một xà lim bởi vì ở đây không có song sắt. Adam cởi áo gió vắt lên thành ghế và nằm xuống giường. Ít ra thì thế này cũng hơn chán mấy nơi mình ngủ hai đêm trước. Chả lẽ mới có hai đêm thôi kể từ khi anh ngủ trên sàn nhà khách sạn của Robin ở Geneva hay sao?

Mấy phút sau Adam đi đến một quyết định. Đó là khi nào viên sỹ quan quay lại anh sẽ yêu cầu được gặp luật sư. Anh nói thành tiếng: Luật sư tiếng Pháp là cái quái gì nhỉ?

Khoảng nửa giờ sau, cuối cùng viên sỹ quan cũng quay lại. Anh ta đem theo một cái khay gồm xúp nóng, một khoanh bánh mỳ nướng, một đĩa trông như thịt bò rán có gia vị, rau thơm rắc phía trên và một cốc rượu vang đầu tận miệng. Adam thắc mắc không rõ họ nhầm lẫn anh với một người nào khác hay đơn giản đây là bữa ăn cuối cùng dành cho tử tù trước giờ hành hình. Anh đi theo viên sỹ quan ra phía cửa, nói nhấn mạnh từng từ:

– Tôi yêu cầu được nói chuyện với luật sư.

Nhưng viên sỹ quan chỉ nhún vai:

– Je ne comprend pas lAnglais (Tôi không hiểu tiếng Anh)

Nói rồi anh ta đóng sầm cửa lại.

Adam ngồi xuống ăn mọi thứ đặt trên bàn, thầm cảm ơn người Pháp luôn chăm lo đến chuyện ăn uống tử tế dù ở hoàn cảnh nào.

Một giờ sai Sir Morris thông báo cho mọi người biết tin tức về Scott rồi im lặng quan sát từng người đang ngồi quanh bàn. Nếu không cảm thấy chắc chắn là cuối cùng Adam đã an toàn thì ông ta sẽ không bao giờ cho nhóm họp D4 nữa. Matthews vẫn tỏ vẻ không hề xúc động gì. Busch im lặng một cách khác thường trong khi Snell trái lại trông hầu như có vẻ nhẹ người vì tin tức đó. Lawrence là người duy nhất tỏ ra thực sự hài lòng.

Sir Morris tiếp tục nói:

– Scott đang bị giữ ở Bộ Nội vụ gần Cung điện Bauvais, và tôi đã liên lạc với tùy viên quân sự của chúng ta ở Sứ quán…

Lawrence nói xen vào:

– Đại tá Pollard…

Sir Morris nói tiếp:

– Đại tá Pollard được cử đến bằng xe của đại sứ và sẽ đưa Scott về thẩm vấn tại Sứ quán của chúng ta ở Faubourg St.Honoré. Sureté lúc nãy có gọi khẳng định là đại tá Pollard đã đến nơi.

Sir Morris quay lại số Hai:

– Đêm nay ông sẽ bay đi Paris và tổ chức việc thẩm vấn.

– Vâng, thưa ngài.

Lawrence ngước nhìn lên sếp, nụ cười nở trên khuôn mặt.

Sir Morris gật đầu. Tuyệt lắm, ông nghĩ và nhìn khắp lượt những người ngồi quanh bàn nhưng nửa giờ nữa sẽ rõ ai trong số họ thờ hai chúa.

Ông rời ghế đứng dậy nói:

– Tốt lắm. tôi nghĩ rằng hôm nay tôi không cần đến bất cứ ai trong số các ông nữa.

Mentor mỉm cười khi ông Morris rời khỏi phòng. Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành. Quá đơn giản khi chỉ cần đọc ngược được một đoạn tốc ký.

Chiếc Jaguar màu đen mang biển Ngoại giao đoàn đến cục cảnh sát sóm hơn dự kiến mấy phút. Giao thông trên đường không đến nỗi quá căng thẳng như viên đại tá dự đoán. Lúc Pollard nhảy ra khỏi cửa xe viên thanh tra đang đứng ở bậc thang, anh ta nhìn lên lá cờ Anh bay phấp phới và thấy toàn bộ sự việc có vẻ hơi bị cường điệu.

Pollard, một người đàn ông thấp, béo mập, mặc đồ quần áo đen, thắt cravát trung đoàn, tay cầm ô trông giống như nhiều người Anh vẫn cự tuyệt không chịu thừa nhận là mình có thể đi ra nước ngoài được.

Viên sĩ quan dẫn Pollard đi thẳng vào căn phòng nhỏ nơi Adam đang bị giam giữ.

– Tôi là Pollard, đại tá Pollard. Tùy viên quân sự Anh thường trực tại Paris. Rất lấy làm tiếc là anh đã trải qua sự khổ ải như thế này, anh bạn thân mến. Nhưng phải làm rất nhiều giấy tờ thủ tục mới có thể đưa được anh ra khỏi đây. Những quy tắc chặt chẽ thật là chết tiệt.

Adam bật dậy khỏi giường bắt tay viên đại tá, nói:

– Tôi hiểu. Bản thân tôi cũng đã từng phục vụ trong quân đội mà.

– Tôi biết. Trung đoàn Wessex Hoàng gia có phải không?

Adam gật đầu, cảm thấy tự tin hơn chút ít. Đại tá nói tiếp:

– Nhưng yên tâm đi, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết. Cảnh sát Pháp vừa qua rất hợp tác với chúng ta và để đồng ý để tôi đưa về Sứ quán.

Adam nhìn vào cravát của viên đại tá

– Trung đoàn Công tước York?

Pollard chỉ tay vào ngực áo sơ mi nói:

– Cái gì? Chắc chắn là không phải rồi, Jaket Xanh.

– A, đúng rồi.

Adam nói, anh hài lòng khi sự nhầm lẫn của mình được thông cảm.

– Bây giờ tôi nghĩ chúng ta đi thôi. Tôi biết anh sẽ yên tâm khi nói người ta sẽ không buộc tội anh gì cả.

Viên đại tá không thể biết rõ Adam đã nhẹ người đến thế nào.

Viên sĩ quan đưa cả hai người trở lại căn phòng lớn, tại đó Adam chỉ phải ký và nhận lại đồ đạc cá nhân của mình. Anh đút mọi thứ vào túi trừ cái đồng hồ anh đeo vào tay và xỏ nhanh vào giày rồi buộc dây lại. Anh không ngạc nhiên khi người ta không trả hộ chiếu của Dudley Hulme.

Viên đại tá nói, bắt đầu có vẻ lo lắng:

– Này anh bạn, đừng có loay hoay lâu quá nhé.

Adam nói:

– Không quá một phút đâu. Tôi cũng nôn nóng muốn rời khỏi nơi đây chẳng kém gì ông đây.

Anh kiểm tra lại dây giày trước khi đi theo đại tá Pollard và viên sĩ quan ra chiếc Jaguar đang chờ sẵn. Lần đầu tiên anh nhận thấy viên đại tá đi hơi tập tễnh. Người lái xe mở cửa sẵn cho anh. Adam chợt cười lớn.

Viên đại tá hỏi:

– Có gì mà buồn cười thế, anh bạn?

– Không. Chỉ có điều là người lái xe lúc nãy mời tôi vào xe không thân mật chút nào cả.

Adam bước vào phía sau chiếc xe Jaguar, viên đại tá ngồi bên cạnh Pollard nói:

– Về Sứ quán.

Chiếc xe lao vút đi

Adam rợn người khi nhìn lá cờ Vương quốc Anh treo ngược đang bay phần phật trước gió.

Người nữ thư ký nói:

– Thưa ngài, có điện khẩn từ Paris gọi.

– Cảm ơn Tessa.

Sir Morris lắng nghe kỹ báo cáo trong lúc đầu óc ông nhanh chóng chuyển dịch lại một tin giật gân. Ông nói với Bộ ngoại giao Pháp ở đầu dây bên kia:

– Merci, merci. Bao giờ bố trí xong kế hoạch cần thiết để đưa anh ta về chúng tôi sẽ liên lạc với các ngài ngay. Nhưng bây giờ xin các ngài canh giữ thật chặt giúp.

Sir Morris nghe một lát nữa rồi nói:

– Và nếu anh ta có tài sản nào thì xin hãy giữ lại thật kỹ giúp chúng tôi… Xin cảm ơn các ngài một lần nữa.

Người nữ thư ký đã ghi từng từ của cuộc đàm thoại bằng tốc ký, như bà đã từng làm mười bảy năm nay.

Một khi cảnh sát đã còng tay Adam và điệu anh vào chiếc xe đang chờ sẵn thì anh ngạc nhiên cảm thấy họ rất thoải mái và hầu như thân mật với anh. Một người cảnh sát áp giải đẩy anh vào xe. Phía trước có một xe cảnh sát và phía sau cũng có một xe nữa. Hai vệ sĩ lái mô tô dẫn đường tốp xe hộ tống phía trước. Adam cảm thấy mình giống như một hoàng thân đến thăm thành phố hơn là một tội phạm bị truy cứu về hai tội giết người, hai vụ ăn cắp xe hơi và tội đi du lịch với căn cước giả. Liệu có thể nào cuối cùng đã có ai đó làm sáng tỏ là anh vô tội không?

Vừa đến Sureté trên đảo Cité, lập tức người ta ra lệnh cho anh moi hết mọi thứ trong túi ra. Một đồng hồ đeo tay, một quả táo, bốn mươi bảng Anh bằng séc du lịch, tám Francs và một hộ chiếu Anh mang tên Dudley Hulme. Người kiểm soát trạm lịch sự yêu cầu anh cởi bỏ áo vest và quần dài, đó là lần thứ hai trong ngày anh phải cởi bỏ quần áo. Sau khi Adam đã làm theo yêu cầu, người kiểm soát cẩn thận kiểm tra từng túi áo, thậm chí lần từng nếp gấp. Vẻ mặt anh ta cho thấy anh ta đã không tìm được cái cần tìm.

Viên sĩ quan hỏi bằng tiếng Anh, chậm rãi nhưng chuẩn xác:

– Ông có tài sản nào khác không?

Adam nghĩ thật là một câu hỏi ngớ ngẩn. Tự các vị đã thấy cả rồi. Anh trả lời:

– Không.

Viên sĩ quan kiểm tra chiếc áo gió một lần nữa nhưng cũng biết là không có gì hơn. Anh ta nói cộc lốc:

– Ông có thể mặc lại quần áo.

Adam mặc áo sơ mi, quần dài và áo gió vào nhưng viên sĩ quan giữ lại cravátvà dây giày. Anh ta giải thích:

– Chúng tôi sẽ trả lại mọi thứ khi ông được thả.

Adam gật đầu và xỏ hai chân vào giày, chúng lúc lắc một cách bất tiện mỗi khi anh bước đi. Sau đó anh được giải đến một xà lim nhỏ đặt cùng trên tầng nhà đó, bị khóa trái lại và bỏ đó một mình. Anh ngó quanh căn phòng bố trí đơn sơ. Một cái bàn gỗ đặt ở giữa phòng, phía sau có hai ghế gỗ. Mắt anh nhìn lên chiếc giường cá nhân đặt ở góc phòng với tấm đệm cũ bằng lông ngựa. Anh không thể xác định căn phòng này là một xà lim bởi vì ở đây không có song sắt. Adam cởi áo gió vắt lên thành ghế và nằm xuống giường. Ít ra thì thế này cũng hơn chán mấy nơi mình ngủ hai đêm trước. Chả lẽ mới có hai đêm thôi kể từ khi anh ngủ trên sàn nhà khách sạn của Robin ở Geneva hay sao?

Mấy phút sau Adam đi đến một quyết định. Đó là khi nào viên sỹ quan quay lại anh sẽ yêu cầu được gặp luật sư. Anh nói thành tiếng: Luật sư tiếng Pháp là cái quái gì nhỉ?

Khoảng nửa giờ sau, cuối cùng viên sỹ quan cũng quay lại. Anh ta đem theo một cái khay gồm xúp nóng, một khoanh bánh mỳ nướng, một đĩa trông như thịt bò rán có gia vị, rau thơm rắc phía trên và một cốc rượu vang đầu tận miệng. Adam thắc mắc không rõ họ nhầm lẫn anh với một người nào khác hay đơn giản đây là bữa ăn cuối cùng dành cho tử tù trước giờ hành hình. Anh đi theo viên sỹ quan ra phía cửa, nói nhấn mạnh từng từ:

– Tôi yêu cầu được nói chuyện với luật sư.

Nhưng viên sỹ quan chỉ nhún vai:

– Je ne comprend pas lAnglais (Tôi không hiểu tiếng Anh)

Nói rồi anh ta đóng sầm cửa lại.

Adam ngồi xuống ăn mọi thứ đặt trên bàn, thầm cảm ơn người Pháp luôn chăm lo đến chuyện ăn uống tử tế dù ở hoàn cảnh nào.

Một giờ sai Sir Morris thông báo cho mọi người biết tin tức về Scott rồi im lặng quan sát từng người đang ngồi quanh bàn. Nếu không cảm thấy chắc chắn là cuối cùng Adam đã an toàn thì ông ta sẽ không bao giờ cho nhóm họp D4 nữa. Matthews vẫn tỏ vẻ không hề xúc động gì. Busch im lặng một cách khác thường trong khi Snell trái lại trông hầu như có vẻ nhẹ người vì tin tức đó. Lawrence là người duy nhất tỏ ra thực sự hài lòng.

Sir Morris tiếp tục nói:

– Scott đang bị giữ ở Bộ Nội vụ gần Cung điện Bauvais, và tôi đã liên lạc với tùy viên quân sự của chúng ta ở Sứ quán…

Lawrence nói xen vào:

– Đại tá Pollard…

Sir Morris nói tiếp:

– Đại tá Pollard được cử đến bằng xe của đại sứ và sẽ đưa Scott về thẩm vấn tại Sứ quán của chúng ta ở Faubourg St.Honoré. Sureté lúc nãy có gọi khẳng định là đại tá Pollard đã đến nơi.

Sir Morris quay lại số Hai:

– Đêm nay ông sẽ bay đi Paris và tổ chức việc thẩm vấn.

– Vâng, thưa ngài.

Lawrence ngước nhìn lên sếp, nụ cười nở trên khuôn mặt.

Sir Morris gật đầu. Tuyệt lắm, ông nghĩ và nhìn khắp lượt những người ngồi quanh bàn nhưng nửa giờ nữa sẽ rõ ai trong số họ thờ hai chúa.

Ông rời ghế đứng dậy nói:

– Tốt lắm. tôi nghĩ rằng hôm nay tôi không cần đến bất cứ ai trong số các ông nữa.

Mentor mỉm cười khi ông Morris rời khỏi phòng. Nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành. Quá đơn giản khi chỉ cần đọc ngược được một đoạn tốc ký.

Chiếc Jaguar màu đen mang biển Ngoại giao đoàn đến cục cảnh sát sóm hơn dự kiến mấy phút. Giao thông trên đường không đến nỗi quá căng thẳng như viên đại tá dự đoán. Lúc Pollard nhảy ra khỏi cửa xe viên thanh tra đang đứng ở bậc thang, anh ta nhìn lên lá cờ Anh bay phấp phới và thấy toàn bộ sự việc có vẻ hơi bị cường điệu.

Pollard, một người đàn ông thấp, béo mập, mặc đồ quần áo đen, thắt cravát trung đoàn, tay cầm ô trông giống như nhiều người Anh vẫn cự tuyệt không chịu thừa nhận là mình có thể đi ra nước ngoài được.

Viên sĩ quan dẫn Pollard đi thẳng vào căn phòng nhỏ nơi Adam đang bị giam giữ.

– Tôi là Pollard, đại tá Pollard. Tùy viên quân sự Anh thường trực tại Paris. Rất lấy làm tiếc là anh đã trải qua sự khổ ải như thế này, anh bạn thân mến. Nhưng phải làm rất nhiều giấy tờ thủ tục mới có thể đưa được anh ra khỏi đây. Những quy tắc chặt chẽ thật là chết tiệt.

Adam bật dậy khỏi giường bắt tay viên đại tá, nói:

– Tôi hiểu. Bản thân tôi cũng đã từng phục vụ trong quân đội mà.

– Tôi biết. Trung đoàn Wessex Hoàng gia có phải không?

Adam gật đầu, cảm thấy tự tin hơn chút ít. Đại tá nói tiếp:

– Nhưng yên tâm đi, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết. Cảnh sát Pháp vừa qua rất hợp tác với chúng ta và để đồng ý để tôi đưa về Sứ quán.

Adam nhìn vào cravát của viên đại tá

– Trung đoàn Công tước York?

Pollard chỉ tay vào ngực áo sơ mi nói:

– Cái gì? Chắc chắn là không phải rồi, Jaket Xanh.

– A, đúng rồi.

Adam nói, anh hài lòng khi sự nhầm lẫn của mình được thông cảm.

– Bây giờ tôi nghĩ chúng ta đi thôi. Tôi biết anh sẽ yên tâm khi nói người ta sẽ không buộc tội anh gì cả.

Viên đại tá không thể biết rõ Adam đã nhẹ người đến thế nào.

Viên sĩ quan đưa cả hai người trở lại căn phòng lớn, tại đó Adam chỉ phải ký và nhận lại đồ đạc cá nhân của mình. Anh đút mọi thứ vào túi trừ cái đồng hồ anh đeo vào tay và xỏ nhanh vào giày rồi buộc dây lại. Anh không ngạc nhiên khi người ta không trả hộ chiếu của Dudley Hulme.

Viên đại tá nói, bắt đầu có vẻ lo lắng:

– Này anh bạn, đừng có loay hoay lâu quá nhé.

Adam nói:

– Không quá một phút đâu. Tôi cũng nôn nóng muốn rời khỏi nơi đây chẳng kém gì ông đây.

Anh kiểm tra lại dây giày trước khi đi theo đại tá Pollard và viên sĩ quan ra chiếc Jaguar đang chờ sẵn. Lần đầu tiên anh nhận thấy viên đại tá đi hơi tập tễnh. Người lái xe mở cửa sẵn cho anh. Adam chợt cười lớn.

Viên đại tá hỏi:

– Có gì mà buồn cười thế, anh bạn?

– Không. Chỉ có điều là người lái xe lúc nãy mời tôi vào xe không thân mật chút nào cả.

Adam bước vào phía sau chiếc xe Jaguar, viên đại tá ngồi bên cạnh Pollard nói:

– Về Sứ quán.

Chiếc xe lao vút đi

Adam rợn người khi nhìn lá cờ Vương quốc Anh treo ngược đang bay phần phật trước gió.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN