Truy Tìm Ký Ức - Chương 29: Hiệp Khách Thành Phố - P2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Truy Tìm Ký Ức


Chương 29: Hiệp Khách Thành Phố - P2


11 giờ 50 phút: Tất cả cảnh sát căng mắt theo dõi xem trong phạm vi giám sát của mình có nhân vật nào khả nghi xuất hiện hay không.

12 giờ: Đối tượng tình nghi không xuất hiện.

12 giờ 10 phút: Hắn vẫn biệt tăm biệt tích.

12 giờ 20 phút, 12 giờ 30 phút…

Mọi màn hình giám sát đều im lặng như tờ. Người cảnh sát hình sự đóng giả làm “mục tiêu” giơ cao tờ báo, lặng lẽ rút tờ giấy ăn lau mồ hôi trên trán.

12 giờ 45 phút: Trong ô tô của tổ Khiên Đen, điện thoại của Hàn Trầm đổ chuông. Anh bắt máy, là đội trưởng Tần Văn Lang gọi tới.

“Xảy ra chuyện rồi.” Đội trưởng Tần nói, “Hai mươi phút trước, trên mạng có người tiết lộ vụ nổ súng giết người hàng loạt, còn gọi T là “Hiệp khách thành phố Lam”. Hiện tại, thông tin lan truyền với tốc độ chóng mắt. Có lẽ T cũng đọc được rồi.”

Hàn Trầm đứng dậy, “Thông báo với các tổ, lập tức giải tán. T sẽ không xuất hiện nữa.”

Giới truyền thông và internet vốn là con dao hai lưỡi khó kiểm soát, nhiều lúc giúp ích cho cảnh sát, nhưng cũng có khi gây trở ngại lớn.

Ví dụ như vụ này, sau cái chết của Trần Xán Lạn, một học viên căm ghét cái ác thường xuyên có mặt trên diễn đàn “Trường Bạch Giang Hạc BBS” đã nhạy bén liên hệ với hai vụ giết người trước đó.

Sinh viên này từng gửi lời nhắn động viên và ủng hộ Châu Tư Lâm và Trịnh Thành Đạt nên cậu ta nhanh chóng đưa ra suy đoán: Có một sát thủ chuyên đi giết những kẻ không bị pháp luật trừng trị. Cậu ta lập tức đăng một status với tiêu đề: Hiệp khách thành phố Lam: “Sát thủ chính nghĩa đang ở bên cạnh chúng ta!” Vì mấy tháng trước, vụ của Trần Xán Lạn thu hút sự chú ý của dư luận nên status này được cư dân mạng ra sức chia sẻ. Đến khi phát hiện, cảnh sát đã không kịp ngăn cản.

Trong văn phòng của tổ Khiên Đen, Lải Nhải đập bàn: “Khốn kiếp! Thằng nhíc này đúng là làm hỏng việc của chính ta. Đọc được thông tin, đương nhiên T sẽ đoán ra, cảnh sát đã tìm ra mối liên hệ giữa các nạn nhân, làm sao hắn có thể xuất hiện theo kế hoạch chứ? Đúng là bỏ lỡ cơ hội tốt, suýt nữa chúng ta đã bắt được hắn rồi.”

Hàn Trầm đảo mắt một vòng: “Cũng chưa chắc. Dân mạng vốn quan tâm đến Trần Xán Lạn. Có lẽ T cũng sớm đoán ra, chúng ta lần theo manh mối, tìm ra mục tiêu tiếp theo của hắn.”

Lải Nhải: “Ý anh là…”

“Có lẽ hôm nay, hắn vốn không có ý định xuất hiện.”

Mọi người yên lặng trong giây lát. Bạch Cẩm Hi mở miệng, “Vậy kế hoạch tiếp theo của hắn là gì?”

Là một tay súng bắn tỉa, T cần thời gian lựa chọn, theo dõi mục tiêu và đề ra kế hoạch ám sát. Đây là nguyên nhân vì sao hắn liên hệ với người nhà nạn nhân từ mấy tháng trước, đến ngày hôm nay mới ra tay. Tổ Khiên Đen đã kiểm tra cả những diễn đàn khác nhưng không tìm ra sự tồn tại của T. Bây giờ, những mục tiêu còn lại của hắn đều ở trong sự bảo vệ của cảnh sát.

Rốt cuộc kế hoạch tiếp theo của hắn sẽ là gì? Không biết hắn định làm gì?

Hàn Trầm đứng dậy: “Thông báo bên giao thông tiếp tục điều tra chiếc ô tô đó. Ngày mai, chúng ta vẫn phải bảo vệ mục tiêu.”

Một cuộc chạy đua mới thanh đoạt từng giây từng phút lại bắt đầu.

Tối muộn, Bạch Cẩm Hi một mình ngồi trong phòng hội nghị, nhìn chăm chú tấm bảng trắng, trầm tư suy nghĩ.

Cho dù hôm nay, cảnh sát đã cứu được một người từ tay T, nhưng một khi khẩu súng bắn tỉa đó vẫn còn ẩn giấu ở đâu đó trong đám đông, cảnh sát dù lợi hại đến mấy cũng không thể phòng bị.

Bạch Cẩm Hi lặng lẽ thở dài. Tên sát thủ hàng loạt như T đúng là thần thánh không thể ngăn cản.

Đằng sau vang lên tiếng mở cửa, Hàn Trầm và Mặt Lạnh đi vào. Trên tay Mặt Lạnh cần mấy hộp cơm tỏa ra mùi hương thơm phức.

“Ăn chút đồ đi đã.” Mặt Lạnh đặt một hộp xuống trước mặt cô rồi đi vòng sang bàn bên kia, ngồi cùng Hàn Trầm.

“Cảm ơn anh.” Bạch Cẩm Hi mở hộp cơm, cầm đũa ăn từ tốn. Một lúc say, cô dừng lại, chống tay dưới cằm, có chút thất thần.

“Cô đang nghĩ gì vậy?”

Cẩm Hi nhướng mày, nhìn Hàn Trầm ở phía đối diện. Anh đã ăn xong, thong thả tựa người vào thành ghế sau.

Cẩm Hi ngậm đũa, “Tôi đang nghĩ đến T.”

Hàn Trầm quan sát cô một lúc rồi đưa mắt đi chỗ khác.

“Cô có phán đoán mới à?” Mặt Lạnh lên tiếng. Anh ta vốn có gương mặt lạnh lùng, nhưng khi nhìn chằm chằm, lại lộ vẻ chân thành và đáng yêu.

“Tôi đang nghĩ đến tính cách của T.” Bạch Cẩm Hi buông đũa, đặt hai tay lên bàn, “Câu trả lời cyả hắn ở trên diễn đàn đều là “Tôi biết rồi”, “Được”, “Hắn sẽ bị trừng phạt”. Tuy không nhiều lời nhưng thể hiện hai đặc điểm rõ ràng.

Thứ nhất: Ngắn gọn, súc tích, không nói những lời thừa thãi, thể hiện tính cách chững chạc.

Thứ hai: Hắn không nhấn mạnh đến “Tôi”.

Mặt Lạnh nghe rất chăm chú, Hàn Trầm cũng nhướng mày nhìn cô.

Bạch Cẩm Hi tiếp tục phân tích: “Có kẻ trừng phạt người khác vì muốn làm anh hùng, thậm chí muốn nổi danh, được sư luận quan tâm. Nhưng cũng có người chỉ vì vấn đề đạo đức chứ không quan tâm bản thân có giành được lợi ích hay không. Từ đầu đến cuối, T chưa từng nói “Tôi sẽ khiến hắn bị trừng phạt”. TIềm thức của T dường như không muốn nhấn mạnh, “Tôi” lợi hại đến mức nào. Hơn nữa, sự việc này lan truyền rộng rãi trên mạng, vừa rồi tôi thấy T đã có một lượng lớn fan ở trên diễn đàn, cư dân mạng còn kêu gọi hắn xuất hiện nữa. Nếu là một người theo đuổi danh lợi, chỉ cần hơi lộ diện trên mạng, hắn đã có thể hưởng thụ cảm giác trở thành người phán xét, được cư dân mạng tôn vinh. Nhưng hắn không làm thế, trái lại luôn âm thầm lặng lẽ.”

“Hắn là một sát thủ tử tế chăng?” Mặt Lạnh đưa ra nghi vấn.

Cẩm Hi ngẫm nghĩ rồi trả lời, “Tuy dùng từ “tử tế” không mấy thích hợp, nhưng T đúng là không giống những tên sát thủ “tồi tệ” khác.”

Lời nói của cô khiến hai người đàn ông đều trầm ngâm. Một lúc sau, Mặt Lạnh đứng dậy, mang hết hộp cơm ra ngoài. Phòng hội nghị chỉ còn lại cô và Hàn Trầm.

Hàn Trầm châm một điếu thuốc, dõi mắt ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Cẩm Hi tối qua hầu như không chợp mắt nên bây giờ ngáp dài ngáp ngắn. Cô đi tới chiếc sofa đặt ở một góc.

“Tôi ngủ đây, anh cứ tự nhiên.” Cô tháo dày, nằm xuống mặt ghế mềm mại. Phòng hội nghị có hai chiếc sofa dài để các thành viên trong tổ tranh thủ nghỉ ngơi.

Hàn Trầm ngồi bất động. Căn phòng rất yên tĩnh, Cẩm Hi liếc qua gương mặt nghiêng của anh, trong lòng trở nên vô cùng mềm mại.

Hút xong điếu thuốc, anh nhướng mày nhìn cô, ánh mắt thấp thoáng ý cười, “Cô vẫn chưa ngủ à?”

Cõ lẽ do buổi đêm yên tĩnh nên giọng nói anh đặc biệt ôn hòa.

“Sắp rồi.” Cẩm Hi đáp.

Hàn Trầm đột nhiên đứng lên, đi về phía cô. Cẩm Hi mở to mắt nhìn anh tiến lại gần, bên tai là nhịp tim bỗng trở nên rất rõ ràng của mình.

Anh bỏ hai tay vào túi quần, cúi đầu ngó cô.

Tuy bình thường, Cẩm Hi tương đối chú trọng hình tượng, nhưng lúc phá án, cô không hề câu nệ chuyện vặt vãnh này. Giống như những cảnh sát hình sự khác, cô có thể ngủ ở bất cứ chỗ nào, kể cả sàn ô tô.

Nhưng vào thời khắc này, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô bỗng thấy mất tự nhiên, giống như một người phụ nữ nằm trước mặt một người đàn ông là chuyện bất lịch sự vậy.

Giây tiếp theo, cô chợt cảm thấy nhín tay mát lạnh của anh luồn vào tóc mình. Hàn Trầm đang xoa đầu cô.

Bạch Cẩm Hi đờ người trong giây lát.

“Nhìn tôi làm gì? Còn không mau ngủ đi.” Anh cất giọng thản nhiên rồi quay người đi ra ngoài.

Bạch Cẩm Hi cong cong khóe môi. Là anh đến nói chuyện với cô trước cơ mà.

Trước khi ra ngoài, Hàn Trầm giơ tay tắt đèn rồi đóng cửa. Căn phòng trở nên tối đen, Cẩm Hi liền nhắm mắt.

Ngủ chập chờn một lúc, đột nhiên nghe có tiếng mở cửa, cô lập tức mở mắt, nhìn thấy một người đi vào. Ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào thân hình anh ta, đó là Mặt Lạnh.

Anh ta khép hờ cánh cửa rồi lặng lẽ đi đến chiếc sofa còn lại nằm xuống. Bạch Cẩm Hi vừa định ngủ tiếp, Mặt Lạnh chợt lên tiếng, “Lão đại ngủ ở bên ngoài.”

Cẩm Hi hơi sững người, “Vâng.”

Bạch Cẩm Hi tỉnh giấc vào lúc trời tờ mờ sáng. Ở chiếc sofa gần đó, Mặt Lạnh quay lưng về phía cô, vẫn đang ngáy khò khò. Cô rón rén mở cửa, đi ra ngoài.

Vừa ngẩng đầu lên, cô liền bắt gặp Hàn Trầm đang nằm trên chiếc sofa đôi ở phòng ngoài. Còn Lải Nhải và Châu Tiểu Triện cả đêm không về cơ quan.

Khi đi ngang qua chỗ anh nằm, Bạch Cẩm Hi liền dừng bước. Hàn Trầm cao hơn một mét tám mươi nên chiều dài chiếc sofa không đủ. Anh gối đầu lên tay vịn, chân thò ra ngoài, giày không thèm cởi. Sáng sớm thời tiết giá lạnh nhưng trên người anh chỉ đắp mỗi chiếc áo jacket.

Cẩm Hi nghĩ bụng: Người đàn ông này sao không ngủ ở chiếc ghế rộng trong phòng hội nghị nhỉ? Mặt Lạnh thấp hơn anh, để anh ta ngủ ở đây có phải hợp lý hơn không?

Nghĩ vậy nhưng cô vẫn rón rén quay về phòng hội nghị lấy tấm chăn mỏng, cúi xuống đắp lên người Hàn Trầm.

Ở khoảng cách gần, ngũ quan của anh càng trở nên rõ nét. Thân thể người đàn ông tỏa ra nhiệt lượng và mùi thuốc lá nhàn nhạt. Ánh mắt Cẩm Hi bất giác dừng lại ở bàn tay anh.

Tay anh buông thõng bên cạnh sofa. Hôm nay, Cẩm Hi mới phát hiện lòng bàn tay phải của anh có vết sẹo mờ mờ. Tuy nhiên, làm nghề cảnh sát hình sự ai mà không có sẹo chứ? Ở thắt lưng bên trái của cô vẫn còn một vết sẹo do tội phạm dùng dao đâm.

Trong cuộc đời này, có lẽ họ sẽ còn bị nhiều vết thương nữa nhưng chẳng bao giờ kể lể với người khác. Bởi vì họ là cảnh sát hình sự.

Vào giây phút Bạch Cẩm Hi thất thần, Hàn Trầm đột nhiên cau mày. Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã túm lấy cổ tay cô, kéo mạnh về phía trước. Cẩm Hi ngã xuống ngực anh, thắt lưng liền bị siết mạnh. Anh đã khóa chặt cô trong lòng, khiến cô không thể nhúc nhích.

Bạch Cẩm Hi đờ người.

Hàn Trầm vẫn nhắm mắt, đầu mày càng nhíu chặt hơn. Đầu anh tựa vào vai cô, cô nghe thấy tiếng anh hít hà mái tóc dài của mình.

Sau đó, vòng tay anh ngày càng siết chặt, tựa như gọng kìm sắt, khảm sâu vào da thịt cô. Cẩm Hi chưa bao giờ được một người đàn ông ôm mạnh mẽ như vậy, giống như dùng toàn bộ sức lực, hòa tan cô vào thân thể của mình, anh mới cam lòng.

Bạch Cẩm Hi không thể động đậy. Cô dường như nghe thấy có thứ gì đó va đạp vào trái tim mình, phát ra tiếng động cực lớn.

Hàn Trầm dùng sức quá mạnh khiến người cô đau nhức. Thế là cô mở miệng gọi anh, “Hàn Trầm.”

Anh liền dừng động tác.

Khuôn mặt hai người vẫn gần kề, Cẩm Hi thấy anh từ từ mở mắt. Ánh mắt luôn sắc bén của anh lúc này có phần mơ màng, như không nhận ra cô.

Bạch Cẩm Hi nín thở, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ ở bên cạnh sofa, nằm sấp trong lòng Hàn Trầm. Anh vẫn nhìn cô đăm đăm, trong khi đôi môi của hai người chỉ cách nhau vài centimét.

Sau đó, Hàn Trầm bất thình lình buông người cô, ngồi bật dậy.

Cẩm Hi lập tức đứng lên, “Tôi đắp chăn cho anh. Anh tưởng là kẻ xấu nên khống chế tôi.”

Hàn Trầm cũng đứng dậy, đồng thời mở miệng, “Cô đừng để ý. Vừa rồi tôi nằm mơ nên hơi hồ đồ.” Nói xong, anh không hề nhìn cô, đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.

Khi anh đã đi khuất, cô liền gấp chăn mang về phòng hội nghị rồi mới cầm bàn chải và khăn mặt của mình đi vào nhà vệ sinh.

Vẫn còn sớm nên nhà vệ sinh không có ai. Ánh nắng ban mai của mùa thu xuyên qua lớp sương mỏng manh chiếu vào căn phòng.

Bạch Cẩm Hi ngậm bàn chải, trong đầu vẫn vương vấn một ý nghĩ: Không biết anh ấy mơ thấy ai? Mơ đến chuyện gì mới thành ra như vậy?

Buổi trưa ngày hôm sau, tức ngày thứ năm kể từ khi T bắt đầu kế hoạch giết chóc, tổ Khiên Đen bất ngờ nhận được cuộc điện thoại từ Chi cục phí của chi cục thành Đông.

“Hàn Trầm.” Giọng Chi cục phó vừa nặng nề vừa sốt ruột: “Nạn nhân mới đã xuất hiện ở khu vực của chúng tôi. Lần này, hai người bị giết cùng một lúc.”

Tại tầng trên cùng một tòa nhà không cao lắm thuộc khu thương mại mới ở phía đông thành phố, hai người đàn ông ăn mặc chỉnh tề nằm thẳng dưới đất, mắt vẫn mở trừng trừng. Máu từ ngực họ chảy ra lênh láng. Bên ngoài sợi dây phong tỏa của cảnh sát, đám nhân viên vô cùng hoảng sợ.

Toàn bộ thành viên của tổ Khiên Đen đã có mặt tại hiện trường. Hàn Trầm đeo găng tay đen, đứng bên cửa sổ, sắc mặt không lộ bất cứ biểu cảm nào.

Bạch Cẩm Hi gọi Giám đốc nhân sự của công ty đến hỏi chuyện, “… Hai nạn nhân là Giám đốc và Phó Giám đốc của công ty các anh?”

Giám đốc nhân sự gật đầu.

Lải Nhải đang chụp ảnh tấm biển đề tên công ty treo trên bức tường đối diện. Cẩm Hi ngẩng đầu, phát hiện có hai tên:

“Công ty cầm đồ thế chấp Hoa Hạ Thịnh Bảo.”

“Công ty tín dụng Thịnh Bảo.”

Lải Nhải đi đến, nói nhỏ vào tai cô, “Bọn cho vay nặng lãi ấy mà. Khu vực này tồn tại không ít công ty tương tự.”

Châu Tiểu Triện nhanh chóng lướt máy tính bảng, “Trên diễn đàn Trường Giang Bạch Hạc BBS không có thông tin liên quan đến công ty này cũng không xuất hiện trên status lên án hai nạn nhân. Họ cũng không phải là một trong những mục tiêu trước đó. Không biết T lựa chọn họ bằng cách nào?”

Nhân viên kỹ thuật phát hiện một số dữ luêtj bí mật trong máy tính của hai nạn nhân. Trước đây từng có dân mạng đăng bài trên BBS, tố cáo công ty này cho vay nặng lãi, sử dụng bạo lực để đòi nợ khiến không ít người cùng đường mạt lộ đành nhảy lầu tự tử. Trong máy tính cũng có báo cáo điều tra của văn phòng thám tử tư về dân mạng đăng bài viết nói trên, gồm thông tin cụ thể như tên tuổi, ảnh, địa chỉ, đơn vị công tác…

Lải Nhải lập tức cho gọi người phụ trách cấp cao nhất của công ty hiện thời là Giám đốc tài vụ. Dưới sự truy vấn của anh ta, Giám đốc tài vụ cuối cùng cũng thừa nhận, năm ngoái đúng là có người đăng bài trên mạng bôi xấu công ty bọn họ. Hai bị lãnh đạo đã dùng thủ đoạnkhiến người đó phải ngậm miệng, đồng thời “làm việc” với diễn đàn để xóa hết những status gây ảnh hưởng xấu. Ngoài ra, họ còn uy hiếp người phụ trách diễn đàn, tuyệt đối không được nhắc đến chuyện này với bất cứ ai, đặc biệt là cảnh sát.

Đây chính là nguyên nhân trước đó tổ Khiên Đen không cần phát hiện ra hai “mục tiêu” này. Nếu sớm theo dõi diễn đàn, chắc T cũng đọc được nội dung bị xóa bỏ.

Sau khi biết rõ ngọn nguồn, các thành viên của tổ Khiên Đen đèu nhìn hai thi thể, không ai lên tiếng.

Vài giây sau, Lải Nhải chửi một câu, “Đúng là tự tạo nghiệp chướng, chết cũng đáng đời.”

Cuối cùng, T vẫn ra tay thành công. Năm ngày năm nạn nhân, tất cả dường như vẫn phát triển theo một quỹ đạo đã định.

Bạch Cẩm Hi đưa mắt về phía Hàn Trầm đang đứng bên cửa sổ. Bộ não của cô vụt qua hình ảnh anh nửa mê nửa tỉnh, ôm cô sáng sớm hôm nay.

Trong khoảnh khắc cô thất thần, anh đã quay người, thá găng tay, đồng thời lên tiếng, “Cẩm Hi, lại đây.”

Bạch Cẩm Hi đi đến bên anh.

“Cô có suy nghĩ gì không?” Anh đút găng tay vào túi quần.

Cẩm Hi cùng anh dõi mắt ra bên ngoài, “Nếu chỉ xét tiêng về phương diện lựa chọn nạn nhân, xem ra T vẫn kiên trì mục tiêu mà hắn nhắm từ trước ở trên diễn đàn. Chỉ là, hắn đã giết tất cả năm người, mà dôid tượng bị “lọt lưới” như hôm nay sẽ không có trường hợp thứ hai. Trong khi đó, những mục tiêu còn lại đã được chúng ta bảo vệ. Vì vậy tiếp theo, hắn muốn làm gì? Hắn có thể làm gì?”

“Tôi từng nói, T có một kế hoạch.” Hàn Trầm lên tiếng, “Bây giờ ngẫm lại mới thấy, mỗi bước đi của hắn đều được lên kế hoạch đâu vào đấy.” Anh nở nụ cười nhàn nhạt, “Sau khi xuất hiện nạn nhân thứ hai, vụ án này đã trở thành vụ giết người hàng loạt nên chúng ta sẽ đi điều tra những người có liên quan đến hai nạn nhân đó. Ngay buổi tối hôm chúng ta đi tìm người nhà nạn nhân, lại vừa vặn không thể liên lạc với họ.”

Anh chàng Lải Nhải không biết xuất hiên từ lúc nào liền nói xen ngang, “Ý của lão đại là, hôm đó gia đình họ Châu đi bệnh viện, Trình Thành Chí không ngồi tàu hỏa mà chuyển sang đi xe bus đều do T sắp xếp.”

Bạch Cẩm Hi tiếp lời, “Rất có khả năng đó. Buổi tối hôm ấy, người bị ốm phải đi bệnh viện là Châu Tư Lâm. T có khả năng ám chỉ điều gì với cô bé từ trước, bảo họ tối hôm đó đừng liên lạc với bất cứ ai. Sau này, họ biết kẻ thù của mình đã bị giết chết nên càng không dám nói ra, tránh tình trạng bản thân bị tình nghi. Bảo Tiểu Triện lập tức đi tìm họ chứng thực.”

Hàn Trầm nói tiếp, “Nếu giả thiết này được thành lập, vậy thì mọi chuyện đều sáng tỏ. Vì cảnh sát không tìm được người nhà của hai nạn nhân nên T có thời gian đi giết nạn nhân thứ ba Trần Xán Lạn. Sau đó, chúng ta mới tìm ra manh mối quan hệ giữa ba nạn nhân, cũng chính là diễn đàn xã hội kia. Vụ của Trần Xán Lạn là ngòi nổ, để diễn đàn tiết lộ tin tức, khiến dư luận biết đến sự tồn tại cyả một sát thủ “chính nghĩa”. Điều này có nghĩa là, tuy những đối tượng mà hắn lựa chọn còn lại được bảo vệ, nhưng vì áp lực của dư luận, phía cảnh sát sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”

“Thế có nghĩa là, T chỉ đích thân trừng phạt mấy nạn nhân đầu tiên, còn những đối tượng khác sẽ chịu trừng phạt của pháp luật trong tương lai. Những người này chắc chắn sẽ khai báo thật, bởi họ thà vào tù còn hơn ở ngoài rồi bị T bắn chết.” Cẩm Hi lên tiếng, “Như vậy, hắn đã đạt được mục đích của mình.”

“ĐÚng thế! Vì còn hai đối tượng, cũng là cặn bã của xã hội bị “lọt lưới” nên hôm nay hắn đích thân giải quyết bọn họ.” Lải Nhải búng tay, “Tất cả đều viên mãn.”

Ba người đều trầm ngâm một lúc.

Lải Nhải lại hỏi, “Theo phán đoán như trên, có phải kế hoạch của T đã hoàn thành? Hắn sẽ thu tay và biến mất?”

“Không!”

“Không đâu.”

Bạch Cẩm Hi và Hàn Trầm đồng thanh đáp.

Hàn Trầm liếc cô một cái, “Nên nhớ lần trước hắn cố tình để lại vỏ đạn ở hiện trường. Nếu chỉ nhằm mục đích trừng phạt mười mấy người, làm hiệp khách một lần, hắn không cần thiết phải bất chấp sự sống chết của bản thân như vậy.”

Bạch Cẩm Hi gật đầu tán thành, “Đúng thế. Hơn nữa, tôi từng phân tích, một tên sát thủ chuyên nghiệp như T tự dưng quay sang trừng phạt người dân bình thường, chứng tỏ hắn bị tổn thương và đả kích rất lớn. hắn trừng trị tội ác của hơn mười đối tượng như thế nào? Giết vài người, dùng cái chết của họ uy hiếp, cho toàn thiên hạ biết, để những người còn lại buộc phải thừa nhận tội lỗi và đền tội. Vậy người khiến hắn bị tổn thương sẽ có kết cục như thế nào? Chúng ta vẫn chưa thấy. Do đó…” Ngừng vài giây, cô nói tiếp, “Tôi có cảm giác, đây mới chỉ là màn mở đầu, tiếp theo mới là sự trừng phạt và trả thù thật sự của hắn. Những người bị hắn trừng phạt sẽ có kết cục càng thê thảm hơn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN