Truy Tìm Ký Ức - Chương 62: Nỗi Đau Của Em - P2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Truy Tìm Ký Ức


Chương 62: Nỗi Đau Của Em - P2


Hai người ăn tối ở ngoài, về khách sạn đã là hơn bảy giờ. Trước đó đầy tâm sự nhưng sau khi điều chỉnh tâm trạng, Cẩm Hi tạm thời gạt bỏ nỗi phiền muộn sang một bên. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hơn nữa, cô có linh cảm, hai người đang dần tiến đến sự thật.

Cả buổi tối, hai người không bước ra khỏi cửa, ở trong phòng khách sạn ân ái triền miên. Cẩm Hi dần thả lỏng bản thân. Đối với khai lhát và đòi hỏi không ngừng nghỉ của Hàn Trầm, tâm tình và thân thể cô cũng có phản ứng mãnh liệt tương tự. Cô ngày càng thích cảm giác kích thích và rung động đến tận tâm can khi cùng anh hòa làm một. Thế gian dường như chỉ còn lại hai người, cùng tận hưởng sự ngọt ngào riêng tư. Điều này cũng khiến cô quên đi tất cả, chỉ còn sót lại sự tồn tại của anh.

Sáng hôm sau, hai người vừa tỉnh giấc liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Cẩm Hi lập tức vào nhà vệ sinh tránh mặt. Qua khe cửa, cô nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt, đội mũ lưỡi trai. Anh ta đưa tập tài liệu cho Hàn Trầm, vỗ vai anh rồi rời đi.

Cẩm Hi đoán, đây là người Hàn Trầm nhờ tìm tư liệu về cuộc sống trước kia của Tô Miên.

Đợi Hàn Trầm đóng cửa, cô liền đi ra ngoài, hỏi anh, “Thế nào rồi? Có thu hoạch gì không anh?”

Hàn Trầm nhìn chằm chằm tập tài liệu trên tay. Một lúc sau, anh đưa nó cho cô. Trống ngực đập thình thịch, Cẩm Hi lập tức mở ra xem. Đây là hồ sơ của bộ phận hộ tịch, được làm theo mẫu bảng biểu, dòng đầu tiên là tên của cô.

Họ tên: Tô Miên

Ngày sinh: ngày 17 tháng 3 năm 1989

Nguyên quán: Thành phố Giang tỉnh K

Hộ khẩu thường trú: Tập thể X, đường Y, khu Đông Thành

Tim Cẩm Hi đập liên hồi, một cảm giác khó diễn tả cuồn cuộn trong lòng. Bắt gặp sắc mặt tái nhợt của cô, Hàn Trầm liền ôm vai, cùng cô xem tư liệu.

Từ tháng 9 năm 1995 đến tháng 7 năm 1998 học ở trường tiểu học Số 1, thành phố Giang, tỉnh K. Làm lớp trưởng, đại đội trưởng, học sinh “ba tốt”.[1]

[1] Ba tốt là tiêu chuẩn phấn đấu của học sinh, gồm hạnh kiểm, thành tích và sức khỏe.

Từ tháng 9 năm 1998 đến tháng 7 năm 2001, theo bố mẹ chuyển đến Bắc Kinh học ở trường tiểu học thực nghiệm Số 2 Bắc Kinh.

Từ tháng 9 năm 2001 đến tháng 7 năm 2007 học ở trường trung học 179 khu Đông Thành. Thành tích tốt nghiệp: Xếp thứ mười toàn khóa, học sinh “ba tốt” của thành phố Bắc Kinh.

Mỗi một thời kỳ, ở bên cạnh cột thông tin đều dán một tấm ảnh 3×4. Ngón tay cô run run khi chạm vào những tấm ảnh ố vàng đó: bé gái đeo khăn quàng đỏ và huy hiệu đại đội trưởng, buộc tóc đuôi gà; hay cô gái nhỏ mặc đồng phục cấp hai, cắt tóc ngắn; còn ảnh tốt nghiệp cấp ba và ảnh thẻ chứng minh thư nữa.

Dù từ nhỏ đến lớn, đường nét gương mặt có chút thay đổi, nhưng khuôn mặt, làn da, đôi mắt và thần thái của Tô Miên giống cô hoàn toàn, thậm chí còn giống hơn cả tấm ảnh “Bạch Cẩm Hi” ở trường cảnh sát Sa Hồ. Bây giờ nhìn kỹ mới thấy, đường nét của “Bạch Cẩm Hi” thanh tú hơn một chút, đôi mắt cũng hơi khác biệt.

Cẩm Hi sững sờ, nhìn chằm chằm bản thân trên tấm ảnh.

“Là em…” Cô nghẹn ngào, “Đúng là em.” Nói xong, cô giở tiếp sang trang sau, là hồ sơ về các thành viên trong gia đình.

Đôi nam nữ trên ảnh rất xa lạ nhưng cũng có thể nhìn ra, cô có nét giống họ. Đây là ảnh lúc họ còn trẻ, người đàn ông có diện mạo sáng sửa và nghiêm chỉnh; người phụ nữ có gương mặt nhỏ nhắn, mái tóc dài xõa xuống bờ vai, đôi mắt đen to tròn, rất giống Tô Miên.

Bên dưới là thông tin về hai người:

Tô Duệ Thành, nam, sinh năm 1962, nguyên quán Bắc Kinh.

Nghề nghiệp: Cảnh sát, hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ vào tháng 4 năm 1997, hưởng dương 35 tuổi.

Triệu Lan Tình, nữ, sinh năm 1965, nguyên quán: thành phố Giang, tỉnh K.

Nghề nghiệp: Giáo viên tiểu học, qua đời vì bệnh tật tháng 9 năm 2010, hưởng dương 45 tuổi.

Đọc những dòng này, nước mắt chảy dài xuống gò má Cẩm Hi. Cô nghẹn ngào, “Hàn Trầm… đây là bố mẹ em. Bố em là cảnh sát… mẹ em… đã qua đời năm 2010, tức là một năm sau khi em xảy ra chuyện.”

Hàn Trầm ôm Cẩm Hi, để cô tựa vào người mình, đồng thời lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô.

“Em đừng khóc nữa.” Đây là người phụ nữ trong lòng anh. Nỗi đau của cô cũng là nỗi đau của anh.

Nước mắt tuôn ra như suối, Cẩm Hi ôm mặt, khóc nức nở. Cô đã tìm thấy bố mẹ ruột của mình. Cô nghĩ, chắc chắn cô rất yêu họ, bằng không vào thời khắc này, cô cũng chẳng đau thắt ruột, thắt gan như vậy. Đây mới là bố mẹ cô, người đã sinh ra và nuôi dưỡng cô, yêu thương cô. Vậy mà lúc mẹ cô qua đời, cô lại sống vô tư ở thành phố Giang với thân phận Bạch Cẩm Hi. Liệu mẹ cô có biết con gái mình đang ở một nơi nào đó? Trước khi nhắm mắt, liệu bà có vì cô mà đau đớn khôn nguôi?

Tại sao cô phải rời xa những người thân yêu của mình?

Một lúc lâu sau, Cẩm Hi mới ngừng khóc. Cô bóc tấm ảnh bố mẹ trong tập hồ sơ, cẩn thận bỏ vào ví của mình. Tiếp theo, cô ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm, ánh mắt đã trở nên bình tĩnh, thậm chí có phần sắc lạnh.

“Hồ sơ này dừng lại ở năm 2007, tức là lúc em tốt nghiệp cấp ba. Sau đó không có bất cứ tư liệu nào, cũng không có ghi chép em học lên đại học, đúng không?”

Hàn Trầm gật đầu, “Điều này chỉ có một khả năng…”

Cẩm Hi cắn môi, “Nhưng bình thường, nội gián của cảnh sát đều là những người làm việc nhiều năm, có kinh nghiệm thực tiễn, thân phận đơn giản. Lúc đó, em còn đang học đại học, lại là con gái, làm sao có thể đi nằm vùng, để bị xóa sạch tư liệu ở trường cảnh sat? Hơn nũa còn là bụ án lớn như vậy? Điều này hoàn toàn hợp lý. Ngoài ra, tại sao sau đó em lại sống với thân phận Bạch Cẩm Hi?”

Hàn Trầm im lặng trong giây lát mới trả lời, “Điều này chứng tỏ, năm đó còn xảy ra những chuyện mà chúng ta chưa biết.”

Buổi chiều, Hàn Trầm cùng Bạch Cẩm Hi, hay từ bây giờ trở đi nên gọi là Tô Miên ngồi dưới bóng cây bên ngoài trường trung học.

Hàn Trầm vặn nắp chai nước đưa cho cô, “Chúng ta đã đi hết trường cấp một và cấp hai rồi, em có cảm nhận gì không?”

Tô Miên cầm chai nước uống một ngụm lớn, dõi mắt về phía trước, “Cảm giác hơi mơ hồ nhưng rất đỗi thân quen.”

Hàn Trầm không nói gì thêm. Nếu có thể khiến cô được an ủi, anh nguyện cùng cô đi bất cứ nơi đâu.

Một lúc sau, Tô Miên lục túi áo, móc ra một thứ đặt lên đùi. Cô lại tiếp tục lục tìm túi bên kia, lấy ra vài thứ. Hàn Trầm đang uống nước, nhìn thấy những thứ này, anh liền dừng động tác.

Tô Miên chỉ tay vào tấm ảnh, “Đây là ảnh lưu niệm chụp lúc tốt nghiệp cấp hai, em đứng ở hàng thứ hai, không ngờ trong tủ trưng bày của trường vẫn còn lưu lại. Đây là ảnh chụp học sinh tốt nghiệp xuất sắc của trường cấp ba, em thấy ở trong phòng truyền thống của nhà trường. Không ngờ, em cũng là học sinh xuất sắc cơ đấy. Đây là huy hiệu bán tại căng tin của trường…”

Hàn Trầm nhìn cô chằm chằm. Huy hiệu mua được thì không sao, nhưng ảnh ở tủ trưng bày và phòng truyền thống thì…

“Em lén lấy đấy à?”

Đây không phải là lần đầu Tô Miên làm chuyện này, cô gật đầu, “Không sao, chắc chắn bọn họ còn lưu một bản, có thể rửa lại hoặc photo. Hiện tại, em vẫn là một cảnh sát nằm vùng chưa được công khai thân phận. Em lấy danh nghĩa gì để xin ảnh? Chỉ có thể ăn trộm thôi.”

Giọng điệu của cô rất đáng thương, Hàn Trầm cất giọng bình thản, “Lấy thì lấy, nó vốn là của em mà.”

Tô Miên cười tủm tỉm. Cô biết, người đàn ông này còn ngang ngược hơn cô, chắc chắn sẽ dung túng cho hành vi này của cô. Thế là cô lại thò tay vào túi áo, lấy ra một món đồ ăn vặt, đưa đến trước mặt anh, “Em mua ở căng tin đấy. Tự dưng em có cảm giác thân quen khi thấy nó, chắc chắn hồi nhỏ em thích ăn.”

Hàn Trầm chỉ cười cười mà không lên tiếng.

“Tén tén tén ten!” Cuối cùng, Tô Miên rút từ túi quần ra một lá cờ nhỏ. Cô cười híp mắt, “Cờ treo trong sân thể dục, em lấy một là về làm kỷ niệm.”

Hàn Trầm bất động vài giây rồi vừa uống nước vừa mỉm cười.

Tô Miên tựa đầu vào vai anh, “Anh cười gì thế?”

Hàn Trầm đặt chiếc chai sang một bên, quay sang nói với cô, “Trước kia, gu của anh chắc là rất kỳ quặc nên mới chọn một người vợ như vậy.”

Tô Miên phì cười, đẩy vai anh, “Anh kỳ quặc thì có.”

Điểm đến tiếp theo là nhà Tô Miên. Đây là khu chung cư lâu đời, đều là những tòa nhà nhỏ sáu, bảy tầng, xung quanh rợp bóng cây xanh, vừa sạch sẽ vừa tĩnh mịch. Hôm nay là ngày thường, mọi người vẫn phải đi làm, buổi chiều ở khu chung cư không một bóng người. Hàn Trầm và Tô Miên tránh nơi có camera giám sát, âm thầm lẻn vào tòa nhà.

Đến trước cửa căn hộ, Tô Miên nhìn thấy ổ khóa phủ lớp bụi dày, chứng tỏ đã lâu không có ai ra vào. Cô bảo Hàn Trầm canh chừng, còn mình lấy từ trong túi xách ra một sợi dây thép nhỏ, bắt đầu mở khóa. Vài phút sau, một tiếng “tạch” vang lên, cửa được mở ra.

Vào trong nhà, Hàn Trầm liếc cô một cái, “Em học trò này ở đâu thế?”tô Miên cất đồ vào túi, “Em học từ Lão Vương ở đồn Quan Hồ. Đồn của bọn em phải làm hết mọi việc, nhiều lúc còn phải giúp mấy bà nội trợ quên không mang chìa khóa mở cửa nhà.”

Hai người vừa nói chuyện cừa quan sát căn phòng một lượt. Đây là căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách cũ kỹ. Trong nhà nồng nặc mùi ẩm mốc, chỗ nào cũng phủ đầy bụi. Hai người đeo khẩu trang, đi xung quanh xem xét. Thứ đầu tiên thu hút họ là di ảnh treo trên bức tường đối diện, ảnh bố bên trái, mẹ bên phải. Tô Miên đứng bất động nhìn ảnh họ hồi lâu.

Bàn ăn được làm từ gỗ thịt vẫn còn nguyên vẹn màu sắc. Góc bàn khắc hàng chữ xiêu vẹo bằng mũi dao, “Tô Miên đã từng ở đây.” Trải qua năm tháng, hàng chữ đã biến thành màu đen cũ kỹ.

Trên cửa lưới ở nhà bếp treo tấm vải hoa văn màu gạo, gian chứa đồ vẫn còn một số đồ chơi trẻ em, trong đó có con ngựa gỗ nhỏ. Đang chăm chú quan sát những thứ này, Tô Miên đột nhiên cảm thấy đầu đau từng cơn, lập tức bám vào mép cửa. Hàn Trầm liền ôm cô, “Em sao thế?”

Tô Miên nhắm rồi lại mở mắt. Có lẽ do tức cảnh sinh tình, trong đầu cô hiện lên một số ký ức mơ hồ, một tâm tình nặng nề nào đó bắt đầu nảy nở.

Cô nhìn thấy mình lúc nhỏ chạy đi chạy lại trong nhà; nhìn thấy mẹ quấn tạp dề nấu nướng trong bếp; nhìn thấy bố vẫn mặc bộ cảnh phục, làm con ngựa gỗ cho cô ở ngoài ban công. Cô cũng nhìn thấy mình đeo cặp sách, cùng bạn học đi từ trường về nhà; nhìn thấy mình cầm di ảnh, tham gia lễ truy điệu của bố, băng rôn treo trong hội trường viết hàng chữ “Tưởng nhớ liệt sĩ Tô Duệ Thành”; nhìn thấy mẹ nở nụ cười rạng rỡ khi tham gia lễ tốt nghiệp cấp ba của cô…

Cuối cùng, Tô Miên nhìn thấy cảnh mình ở bên cửa sổ phòng ngủ, ngó ra bên ngoài. Dưới nhà, Hàn Trầm mặc đồng phục cảnh sát, tựa vào thân cây, ngẩng đầu cười với cô.

Tô Miên nhắm mắt vài giây rồi ngoảnh đầu về phía Hàn Trầm. Anh vẫn cao lớn tuấn tú như ngày nào, nhưng đường nét không còn vẻ non nớt, ánh mắt cũng trở nên sắc bén. Cô liền giơ tay ôm anh, “Hàn Trầm, bây giờ em chỉ còn mình anh mà thôi.”

Hàn Trầm ôm chặt Tô Miên vào lòng rồi cúi xuống hôn cô. Một lúc sau, anh mới buông người cô.

Tiếp theo, Tô Miên tìm thấy mấy quyển album trong phòng ngủ, đều là ảnh ghi lại quá trình trưởng thành của cô, trong đó có nhiều tấm chụp chung với bố mẹ. Cô liền bỏ album vào túi xách.

Cuối cùng, cô phát hiện trong tủ quần áo có rất nhiều bộ váy màu sắc sặc sỡ nhưng đã cũ và bám đầy bụi.

“Em có mang đi không?” Hàn Trầm hỏi.

Tô Miên ngắm một lúc rồi lại đóng cửa tủ, “Em nghĩ nên để lại ở đây. Chúng thuộc về Tô Miên năm mười tám tuổi.”

Hai người về đến khách sạn mới hơn bốn giờ chiều. Việc đầu tiên Tô Miên làm là mở vali, lấy ra bộ váy mà Hàn Trầm mua cho hôm trước. Cô đóng kín rèm cửa sổ, mặc vào người. Sau đó, cô bật đèn, đứng soi gương, hài lòng gật đầu.

Hàn Trầm ngồi ở mép giường, cười hỏi, “Sao tự nhiên em lại mặc váy?”

Tô Miên đi đến bên cạnh anh, chống một chân lên giường, đặt một tay lên đùi. Rõ ràng là trang phục đầy nữ tính nhưng bộ dạng của cô lại rất lưu manh.

“Em muốn trả thù.” Cô nói rành rọt từng từ một, “Em phải sống thật tốt mới được.”

Hàn Trầm cười cười, kéo Tô Miên ngã xuống giường. Người con gái vừa ngọt ngào vừa kiêu ngạo càng khiến đàn ông say mê. Trong căn phòng ấm cúng lại diễn ra cảnh quấn quýt nóng bỏng, anh khiến cô thở hổn hển, khiến cô tạm thời quên đi phiền não, chỉ nhớ đến sự chiếm hữu của anh mà thôi.

Hơn sáu giờ tối, Tô Miên dậy đi tắm, Hàn Trầm ngồi trên giường trầm tư một lúc rồi bấm di động.

“Hầu Tử! Tôi là Hàn Trầm. Tôi đã về Bắc Kinh rồi.”

Ở đầu kia điện thoại là một trong những người anh em thân thiết nhất của Hàn Trầm năm xưa. Nhận được điện thoại của anh, người đàn ông có biệt hiệu “Hầu Tử” vừa kinh ngạc vừa xúc động.

“Trầm, sao tự nhiên cậu lại gọi điện cho tôi.”

Hàn Trầm cười cười, “Không được sao?”

“Được! Tất nhiên được quá đi chứ!” Hầu Tử cười ngoác miệng, “Cậu đang ở đâu? Tôi sẽ lập tức đi đón.”

“Không cần đâu! Cậu hãy chọn địa điểm, gọi cả mấy anh em cùng ăn cơm.” Hàn Trầm nói.

“Tôi biết rồi! Bảy giờ được không? Tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cậu.” Hầu Tử tỏ ra nhiệt tình.

Hàn Trầm, “Được.”

Hai người im lặng vài giây, Hầu Tử lên tiếng, “Chúng ta phải mấy năm không gặp rồi nhỉ?”

Hàn Trầm nhíu mày, đúng là đã mấy năm rồi. Lần gặp trước đó là bốn năm trước, mấy tháng sau khi anh tỉnh lại từ trận hôn mê. Anh vẫn còn nhớ cảnh tượng gặp Hầu Tử và Đại Vĩ hôm đó.

Đại Vĩ là một người bạn thân khác của anh. Bố mẹ cả hai đều là người có địa vị, nhất là bố Đại Vĩ, là quan chức của Cục hình sự thuộc Bộ Công an.

Lúc bấy giờ, sức khỏe của anh đã hoàn toàn bình phục, cũng bắt đầu đi làm. Anh ngày càng xác định sự tồn tại của người phụ nữ trong mơ, nhưng mỗi lần hỏi hai người, Hầu Tử ấp a ấp úng còn Đại Vĩ toàn nói không biết. Sau đó, bọ họ đều né tránh câu hỏi của anh.

Thế là một hôm, Hàn Trầm hẹn bọn họ đến nhà hàng uống rượu. Hầu Tử ra sức nốc rượu cũng không chịu mở miệng tiết lộ bất cứ chuyện gì về người phụ nữ kia, còn Đại Vĩ sa sầm mặt, cuối cùng quay sang một bên, né tránh ánh mắt của anh. Anh ta nhấn mạnh, “Trầm, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa cậu mới tin, người phụ nữ đó không tồn tại. Việc gì cậu phải tự hành hạ bản thân như thế?”

Cả buổi tối hôm đó, lồng ngực Hàn Trầm tựa như bị khí lạnh lấp đầy. Cuối cùng, anh đập chai rượu xuống đất, ngay trước mặt hai người anh em rồi bỏ đi, đầu không ngoảnh lại. Kể từ lúc đó, anh không một lần liên lạc với bọn họ.

Hàn Trầm cất giọng từ tốn với người ở đầu kia điện thoại, “Đúng rồi, tôi dẫn bạn gái đi cùng.”

Hầu Tử ngẩn người, nở nụ cười vui vẻ, xuất phát tự đáy lòng, “Tốt, tốt quá! Thằng này cuối cùng cũng hết cấm dục rồi. Tôi sẽ đợi gặp em dâu, cậu nhất định phải dẫn đến đấy nhé!”

Sau khi gác máy, Hàn Trầm ngẩng đầu. Tô Miên đã từ phòng tắm đi ra ngoài, đang cầm khăn mặt lau khô tóc.

“Anh gọi cho ai thế?” Cô trèo lên giường, tựa vào người anh.

Hàn Trầm cúi xuống hôn lên má cô, “Một người anh em trước kia.”

Tô Miên phản ứng rất nhanh. Cô sáng mắt, hỏi anh, “Họ có quen em không?”

Hàn Trầm bình tĩnh đáp, “Chúng ta cứ chờ xem sao?”

Hầu Tử đặt chỗ tại một nhà hàng có kiến trúc cổ xưa nằm ở phía tây thành phố. Ngoài cửa rợp bóng cây xanh, nhìn từ bên ngoài như một phủ đẹ nào đó.

Tô Miên khoác tay Hàn Trầm đi vào trong. Ngước nhìn đèn lồng treo trên mái hiên, cô cảm thán, “Nơi này đẹp thật đấy!”

Hàn Trầm thản nhiên hỏi lại, “Đây cũng coi là đẹp sao? Sau này anh sẽ dẫn em đến những nơi đẹp hơn. Tới lúc đó chỉ sợ em hoa hết cả mắt.”

Tô Miên cười tủm tỉm.

Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào phòng ăn riêng. Bên trong trang trí càng cổ điển, tinh tế và bắt mắt hơn. Đúng lúc có hai thanh niên trẻ tuổi đi ra ngoài, nở nụ cười tươi rói với bọn họ:

“Ồ! Hàn thiếu đến rồi!”

“Cuối cùng, hôm nay cũng có dịp gặp anh Hàn!”

Hai thanh niên này cũng là con nhà gia thế như Hàn Trầm và họ không mấy thân quen, chắc Hầu Tử gọi đến góp vui. Hàn Trầm cười cười, chào hỏi bọn họ.

Nhìn thấy Tô Miên, họ cnagf cười tươi hơn, “Anh Hàn, đây là bạn gái anh đúng không ạ?”

“Anh Hàn đúng là anh Hàn, bạn gái xinh quá đi!”

Tô Miên nở nụ cười lịch sự, “Các anh quá khen!” Hàn Trầm nhận điếu thuốc do một người mời, nhưng không hút mà bỏ vào túi áo, đồng thời cất giọng bình thản, “Cô ấy luôn xinh đẹp như vậy.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN