Truyện cổ Tây Tạng
Cô Gái Có Đóa Hoa Dẻ Trắng
Ngày xưa, gần con sông lớn Tsangpo, trong một vùng nhiều dã thú, có một người thợ săn có một đứa con trai duy nhất tên Losange. Cậu thiếu niên này khéo léo và gan dạ nên cha cậu cho đi săn với ông từ khi cậu còn bé. Khi được hai mươi tuổi, cậu nhanh nhẹn và hăng hái như hổ, lanh lẹ như hươu; trong vùng không ai bắn cung giỏi bằng cậu. Vì cậu thanh mảnh như cây tre và mắt cậu to và đen tuyền, tất cả các cô gái quanh vùng đều để ý, nhưng Losange không chú ý tới cô nào.
Một hôm, khi đi dọc bờ sông, miệng nhai một cọng cỏ, nhìn lau sậy uốn lượn nhẹ nhàng theo làn gió, cậu bỗng thấy một con diệc trắng bay trên mặt nước. Cậu nhanh nhẹn dương cung và vút ! mũi tên bay ra. Con diệc kêu một tiếng dài, rơi giữa sông và dòng nước cuốn nó đi mất dạng trước khi cậu trai kịp phản ứng. Losange nhìn mãi dòng nước đã mang con chim đi, lòng bồi hồi kỳ lạ. Lúc đó một cô gái xuất hiện bên kia sông. Cô gắn trên mái tóc một đóa hoa dẻ trắng và tay xách một chiếc thùng bằng vỏ cây bu-lô. Cô nghiêng mình múc nước, mỉm cười với cậu trai và hát:
“Chàng có đôi mắt huyền
Hạnh phúc đang chờ chàng”?
Bên này sông, Losange nghe rất rõ lời ca của thiếu nữ. Cậu chỉnh dây cung và vút! mũi tên xuyên thủng thùng nước. Nước phun qua lỗ thủng và cô gái cố lấy ngón tay bịt lại nhưng vô ích. Cô giận cậu trai khiếm nhã và cô quát:
Anh không tìm được việc gì làm hay hơn sao ? Cha anh có con ngựa bảy móng! nếu anh biết cỡi ngựa, ít ra anh còn có thể khoe biết làm gì đó!
Rồi cô xách thùng trở về đường cũ. Losnge nhìn theo cho tới khi cô mất hút trong rặng núi xám ở đàng xa.
Chiều đó, khi về nhà, cậu nói với cha:
– Xin cha cho con mượn con ngựa bảy móng. Con muốn cỡi ngựa.
– Con định làm gì vậy ? Cha cậu lo ngại hỏi. Làm sao con biết cỡi ngựa ? Cha chưa bao giờ nói với con về con ngựa đó, và bây giờ con thình lình hỏi cha cho con cỡi ngựa !
Con nghe nói cha có con ngựa đó – cậu con càu nhàu. Mọi người sẽ chế nhạo con, sẽ nói con sợ nó. Nếu cha đã cỡi nó, con cũng có thể cỡi được. Có thật cha tưởng con không cỡi được không ?
– Ta biết, ta biết chớ – người cha lo lắng nói. Nhưng cỡi con ngựa đó là đùa với sinh mạng của mình. Đã nhiều năm nay ta không dám cỡi nó nữa.
Hai cha con cãi nhau rất lâu cho tới lúc người cha chấp thuận. Ông nhẫn nhục thở dài, nói:
Hãy nghe cho kỹ, con thấy rặng núi xa ở chân trời kia không ? Cứ đi theo hướng đó, và khi con đã qua ba đỉnh núi và ba thung lũng, con sẽ tới Núi Đá Vàng. Tít trên cạo, con sẽ thấy một cái thùng lớn đầy nước, và chắc con ngựa sẽ ở gần đó. Nhưng nếu cái thùng đã cạn nước, lúc đó con sẽ gặp con ngựa bên bờ đầm ở chân núi. Trên hết là phải cẩn thận !
– Cha cứ yên lòng, con sẽ mở mắt ra!
Cậu con hứa và lập tức lan đường. Cậu dễ dàng tìm ra Núi Đá Vàng, rồi cái thùng lớn trên cao, nhưng cái thùng cạn nước và con ngựa không có ở đó. Losange chậm rãi đi xuống cái hồ. Thình lình, đất rung chuyển và một con vật khổng lồ xuất hiện ở khúc quanh. “Con vật này không phải là ngựa mà là quái vật”, cậu trai nói thầm. Con ngựa giương hai con mắt to như bánh xe nhìn cậu; lông bờm của nó như những sợi dây to, dài chấm đất. Nó phi nhanh về phía cậu. Cậu chỉ kịp nép sát vào vách đá, và con ngựa vụt qua như một con gió lốc, bờm nó quét sạch sỏi đá trên con đường và vó nó nện mặt đường tóe lửa.
“Như thế này thì không sao cỡi lên lưng nó được – Losange tức mình nói thầm. Nhưng ta không sợ nó !”. Thế là cậu chạy theo con ngựa. Nhưng nó vung cái bờm dữ dội đến nỗi cậu không có cách nào tới gần nó. Cậu suy nghĩ một lúc rồi trèo lên một cây thông mọc bên đường và khi con vật chạy ngang cây thông, cậu buông mình cho rơi xuống lưng nó và bám chặt bờm nó. Con ngựa liền lồng lên man dại, vung bờm như một cây roi, giậm vó, nhưng cậu cứ bám chặt. Hoàng hôn đã xuống khi con ngựa bình tĩnh lại. Mình mẩy nó run rẩy, nhưng khi Losange vỗ nhẹ cổ nó, nó đi tới, ngoan ngoãn như con cừu.
Người và ngựa tới con sông lớn Tsangpo đúng lúc cô gái có đóa hoa dẻ trắng múc đầy thùng nước ở bờ bên kia. Losange giương cung, nheo mắt để nhắm kỹ và vút ! Một lần nữa mũi tên làm thủng chiếc thùng vỏ cây.
Cô gái ngẩng đầu lên và thấy cậu trai trên lưng con ngựa khổng lồ.
Cỡi ngựa không phải là chuyện tài giỏi gì đâu ! Cô hét qua dòng sông. Cách đây hai ngàn dặm có một con sông nữa, và cô gái đẹp Boumo ở đó: cô có thể là vị hôn thê của anh! Đã có nhiều người dạm hỏi cô, nhưng Boumo chờ anh! Nếu anh đi được tới đó, cô ta sẽ chọn anh. Nhưng anh có tới đó được không? Tôi ngờ lắm! Anh chỉ cỏ tài bắn thùng nước của các cô gái!
Nói xong cô quay lưng và bỏ đi rất nhanh. Trong phút chốc cô đã biến mất, như thể bị những rặng núi xanh nuốt chửng.
Losange đưa con ngựa về nhà, nhưng không có gì làm cậu vui được nữa. Cậu đột ngột bảo cha:
Con sẽ đi tìm Boumo. Hình như cô ta cách đây hai ngàn dặm, bên bờ sông, và cô ta sẽ lấy con làm chồng.
Con còn nghĩ chuyện điên rồ gì nữa vậy ? Cha cậu nắm chặt hai tay kêu thét. Trước con, nhiều người đã thử làm chuyện đó, và tất cả đã tiu nghỉu trở về. Không con đường nào đi được tới đó, và chỗ nào cũng đầy dẫy nguy nan khiến người ta dễ dàng bỏ ngang. Còn nguy hiểm hơn khuất phục ba con ngựa như vầy!
Chính vì vậy mà con muốn đi tới đó để không ai có thể chế nhạo – cậu trả lời.
Cậu ra khỏi nhà và chờ cho cha ngủ. Lúc đó cậu mới sửa soạn hành trang. Ngay khi trời rạng sáng ở phương Đông, cậu nhảy lên lưng con ngựa khổng lồ đang giậm vó sốt ruột, rồi thúc ngựa phi nhanh, để lại phía sau một đám mây bụi.
Khi cha cậu thức dậy, người và ngựa đã đi xa.
Thoạt tiên Losange đi tới con sông nơi thiếu nữ lạ đã múc nước và cùng con ngựa bơi qua. Tới bờ bên kia, cậu đi sâu qua các rặng núi xanh, theo dấu cô gái. Nhưng khi vào rừng, cậu cảm thấy đất dưới chân ngựa chuyển động. Cậu giụi mắt, ngơ ngác : đó không phải là những rặng núi, mà là lưng của một con rồng đất khổng lồ! Con rồng uốn éo và những vòng đai lớn cuộn lại rồi bung ra để cho thấy ba mươi tám cô gái đẹp đang nắm tay nhau.
Losange kinh ngạc, nhảy ra sau một tảng đá, nhưng các cô gái đã nhìn thấy cậu. Họ van lơn:
Người hào hiệp trên con ngựa khổng lồ, xin bảo vệ chúng tôi! Nếu chàng không giúp đỡ, không bao giờ chúng tôi trở về nhà được. Không có chàng, tất cả chúng tôi sẽ chết!
– Tôi làm cách nào cứu giúp các cô được? Losange hỏi. Không có khí giới nào thắng nổi con quái vật như vầy. Tôi sẽ thử bắn nó một mũi tên, nhưng chắc chắn sẽ không hạ được nó?
Các cô gái nín thở nhìn Losange giương cung, nhắm và buông tên. Vút! Mũi tên cắm vào đầu con rồng. Nó oằn oại dữ dội và một dòng máu đen phun ra từ vết thương mạnh đến nỗi bắn trúng ngực cậu trai. Losange thét to đau đớn, rơi xuống ngựa, bất tỉnh.
Các thiếu nữ khóc lóc, rên xiết, nhưng cô gái trẻ nhất dịu dàng trấn an họ:
– Đi tìm nước để cứu tỉnh ân nhân của chúng ta, nhanh lên đi, các chị!
Còn chính cô thì cúi xuống đầu con rồng, rứt ra từ cái trán của con vật gớm ghiếc một viên trân châu sáng rực và đem đặt lên ngực cậu trai.
Losange thở một hơi dài và mở mắt. Ba mươi tám gương mặt thiếu nữ xinh tươi vây quanh cậu. Cô lớn tuổi nhất nói:
Chàng đã cứu chúng tôi, nên chúng tôi muốn đền đáp. Chàng hãy chơn một người trong chúng tôi để làm vợ chàng.
Tôi không thể chấp thuận – Losange đứng dậy nói. Tôi đã có ý trung nhân, một cô Boumo nào đó. Tôi đang đi tìm cô ấy đây.
Chàng nói về cô Boumo nào vậy? Vẫn cô chị cả hỏi. Chàng đã nhìn kỹ chúng tôi chưa? Chúng tôi là những thiếu nữ đẹp nhất vùng này, cũng vì vậy mà con rồng đã chơn chúng tôi. Chàng không vừa ý một người nào trong chúng tôi cả sao?
Losange không muốn làm buồn lòng họ nên nói:
– Thôi được, tôi sẽ chơn một cô – và cậu nhìn họ. Cô em út đứng sau tất cả và cúi đầu. Đó là cô gái đã rút viên ngọc trên đầu con rồng. Đột nhiên Losange cảm thấy nhớ lại một người nào đó.
– Tôi sẽ đem cô này theo – cậu quyết định.
– Đây là cô em út của chúng tôi và cũng là cô gái đẹp nhất
– Cô chị cả mỉm cười nói. Nào, các em, ta hãy sửa soạn một món quà đưa đường cho em nó.
Họ lấy đất sét tô lên viên trân châu, nặn thành hình một con ngựa, lấy lông bờm của con ngựa khổng lồ làm đuôi và bờm cho nó. Làn gió mát thổi nhẹ, con ngựa đồ choi vụt lớn nhanh như thổi, chẳng mấy chốc đã có tầm vóc bình thường và có cả sự sống. Đó là một con ngựa rất đẹp.
– Đây là một con ngựa thần – Các cô gái nói. Nó chạy không kém con ngựa khổng lồ của chàng.
Sau đó họ từ giã nhau, và Losange lại lên đường, có cô gái trẻ nhất đi theo.
Tuy nhiên, có một ý nghĩ lúc nào cũng làm bận trí cậu. Thỉnh thoảng cậu liếc nhìn cô bạn đồng hành, rồi thình lình cậu hỏi:
Này, cô có thường ra sông múc nước không? Tôi có nhìn thấy từ xa một cô gái ở bờ sông, hình như cô ta giống cô.
Cô gái lắng nghe, mắt ngời sáng.
– Nhưng cô ta có một đóa hoa dẻ trắng cài trên tóc – Losange đăm chiêu nói thêm.
Chàng thấy rõ là không phải tôi – cô gái cười nói. Nhưng tôi có vừa ý chàng không, hoặc tại sao chàng lại chọn tôi ?- Thôi, thôi – Losange cau mày nói. Cô biết là tôi chỉ nghĩ tới Boumo.
– Boumo, lúc nào cũng chỉ Boumo, tại sao vậy? Cô gái hỏi. Chàng còn chưa gặp cô ta nữa mà. Nói thật ra, ai biết cô ta ra sao?
– Tôi không biết cô ta ra sao, nhưng tôi sẽ tìm cô ấy – Losange quả quyết. Nhưng để khỏi làm buồn lòng cô bạn đồng hành, cậu nói nhanh. Đừng sợ gì cả, tôi cũng sẽ lo cho cô. Bây giờ, cô là em gái của tôi. Khi tôi lấy Boumo làm vợ, tôi cũng sẽ tìm cho cô một người chồng tử tế.
Trong lúc nói chuyện họ đã đi qua khu rừng và tới bên một cái thác cuồn cuộn. Một thân cây to nằm vắt ngang từ bên này tới bên kia thác như một chiếc cầu nhỏ. Phía trước mặt, người ta thấy một miệng hang u ám.
Losange khuyến khích con ngựa đi qua thác trên thân cây. Tới bờ bên kia, cậu muốn đi vào hang, nhưng con ngựa đứng sững lại trước miệng hang đen ngòm. Người ta nghe tiếng ngáy ran khủng khiếp từ đáy hang và một giọng sụt sùi vọng ra từ miệng hang.
Người tử tế, đừng vào hang!
Losange nhìn vào hang tối om, và thấy một cô gái nhỏ mảnh dẻ, tay và cổ bó chặt trong một cái gông.
Tôi tên Meto – cô gái nói tiếp. Cái hang này là chỗ trú ngụ của tám con quái vật kinh tởm mà tôi phải hầu hạ. Một hôm khi tôi bắt ốc ở bờ sông thì bị chúng bắt. Chúng dọa sẽ ăn thịt tôi nếu tôi không nấu nướng cho chúng. Thử tưởng tượng là chúng ăn thịt người! May mắn là lúc này chúng say và đang ngủ, nhưng nếu chàng làm chúng thức dậy, chúng sẽ ăn thịt cả ba chúng ta. Nếu chàng thấy đống xương ở đầu hang kia!
Nghe nói vậy Losange rất ngạc nhiên, và khi cậu thấy những hạt nước mắt to như ngọc trai của cô bé rơi xuống, cậu nổi giận:
– Đừng sợ, em bé, tôi không để chúng làm hại em nữa đâu. Tôi sẽ dẫn em theo tôi và đưa em về nhà. Nhưng bây giờ tôi phải đi qua cái hang này, vì đó là con đường để đi tới Bouma.
Cậu vừa nói xong thì nghe một tiếng động như tiếng ống bễ thợ rèn nhưng to kinh khủng: Đó là một trong tám con quái vật ngáp và chớp sáu con mắt bên đầu của nó khi nhận thấy ánh sáng.
– Chạy ra sau nhanh lên – Meto thì thào. Ở bên cạnh hang có chôn một chiếc rìu thần, có nó chàng mới chống cự nổi với bọn quái vật.
Sau một ngày gian khổ, Losange đã kiệt sức nên chỉ đủ sức ngồi trên lưng ngựa. Nhưng cậu thu hết sức lực nhảy xuống ngựa, chạy vòng qua các hang và moi đất lấy chiếc rìu thần.
Quái vật thứ nhất uể oải mở một mắt, liếm mép và nói:
– Chậc, chậc, ta ngửi thấy mùi thịt tươi !
– Hèm! Ta thấy hơi đói – quái vật thứ hai vừa nói theo vừa ngáy.
– Ta cảm thấy có gì lạ trong không khí – con thứ ba thở rất sâu, còn ngái ngủ nhưng cố gắng ngồi dậy.
– Đó là em gái tôi – Meto từ cửa hang nói vào. Hãy xem cái túi thêu nó đã đem tới cho tôi ?
Nhưng không con quái vật nào chú ý tới lời cô.
– Tối qua ta đã ăn, uống nhiều quá – con thứ tư rên rỉ, nó đã giẫm lên đuôi của nó lần thứ ba.
Con thứ năm cau có nói:
Tao đã nói với mày hoài là không được uống nhiều – nó vừa nói vừa cố gỡ tám cái chân của nó ra.
– Chậc, chậc ! Mày nói đúng, nhưng khi ta thích uống – mấy con kia cũng vừa nói vừa ngáp, lăn lộn, khạc nhổ.
Trong lúc đó Losange đã bới đất dưới gốc cây thông, lấy lên được chiếc rìu thần. Trước khi bọn quái vật hoàn toàn tỉnh ngủ, cậu đã vào tới giữa hang.
Chà, tự tiện bắt người ăn thịt, hả? Cậu quát. Ta sẽ băm vằm bọn bây vì tội này !
Bọn quái vật trợn mắt nhìn cậu, tự hỏi cậu đâu ra. Chúng kêu rống man dại, nhưng Losange không để chúng kịp tỉnh trí. Vừa đâm vừa chém chỉ trong phút chốc, cậu đã chặt đứt bảy quái vật thành hai đoạn.
Thế là xong ! Losange thở phào nhẹ nhõm.
Vui mừng quá sớm! Thình lình cậu cảm thấy một mùi hôi thối trên lưng. “Coi chừng !” cả hai cô gái cùng kêu to, và cô thứ nhất chạy nhanh tới đống lửa để lấy một cành củi đang cháy. Cậu trai thì cảm thấy móng vuốt siết chặt cổ hơng mình, và cậu ngạt thở. Cậu buông chiếc rìu thần. “Đó là con thứ tám – cậu thầm bảo – vừa rồi mình đã có cảm giác là không phải cả tám con cùng ở đó”.
Cô gái nhận thấy Losange không thể tự mình vùng ra khỏi chân con quái vật nên cô không lưỡng lự nện thật mạnh cây củi cháy đó lên lưng nó.
“Ái…!”, quái vật thét lên và buông mồi của nó ra. Cậu trai liền lợi dụng lúc đó nhảy bổ tới nhặt chiếc rìu và bổ đôi sọ kẻ thù trước khi nó kịp nhận biết.
Thế là chúng ta không ai nợ ai! Losange hài lòng tuyên bố. Tôi hy vọng rằng những khó khăn loại này không có nhiều trên đường đi. Cô đã thật sự giúp đỡ tôi đắc lực; cô em ạ. Bây giờ phải trả lại tự do cho cô gái nhỏ này.
Thế là cậu dùng rìu chặt vỡ cái gông của Meto. Cô gái nồng nhiệt cám ơn cậu, mắt rơm rớm lệ. Cô tặng cậu chiếc túi gấm nhỏ thêu thùa rất đẹp.
Trong túi có nhiều thứ cây thuốc, cô mỉm cười bí ẩn. Biết đâu một ngày kia chúng lại có ích cho anh!
Losange đeo túi vào thắt lưng, nói:
– Cám ơn cô. Nhưng bây giờ tính sao với cô đây? Cô làm sao trở về nhà?
Cô gái đầu tiên nói:
– Nếu anh không phản đối, tôi có thể đưa cô ấy về với cha mẹ cô. Xem nào, tôi có thể mượn con ngựa to của anh, nó mang hai chúng tôi một cách dễ dàng. Trong lúc đó anh sẽ cỡi con ngựa thần của tôi. Anh cứ đi trước. Khi đã đưa cô bé về nhà, tôi sẽ nhanh chóng theo kịp anh.
Đồng ý – Losange nói. Tôi sẽ luôn luôn đi thẳng, và tôi sẽ chờ cô ở trên đồi đàng kia. Cô hãy quan sát dấu chân ngựa, và nhất là đừng chậm trễ !
Họ từ giã; Losange cỡi con ngựa thần, lên đường. Cậu cố ý đi chậm, và khi tới đỉnh đồi cậu xuống ngựa chờ cô gái. Cậu ngồi trên một hòn đá, ở lại đó rất lâu, chong mắt nhìn ra xa để thấy cô ta tới. Nhưng không có gì hiện ra ở chân trời. Trong lúc đỏ, mây che đầy trời, rồi thình lình một côn gió mạnh nổi lên trong bầu trời âm u ngạt thở. Những hạt mưa to bắt đần rơi và gió lộng mạnh hơn nữa. Losange sửng sốt thấy con ngựa nhỏ lại nhỏ lại và biến mất hoàn toàn trong cơn gió. Chỉ có hạt ngọc tiếp tục sáng lấp lánh trên mặt đất.
Losange có thể làm gì được? Chỉ có thể chờ, ngồi dựa một gốc cây chờ cô gái. Trời đã quang đãng trở lại, mặt trời đuổi mây đi và chiếu những tia nắng nóng bỏng. Chẳng bao lâu đã đúng ngọ, trời nóng ngột ngạt, và vẫn không thấy tăm dạng cô gái.
“Cô này đủng đỉnh thật ! Losange càu nhàu. Mình sẽ đi bộ tiếp. Cô ta đi ngựa sẽ theo kịp mình”. Thế nên cậu đi xuống triền đồi bên kia, tới một dòng sông nhỏ, bước xuống nước để lội qua.
Ngay từ bước đầu tiên, cậu đã lún chân xuống bùn tới gối. Bước thứ hai, bùn lên tới ngang lưng ! Đồng thời không biết từ đâu ra, một đám mây muỗi đói bu đầy người cậu. Losange cố hết sức chống đỡ, nhưng cậu đuổi được một con, mười con muỗi khác đã thế chỗ. Muỗi bu lại càng lúc càng nhiều, càng lúc càng to.
“Lũ bẩn thỉu này đến nuốt sống mình mất !”. Losange bực tức nghĩ thầm. Bỗng cậu thấy một con muỗi to bằng nắm tay bay tới. Cậu né tránh, và trong khi cử động tay cậu chạm phải cái túi đựng cây thuốc. “Biết đâu mùi thuốc chẳng đuổi được muỗi ?” cậu nghĩ. Cậu lấy vài lá thuốc, vò nát trong lòng bàn tay rồi xoa khắp mình. Lũ muỗi vù vù bay ra xa lập tức. Losange thở dài nhẹ nhõm. Nhưng cậu vẫn bị lún trong bùn, không tới không lui được một bước.
“Cái cô bé này la cà ở đâu thế nhỉ ?”. Cậu gắt gỏng. Cuối cùng cậu cung nghe tiếng vó ngựa lộp bộp. Hình bóng cô gái cỡi ngựa in trên nền trời. Cô ta dừng lại, kêu lớn, giọng trách móc:
Hấp tấp như vậy để làm gì. Rồi bì bõm trong bùn ? Anh tắm mát chớ?
Tuyệt lắm ! Losange gầm gừ. Một con heo rừng được tắm như tôi chắc nó sẽ coi là đại phúc!
Không có gì vừa lòng anh hết – thiếu nữ che miệng cười chế nhạo. Vừa nói cô vừa đi xuống bờ sông. Cô nhìn quanh, ngạc nhiên:
– Sao anh đi bộ ? Anh đã làm gì con ngựa thần ?
– Gió mới thổi một chút nó đã bốc thành hơi. Chỉ còn lại cái này! Losange lầm bầm, đưa cho coi viên ngọc.
– Thật tình, một con ngựa thần không được bền bỉ lắm – cô gái nói. Nhưng anh nên giữ kỹ viên ngọc, nó có thể còn có ích cho anh.
Sau đó, cô gái cho Losange ngồi chung ngựa. Hai người qua sông không có gì trở ngại và tới một vùng hoang vắng đầm lầy chạy dài mút mặt. Ở chân trời hiện lên một ngọn đồi: Cậu trai chỉ cho cô bạn đồng hành:
Sau ngọn đồi đàng kia là thung lũng có dòng sông chảy qua – Boumo sống ở đó.
Cô Boumo của anh chẳng bao giờ có thể tỏ lòng biết ơn đầy đủ về những chuyện anh đã chịu đựng để đi tìm cô – thiếu nữ dịu dàng nói. Nhưng ai biết được cô trông ra sao ? Anh chắc chắn là anh không thích quay lại với tôi chớ?
Khi tôi làm việc gì, tôi phải làm tới cùng – Losange nói.
Họ cỡi ngựa qua đầm lầy cả buổi sáng đó, mặt trời nóng chảy trên đầu và bùn nước tung tóe do con ngựa giẫm văng lên xung quanh. Cuối cùng họ lên tới đỉnh đồi khá cao, tìm được con đường để đi xuống tới bờ sông.
– Chúng ta tới rồi – cô gái nói và nhảy xuống ngựa. Tôi sẽ ở trong nhà người quen và đợi anh ở đây. Chúng ta sẽ gặp lại nhau khi anh giải quyết xong công việc.
Đồng ý – cậu trai nói và cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi tự hỏi cha của Boumo sẽ tiếp tôi ra sao nếu tôi cùng cô tới nhà ông.
Cậu từ giã cô gái, dắt cương ngựa đi tìm nhà của cha Boumo. Dân quê cho cậu biết ông ta tên Norbou và tốt nhất nên cư xử đàng hoàng với ông ta. Họ chỉ nhà và cậu tới đó ngay.
Norbou lắng nghe, quan sát Losange rất lâu với nét mặt nghiêm khắc, rồi ông ta nói:
Anh không phải là người đầu tiên cầu hôn con tôi; đã có nhiều người và tất cả bọn họ đều hối tiếc đã tới đây. Anh hãy suy nghĩ kỹ trước khi cam kết!
Tôi đã vượt qua bao nhiêu khó khăn không phải để bây giờ quay trở về – Losange nói.
Thế thì chúng ta có thể bắt đầu ngay – người cha tuyên bố. Biết đâu anh chẳng thích hợp với con gái tôi?
– Vậy xin mời cô ấy ra đây – Losange nói. Tôi cũng muốn gặp mặt cô.
– Chuyện đó, chúng ta còn có thì giờ – ông già lầm bầm. Trước hết anh phải chứng tỏ là anh xứng đáng. Mời theo tôi!
Ông đưa cậu trai ra sân, nơi một con ngựa lông vàng thắng sẵn yên cương: Ông gắn lên yên một đồng tiền có xoi lỗ, và quất roi lên mông con ngựa. Ngựa phóng chạy, còn ông già thì cười khẩy:
Bây giờ hãy đuổi theo nó và bắn mũi tên trúng lỗ đồng tiền!
Ông ta vừa nói xong, Losange đã nhảy lên con ngựa khổng lồ và vút ! Mũi tên của cậu cắm giữa mục tiêu được chỉ định.
Khi con ngựa lông vàng quay lại, Norbou thấy mũi tên cắm đúng lỗ đồng tiền.
Có vẻ được đó ông ta nói mà mặt hằm hằm. Nhưng trời đã tối rồi. Phải gác mọi chuyện lại ngày mai. Anh sẽ ngủ ở nhà tôi. Phòng này là của anh.
Tới trước cửa, ông ta nhường chỗ cho cậu trai bước vào.
Losange qua cửa và binh! Đầu cậu va vào một cây xà thấp ngay phía trên cửa. Cậu choáng váng, nghĩ thầm : “Chắc chắn cha nàng cố ý đặt cây xà chỗ này” nhưng không nói gì.
– Coi kìa, anh không chú ý được sao? Ông già cười khẩy sau lưng cậu. Thiếu chút nữa anh đã tự giết mình tại nhà tôi ! Tốt lắm, bây giờ chúc ngủ ngon!
Ông già đóng cửa lại và Losange còn nghe ông cười khẩy nho nhỏ. Cậu thấy bóng tối dày đặc, cố mở to mắt ra nhưng cũng không thấy được gì. Lúc đó cậu nhớ tới viên ngọc. Cậu để viên ngọc trên lòng bàn tay và một ánh sáng trắng đục tỏa khắp gian phòng. Losange thấy cả một đạo quân muỗi và côn trùng có nọc độc dưới đất và trên tường. Chúng kêu vo vo và hăm hở xông vào tấn công cậu.
“Cái này mình đà biết rồi”, cậu thầm khinh thường. Cậu mở ngay chiếc túi nhỏ và vung một ít cây thuốc trong không khí, còn bao nhiêu thì xoa khắp thân mình. Rồi cậu bình tĩnh nằm xuống ngủ ngay.
Sáng sớm Norbou lại gần cửa, rón rén áp tai nghe bên trong động tĩnh ra sao và rất ngạc nhiên khi không nghe gì cả. Ông hé cửa để nhìn qua. Rồi ông bước vào.
Thế nào cậu nhỏ, ngủ ngon chớ? Ông hỏi một cách tinh quái. Nhưng ngay sau đó ông không cười được nữa. Khi cửa mở, ánh sáng lọt vào phòng, và ông thấy Losange nằm thoải mái trong khi muỗi và những côn trùng khác chết như một tấm thảm dày.
Losange thức dậy, ngồi trên giường, nói:
Cám ơn ông đã lo lắng cho tôi. Tôi chưa bao giờ ngủ ngon như thế. Tôi thấy rằng ông quan tâm săn sóc khách của mình nhiều lắm !
– Ờ anh cũng thấy… là vì…ông chủ nhà lúng túng. Tôi chỉ có thể làm đến thế thôi! Cái quan trọng là anh vẫn khỏe mạnh. Bây giờ công việc cuối cùng đang chờ anh. Đây là lúc xem anh có thật sự yêu mến con tôi không!
Ông ra khỏi phòng và cậu con trai nối bước. Hai người đi tới một chỗ xa khuất đã có đông người tụ họp. Losange bỗng đứng chôn chân một chỗ. Trong đám đông có một hàng rào hình tròn, ở giữa có một cái bục cao, xung quanh chất củi, một thiếu nữ đứng trên đó. Củi dang cháy đỏ, và mọi người hô lớn:
– Người anh hùng quả cảm, Boumo của anh, cô ta đó: anh đã vượt qua tất cả gian nan, bây giờ hãy bước qua vòng lửa này và cô ta là của anh!
Thoạt tiên cậu trai bất động, ngây dại nhìn Boumo. Cô gái đứng cúi đầu, trên mái tóc cài một đóa hoa dẻ trắng.
“Chính cô là cô gái múc nước ở bờ sông – Losange tự bảo khi sực tỉnh. Đúng là cô, với hoa dẻ trắng cài trên tóc”.
Cô gái ngẩng đầu lên và mỉm cười.
– Không phải! Cậu trai kêu to. Cô là cô em gái đã đi với tôi tới đây, cô gái mà tôi đã cứu khỏi móng vuốt con rồng. Hay là tôi nhầm? Cô giống cả hai người đó?
Cô gái gỡ đóa hoa, ném cho Losange. Tôi là Boumo, người mà anh tìm kiếm lâu nay – cô nói. Nhưng tôi cũng là cô gái múc nước ở bờ sông, và là người anh đã bảo vệ khỏi bị con rồng làm hại. Anh đã lẫn lộn vì đóa hoa dẻ trắng này, nó ngăn cản anh nhận ra tôi.
Losange bình tĩnh lại ngay. Cậu lấy chiếc búa thần, hất tung những cây củi đang cháy để mở đường, nhanh nhẹn ôm cô gái ra khỏi vòng lửa.
– Một người anh hùng thật sự ! Mọi người Hoan hô thán phục.
Norbou thở dài nhẹ nhõm.
– Ta phải thú nhận là con gái ta khó lòng tìm được một người chồng khá hơn. Anh có thể lấy nó làm vợ. Boumo, con muốn lấy gì làm của hồi môn ? Con muốn gì ta cho nấy.
– Thưa cha, con đã sửa soạn từ lâu – Boumo mỉm cười, đi tìm hai chiếc thùng bằng vỏ cây, mỗi thùng có một mũi tên cắm vào thành. Losange mỉm cười sung sướng, nhìn vào mắt Boumo, nghiêm trang nói:
– Tại sao để tôi chịu bao nhiêu khổ nhọc dọc đường, Boumo? Tại sao lúc ở nhà tôi, lúc tới làng cô, cô không nói cô là cô gái múc nước bên sông, là cô gái có con ngựa thần?
Boumo dịu dàng trả lời:
– Trước đây tôi thường nghe nói về anh, và tôi muốn biết rõ anh.
– Bây giờ đã biết rồi, tôi có làm cô vừa lòng không ?
– Có – Boumo chớp mắt. Nhưng phải chăng vừa lòng là đủ. Tôi cần biết rõ người mà tôi phải làm vợ. Và anh vừa khôi ngô vừa hào hiệp, táo bạo nhưng cũng khôn ngoan, hăng hái mà kiên trì. Tôi chưa gặp ai như anh.
Losange sung sướng nói:
– Cô vừa đẹp vừa thông minh. Tôi tin rằng tôi đã tìm được hạnh phúc.
Con ngựa khổng lồ sau lưng họ hí dài, chân giậm đất cồm cộp. Losange mỉm cười, nói:
– Cô thấy không, nó cũng muốn trở về nhà. Nào, chúng ta đi thôi.
Cô gái từ giã cha và người làng. Losange để cô ngồi trên ngựa phía trước cậu; vó ngựa nện đất tóe lửa, và trước khi mọi người nhận ra, họ đã mất dạng chân trời. Đường về dễ dàng và họ tới bờ sông Tsangpo không gặp một trở ngại nào.
Người thợ săn nắm chặt hai tay vui mừng thấy con trở về bình an vô sự, đem theo một người vợ xinh đẹp. Họ sống lâu, bình yên và hạnh phúc, vì Boumo không chỉ đẹp mà rất khôn ngoan.
Ngày xưa, gần con sông lớn Tsangpo, trong một vùng nhiều dã thú, có một người thợ săn có một đứa con trai duy nhất tên Losange. Cậu thiếu niên này khéo léo và gan dạ nên cha cậu cho đi săn với ông từ khi cậu còn bé. Khi được hai mươi tuổi, cậu nhanh nhẹn và hăng hái như hổ, lanh lẹ như hươu; trong vùng không ai bắn cung giỏi bằng cậu. Vì cậu thanh mảnh như cây tre và mắt cậu to và đen tuyền, tất cả các cô gái quanh vùng đều để ý, nhưng Losange không chú ý tới cô nào.
Một hôm, khi đi dọc bờ sông, miệng nhai một cọng cỏ, nhìn lau sậy uốn lượn nhẹ nhàng theo làn gió, cậu bỗng thấy một con diệc trắng bay trên mặt nước. Cậu nhanh nhẹn dương cung và vút ! mũi tên bay ra. Con diệc kêu một tiếng dài, rơi giữa sông và dòng nước cuốn nó đi mất dạng trước khi cậu trai kịp phản ứng. Losange nhìn mãi dòng nước đã mang con chim đi, lòng bồi hồi kỳ lạ. Lúc đó một cô gái xuất hiện bên kia sông. Cô gắn trên mái tóc một đóa hoa dẻ trắng và tay xách một chiếc thùng bằng vỏ cây bu-lô. Cô nghiêng mình múc nước, mỉm cười với cậu trai và hát:
“Chàng có đôi mắt huyền
Hạnh phúc đang chờ chàng”?
Bên này sông, Losange nghe rất rõ lời ca của thiếu nữ. Cậu chỉnh dây cung và vút! mũi tên xuyên thủng thùng nước. Nước phun qua lỗ thủng và cô gái cố lấy ngón tay bịt lại nhưng vô ích. Cô giận cậu trai khiếm nhã và cô quát:
Anh không tìm được việc gì làm hay hơn sao ? Cha anh có con ngựa bảy móng! nếu anh biết cỡi ngựa, ít ra anh còn có thể khoe biết làm gì đó!
Rồi cô xách thùng trở về đường cũ. Losnge nhìn theo cho tới khi cô mất hút trong rặng núi xám ở đàng xa.
Chiều đó, khi về nhà, cậu nói với cha:
– Xin cha cho con mượn con ngựa bảy móng. Con muốn cỡi ngựa.
– Con định làm gì vậy ? Cha cậu lo ngại hỏi. Làm sao con biết cỡi ngựa ? Cha chưa bao giờ nói với con về con ngựa đó, và bây giờ con thình lình hỏi cha cho con cỡi ngựa !
Con nghe nói cha có con ngựa đó – cậu con càu nhàu. Mọi người sẽ chế nhạo con, sẽ nói con sợ nó. Nếu cha đã cỡi nó, con cũng có thể cỡi được. Có thật cha tưởng con không cỡi được không ?
– Ta biết, ta biết chớ – người cha lo lắng nói. Nhưng cỡi con ngựa đó là đùa với sinh mạng của mình. Đã nhiều năm nay ta không dám cỡi nó nữa.
Hai cha con cãi nhau rất lâu cho tới lúc người cha chấp thuận. Ông nhẫn nhục thở dài, nói:
Hãy nghe cho kỹ, con thấy rặng núi xa ở chân trời kia không ? Cứ đi theo hướng đó, và khi con đã qua ba đỉnh núi và ba thung lũng, con sẽ tới Núi Đá Vàng. Tít trên cạo, con sẽ thấy một cái thùng lớn đầy nước, và chắc con ngựa sẽ ở gần đó. Nhưng nếu cái thùng đã cạn nước, lúc đó con sẽ gặp con ngựa bên bờ đầm ở chân núi. Trên hết là phải cẩn thận !
– Cha cứ yên lòng, con sẽ mở mắt ra!
Cậu con hứa và lập tức lan đường. Cậu dễ dàng tìm ra Núi Đá Vàng, rồi cái thùng lớn trên cao, nhưng cái thùng cạn nước và con ngựa không có ở đó. Losange chậm rãi đi xuống cái hồ. Thình lình, đất rung chuyển và một con vật khổng lồ xuất hiện ở khúc quanh. “Con vật này không phải là ngựa mà là quái vật”, cậu trai nói thầm. Con ngựa giương hai con mắt to như bánh xe nhìn cậu; lông bờm của nó như những sợi dây to, dài chấm đất. Nó phi nhanh về phía cậu. Cậu chỉ kịp nép sát vào vách đá, và con ngựa vụt qua như một con gió lốc, bờm nó quét sạch sỏi đá trên con đường và vó nó nện mặt đường tóe lửa.
“Như thế này thì không sao cỡi lên lưng nó được – Losange tức mình nói thầm. Nhưng ta không sợ nó !”. Thế là cậu chạy theo con ngựa. Nhưng nó vung cái bờm dữ dội đến nỗi cậu không có cách nào tới gần nó. Cậu suy nghĩ một lúc rồi trèo lên một cây thông mọc bên đường và khi con vật chạy ngang cây thông, cậu buông mình cho rơi xuống lưng nó và bám chặt bờm nó. Con ngựa liền lồng lên man dại, vung bờm như một cây roi, giậm vó, nhưng cậu cứ bám chặt. Hoàng hôn đã xuống khi con ngựa bình tĩnh lại. Mình mẩy nó run rẩy, nhưng khi Losange vỗ nhẹ cổ nó, nó đi tới, ngoan ngoãn như con cừu.
Người và ngựa tới con sông lớn Tsangpo đúng lúc cô gái có đóa hoa dẻ trắng múc đầy thùng nước ở bờ bên kia. Losange giương cung, nheo mắt để nhắm kỹ và vút ! Một lần nữa mũi tên làm thủng chiếc thùng vỏ cây.
Cô gái ngẩng đầu lên và thấy cậu trai trên lưng con ngựa khổng lồ.
Cỡi ngựa không phải là chuyện tài giỏi gì đâu ! Cô hét qua dòng sông. Cách đây hai ngàn dặm có một con sông nữa, và cô gái đẹp Boumo ở đó: cô có thể là vị hôn thê của anh! Đã có nhiều người dạm hỏi cô, nhưng Boumo chờ anh! Nếu anh đi được tới đó, cô ta sẽ chọn anh. Nhưng anh có tới đó được không? Tôi ngờ lắm! Anh chỉ cỏ tài bắn thùng nước của các cô gái!
Nói xong cô quay lưng và bỏ đi rất nhanh. Trong phút chốc cô đã biến mất, như thể bị những rặng núi xanh nuốt chửng.
Losange đưa con ngựa về nhà, nhưng không có gì làm cậu vui được nữa. Cậu đột ngột bảo cha:
Con sẽ đi tìm Boumo. Hình như cô ta cách đây hai ngàn dặm, bên bờ sông, và cô ta sẽ lấy con làm chồng.
Con còn nghĩ chuyện điên rồ gì nữa vậy ? Cha cậu nắm chặt hai tay kêu thét. Trước con, nhiều người đã thử làm chuyện đó, và tất cả đã tiu nghỉu trở về. Không con đường nào đi được tới đó, và chỗ nào cũng đầy dẫy nguy nan khiến người ta dễ dàng bỏ ngang. Còn nguy hiểm hơn khuất phục ba con ngựa như vầy!
Chính vì vậy mà con muốn đi tới đó để không ai có thể chế nhạo – cậu trả lời.
Cậu ra khỏi nhà và chờ cho cha ngủ. Lúc đó cậu mới sửa soạn hành trang. Ngay khi trời rạng sáng ở phương Đông, cậu nhảy lên lưng con ngựa khổng lồ đang giậm vó sốt ruột, rồi thúc ngựa phi nhanh, để lại phía sau một đám mây bụi.
Khi cha cậu thức dậy, người và ngựa đã đi xa.
Thoạt tiên Losange đi tới con sông nơi thiếu nữ lạ đã múc nước và cùng con ngựa bơi qua. Tới bờ bên kia, cậu đi sâu qua các rặng núi xanh, theo dấu cô gái. Nhưng khi vào rừng, cậu cảm thấy đất dưới chân ngựa chuyển động. Cậu giụi mắt, ngơ ngác : đó không phải là những rặng núi, mà là lưng của một con rồng đất khổng lồ! Con rồng uốn éo và những vòng đai lớn cuộn lại rồi bung ra để cho thấy ba mươi tám cô gái đẹp đang nắm tay nhau.
Losange kinh ngạc, nhảy ra sau một tảng đá, nhưng các cô gái đã nhìn thấy cậu. Họ van lơn:
Người hào hiệp trên con ngựa khổng lồ, xin bảo vệ chúng tôi! Nếu chàng không giúp đỡ, không bao giờ chúng tôi trở về nhà được. Không có chàng, tất cả chúng tôi sẽ chết!
– Tôi làm cách nào cứu giúp các cô được? Losange hỏi. Không có khí giới nào thắng nổi con quái vật như vầy. Tôi sẽ thử bắn nó một mũi tên, nhưng chắc chắn sẽ không hạ được nó?
Các cô gái nín thở nhìn Losange giương cung, nhắm và buông tên. Vút! Mũi tên cắm vào đầu con rồng. Nó oằn oại dữ dội và một dòng máu đen phun ra từ vết thương mạnh đến nỗi bắn trúng ngực cậu trai. Losange thét to đau đớn, rơi xuống ngựa, bất tỉnh.
Các thiếu nữ khóc lóc, rên xiết, nhưng cô gái trẻ nhất dịu dàng trấn an họ:
– Đi tìm nước để cứu tỉnh ân nhân của chúng ta, nhanh lên đi, các chị!
Còn chính cô thì cúi xuống đầu con rồng, rứt ra từ cái trán của con vật gớm ghiếc một viên trân châu sáng rực và đem đặt lên ngực cậu trai.
Losange thở một hơi dài và mở mắt. Ba mươi tám gương mặt thiếu nữ xinh tươi vây quanh cậu. Cô lớn tuổi nhất nói:
Chàng đã cứu chúng tôi, nên chúng tôi muốn đền đáp. Chàng hãy chơn một người trong chúng tôi để làm vợ chàng.
Tôi không thể chấp thuận – Losange đứng dậy nói. Tôi đã có ý trung nhân, một cô Boumo nào đó. Tôi đang đi tìm cô ấy đây.
Chàng nói về cô Boumo nào vậy? Vẫn cô chị cả hỏi. Chàng đã nhìn kỹ chúng tôi chưa? Chúng tôi là những thiếu nữ đẹp nhất vùng này, cũng vì vậy mà con rồng đã chơn chúng tôi. Chàng không vừa ý một người nào trong chúng tôi cả sao?
Losange không muốn làm buồn lòng họ nên nói:
– Thôi được, tôi sẽ chơn một cô – và cậu nhìn họ. Cô em út đứng sau tất cả và cúi đầu. Đó là cô gái đã rút viên ngọc trên đầu con rồng. Đột nhiên Losange cảm thấy nhớ lại một người nào đó.
– Tôi sẽ đem cô này theo – cậu quyết định.
– Đây là cô em út của chúng tôi và cũng là cô gái đẹp nhất
– Cô chị cả mỉm cười nói. Nào, các em, ta hãy sửa soạn một món quà đưa đường cho em nó.
Họ lấy đất sét tô lên viên trân châu, nặn thành hình một con ngựa, lấy lông bờm của con ngựa khổng lồ làm đuôi và bờm cho nó. Làn gió mát thổi nhẹ, con ngựa đồ choi vụt lớn nhanh như thổi, chẳng mấy chốc đã có tầm vóc bình thường và có cả sự sống. Đó là một con ngựa rất đẹp.
– Đây là một con ngựa thần – Các cô gái nói. Nó chạy không kém con ngựa khổng lồ của chàng.
Sau đó họ từ giã nhau, và Losange lại lên đường, có cô gái trẻ nhất đi theo.
Tuy nhiên, có một ý nghĩ lúc nào cũng làm bận trí cậu. Thỉnh thoảng cậu liếc nhìn cô bạn đồng hành, rồi thình lình cậu hỏi:
Này, cô có thường ra sông múc nước không? Tôi có nhìn thấy từ xa một cô gái ở bờ sông, hình như cô ta giống cô.
Cô gái lắng nghe, mắt ngời sáng.
– Nhưng cô ta có một đóa hoa dẻ trắng cài trên tóc – Losange đăm chiêu nói thêm.
Chàng thấy rõ là không phải tôi – cô gái cười nói. Nhưng tôi có vừa ý chàng không, hoặc tại sao chàng lại chọn tôi ?- Thôi, thôi – Losange cau mày nói. Cô biết là tôi chỉ nghĩ tới Boumo.
– Boumo, lúc nào cũng chỉ Boumo, tại sao vậy? Cô gái hỏi. Chàng còn chưa gặp cô ta nữa mà. Nói thật ra, ai biết cô ta ra sao?
– Tôi không biết cô ta ra sao, nhưng tôi sẽ tìm cô ấy – Losange quả quyết. Nhưng để khỏi làm buồn lòng cô bạn đồng hành, cậu nói nhanh. Đừng sợ gì cả, tôi cũng sẽ lo cho cô. Bây giờ, cô là em gái của tôi. Khi tôi lấy Boumo làm vợ, tôi cũng sẽ tìm cho cô một người chồng tử tế.
Trong lúc nói chuyện họ đã đi qua khu rừng và tới bên một cái thác cuồn cuộn. Một thân cây to nằm vắt ngang từ bên này tới bên kia thác như một chiếc cầu nhỏ. Phía trước mặt, người ta thấy một miệng hang u ám.
Losange khuyến khích con ngựa đi qua thác trên thân cây. Tới bờ bên kia, cậu muốn đi vào hang, nhưng con ngựa đứng sững lại trước miệng hang đen ngòm. Người ta nghe tiếng ngáy ran khủng khiếp từ đáy hang và một giọng sụt sùi vọng ra từ miệng hang.
Người tử tế, đừng vào hang!
Losange nhìn vào hang tối om, và thấy một cô gái nhỏ mảnh dẻ, tay và cổ bó chặt trong một cái gông.
Tôi tên Meto – cô gái nói tiếp. Cái hang này là chỗ trú ngụ của tám con quái vật kinh tởm mà tôi phải hầu hạ. Một hôm khi tôi bắt ốc ở bờ sông thì bị chúng bắt. Chúng dọa sẽ ăn thịt tôi nếu tôi không nấu nướng cho chúng. Thử tưởng tượng là chúng ăn thịt người! May mắn là lúc này chúng say và đang ngủ, nhưng nếu chàng làm chúng thức dậy, chúng sẽ ăn thịt cả ba chúng ta. Nếu chàng thấy đống xương ở đầu hang kia!
Nghe nói vậy Losange rất ngạc nhiên, và khi cậu thấy những hạt nước mắt to như ngọc trai của cô bé rơi xuống, cậu nổi giận:
– Đừng sợ, em bé, tôi không để chúng làm hại em nữa đâu. Tôi sẽ dẫn em theo tôi và đưa em về nhà. Nhưng bây giờ tôi phải đi qua cái hang này, vì đó là con đường để đi tới Bouma.
Cậu vừa nói xong thì nghe một tiếng động như tiếng ống bễ thợ rèn nhưng to kinh khủng: Đó là một trong tám con quái vật ngáp và chớp sáu con mắt bên đầu của nó khi nhận thấy ánh sáng.
– Chạy ra sau nhanh lên – Meto thì thào. Ở bên cạnh hang có chôn một chiếc rìu thần, có nó chàng mới chống cự nổi với bọn quái vật.
Sau một ngày gian khổ, Losange đã kiệt sức nên chỉ đủ sức ngồi trên lưng ngựa. Nhưng cậu thu hết sức lực nhảy xuống ngựa, chạy vòng qua các hang và moi đất lấy chiếc rìu thần.
Quái vật thứ nhất uể oải mở một mắt, liếm mép và nói:
– Chậc, chậc, ta ngửi thấy mùi thịt tươi !
– Hèm! Ta thấy hơi đói – quái vật thứ hai vừa nói theo vừa ngáy.
– Ta cảm thấy có gì lạ trong không khí – con thứ ba thở rất sâu, còn ngái ngủ nhưng cố gắng ngồi dậy.
– Đó là em gái tôi – Meto từ cửa hang nói vào. Hãy xem cái túi thêu nó đã đem tới cho tôi ?
Nhưng không con quái vật nào chú ý tới lời cô.
– Tối qua ta đã ăn, uống nhiều quá – con thứ tư rên rỉ, nó đã giẫm lên đuôi của nó lần thứ ba.
Con thứ năm cau có nói:
Tao đã nói với mày hoài là không được uống nhiều – nó vừa nói vừa cố gỡ tám cái chân của nó ra.
– Chậc, chậc ! Mày nói đúng, nhưng khi ta thích uống – mấy con kia cũng vừa nói vừa ngáp, lăn lộn, khạc nhổ.
Trong lúc đó Losange đã bới đất dưới gốc cây thông, lấy lên được chiếc rìu thần. Trước khi bọn quái vật hoàn toàn tỉnh ngủ, cậu đã vào tới giữa hang.
Chà, tự tiện bắt người ăn thịt, hả? Cậu quát. Ta sẽ băm vằm bọn bây vì tội này !
Bọn quái vật trợn mắt nhìn cậu, tự hỏi cậu đâu ra. Chúng kêu rống man dại, nhưng Losange không để chúng kịp tỉnh trí. Vừa đâm vừa chém chỉ trong phút chốc, cậu đã chặt đứt bảy quái vật thành hai đoạn.
Thế là xong ! Losange thở phào nhẹ nhõm.
Vui mừng quá sớm! Thình lình cậu cảm thấy một mùi hôi thối trên lưng. “Coi chừng !” cả hai cô gái cùng kêu to, và cô thứ nhất chạy nhanh tới đống lửa để lấy một cành củi đang cháy. Cậu trai thì cảm thấy móng vuốt siết chặt cổ hơng mình, và cậu ngạt thở. Cậu buông chiếc rìu thần. “Đó là con thứ tám – cậu thầm bảo – vừa rồi mình đã có cảm giác là không phải cả tám con cùng ở đó”.
Cô gái nhận thấy Losange không thể tự mình vùng ra khỏi chân con quái vật nên cô không lưỡng lự nện thật mạnh cây củi cháy đó lên lưng nó.
“Ái…!”, quái vật thét lên và buông mồi của nó ra. Cậu trai liền lợi dụng lúc đó nhảy bổ tới nhặt chiếc rìu và bổ đôi sọ kẻ thù trước khi nó kịp nhận biết.
Thế là chúng ta không ai nợ ai! Losange hài lòng tuyên bố. Tôi hy vọng rằng những khó khăn loại này không có nhiều trên đường đi. Cô đã thật sự giúp đỡ tôi đắc lực; cô em ạ. Bây giờ phải trả lại tự do cho cô gái nhỏ này.
Thế là cậu dùng rìu chặt vỡ cái gông của Meto. Cô gái nồng nhiệt cám ơn cậu, mắt rơm rớm lệ. Cô tặng cậu chiếc túi gấm nhỏ thêu thùa rất đẹp.
Trong túi có nhiều thứ cây thuốc, cô mỉm cười bí ẩn. Biết đâu một ngày kia chúng lại có ích cho anh!
Losange đeo túi vào thắt lưng, nói:
– Cám ơn cô. Nhưng bây giờ tính sao với cô đây? Cô làm sao trở về nhà?
Cô gái đầu tiên nói:
– Nếu anh không phản đối, tôi có thể đưa cô ấy về với cha mẹ cô. Xem nào, tôi có thể mượn con ngựa to của anh, nó mang hai chúng tôi một cách dễ dàng. Trong lúc đó anh sẽ cỡi con ngựa thần của tôi. Anh cứ đi trước. Khi đã đưa cô bé về nhà, tôi sẽ nhanh chóng theo kịp anh.
Đồng ý – Losange nói. Tôi sẽ luôn luôn đi thẳng, và tôi sẽ chờ cô ở trên đồi đàng kia. Cô hãy quan sát dấu chân ngựa, và nhất là đừng chậm trễ !
Họ từ giã; Losange cỡi con ngựa thần, lên đường. Cậu cố ý đi chậm, và khi tới đỉnh đồi cậu xuống ngựa chờ cô gái. Cậu ngồi trên một hòn đá, ở lại đó rất lâu, chong mắt nhìn ra xa để thấy cô ta tới. Nhưng không có gì hiện ra ở chân trời. Trong lúc đỏ, mây che đầy trời, rồi thình lình một côn gió mạnh nổi lên trong bầu trời âm u ngạt thở. Những hạt mưa to bắt đần rơi và gió lộng mạnh hơn nữa. Losange sửng sốt thấy con ngựa nhỏ lại nhỏ lại và biến mất hoàn toàn trong cơn gió. Chỉ có hạt ngọc tiếp tục sáng lấp lánh trên mặt đất.
Losange có thể làm gì được? Chỉ có thể chờ, ngồi dựa một gốc cây chờ cô gái. Trời đã quang đãng trở lại, mặt trời đuổi mây đi và chiếu những tia nắng nóng bỏng. Chẳng bao lâu đã đúng ngọ, trời nóng ngột ngạt, và vẫn không thấy tăm dạng cô gái.
“Cô này đủng đỉnh thật ! Losange càu nhàu. Mình sẽ đi bộ tiếp. Cô ta đi ngựa sẽ theo kịp mình”. Thế nên cậu đi xuống triền đồi bên kia, tới một dòng sông nhỏ, bước xuống nước để lội qua.
Ngay từ bước đầu tiên, cậu đã lún chân xuống bùn tới gối. Bước thứ hai, bùn lên tới ngang lưng ! Đồng thời không biết từ đâu ra, một đám mây muỗi đói bu đầy người cậu. Losange cố hết sức chống đỡ, nhưng cậu đuổi được một con, mười con muỗi khác đã thế chỗ. Muỗi bu lại càng lúc càng nhiều, càng lúc càng to.
“Lũ bẩn thỉu này đến nuốt sống mình mất !”. Losange bực tức nghĩ thầm. Bỗng cậu thấy một con muỗi to bằng nắm tay bay tới. Cậu né tránh, và trong khi cử động tay cậu chạm phải cái túi đựng cây thuốc. “Biết đâu mùi thuốc chẳng đuổi được muỗi ?” cậu nghĩ. Cậu lấy vài lá thuốc, vò nát trong lòng bàn tay rồi xoa khắp mình. Lũ muỗi vù vù bay ra xa lập tức. Losange thở dài nhẹ nhõm. Nhưng cậu vẫn bị lún trong bùn, không tới không lui được một bước.
“Cái cô bé này la cà ở đâu thế nhỉ ?”. Cậu gắt gỏng. Cuối cùng cậu cung nghe tiếng vó ngựa lộp bộp. Hình bóng cô gái cỡi ngựa in trên nền trời. Cô ta dừng lại, kêu lớn, giọng trách móc:
Hấp tấp như vậy để làm gì. Rồi bì bõm trong bùn ? Anh tắm mát chớ?
Tuyệt lắm ! Losange gầm gừ. Một con heo rừng được tắm như tôi chắc nó sẽ coi là đại phúc!
Không có gì vừa lòng anh hết – thiếu nữ che miệng cười chế nhạo. Vừa nói cô vừa đi xuống bờ sông. Cô nhìn quanh, ngạc nhiên:
– Sao anh đi bộ ? Anh đã làm gì con ngựa thần ?
– Gió mới thổi một chút nó đã bốc thành hơi. Chỉ còn lại cái này! Losange lầm bầm, đưa cho coi viên ngọc.
– Thật tình, một con ngựa thần không được bền bỉ lắm – cô gái nói. Nhưng anh nên giữ kỹ viên ngọc, nó có thể còn có ích cho anh.
Sau đó, cô gái cho Losange ngồi chung ngựa. Hai người qua sông không có gì trở ngại và tới một vùng hoang vắng đầm lầy chạy dài mút mặt. Ở chân trời hiện lên một ngọn đồi: Cậu trai chỉ cho cô bạn đồng hành:
Sau ngọn đồi đàng kia là thung lũng có dòng sông chảy qua – Boumo sống ở đó.
Cô Boumo của anh chẳng bao giờ có thể tỏ lòng biết ơn đầy đủ về những chuyện anh đã chịu đựng để đi tìm cô – thiếu nữ dịu dàng nói. Nhưng ai biết được cô trông ra sao ? Anh chắc chắn là anh không thích quay lại với tôi chớ?
Khi tôi làm việc gì, tôi phải làm tới cùng – Losange nói.
Họ cỡi ngựa qua đầm lầy cả buổi sáng đó, mặt trời nóng chảy trên đầu và bùn nước tung tóe do con ngựa giẫm văng lên xung quanh. Cuối cùng họ lên tới đỉnh đồi khá cao, tìm được con đường để đi xuống tới bờ sông.
– Chúng ta tới rồi – cô gái nói và nhảy xuống ngựa. Tôi sẽ ở trong nhà người quen và đợi anh ở đây. Chúng ta sẽ gặp lại nhau khi anh giải quyết xong công việc.
Đồng ý – cậu trai nói và cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi tự hỏi cha của Boumo sẽ tiếp tôi ra sao nếu tôi cùng cô tới nhà ông.
Cậu từ giã cô gái, dắt cương ngựa đi tìm nhà của cha Boumo. Dân quê cho cậu biết ông ta tên Norbou và tốt nhất nên cư xử đàng hoàng với ông ta. Họ chỉ nhà và cậu tới đó ngay.
Norbou lắng nghe, quan sát Losange rất lâu với nét mặt nghiêm khắc, rồi ông ta nói:
Anh không phải là người đầu tiên cầu hôn con tôi; đã có nhiều người và tất cả bọn họ đều hối tiếc đã tới đây. Anh hãy suy nghĩ kỹ trước khi cam kết!
Tôi đã vượt qua bao nhiêu khó khăn không phải để bây giờ quay trở về – Losange nói.
Thế thì chúng ta có thể bắt đầu ngay – người cha tuyên bố. Biết đâu anh chẳng thích hợp với con gái tôi?
– Vậy xin mời cô ấy ra đây – Losange nói. Tôi cũng muốn gặp mặt cô.
– Chuyện đó, chúng ta còn có thì giờ – ông già lầm bầm. Trước hết anh phải chứng tỏ là anh xứng đáng. Mời theo tôi!
Ông đưa cậu trai ra sân, nơi một con ngựa lông vàng thắng sẵn yên cương: Ông gắn lên yên một đồng tiền có xoi lỗ, và quất roi lên mông con ngựa. Ngựa phóng chạy, còn ông già thì cười khẩy:
Bây giờ hãy đuổi theo nó và bắn mũi tên trúng lỗ đồng tiền!
Ông ta vừa nói xong, Losange đã nhảy lên con ngựa khổng lồ và vút ! Mũi tên của cậu cắm giữa mục tiêu được chỉ định.
Khi con ngựa lông vàng quay lại, Norbou thấy mũi tên cắm đúng lỗ đồng tiền.
Có vẻ được đó ông ta nói mà mặt hằm hằm. Nhưng trời đã tối rồi. Phải gác mọi chuyện lại ngày mai. Anh sẽ ngủ ở nhà tôi. Phòng này là của anh.
Tới trước cửa, ông ta nhường chỗ cho cậu trai bước vào.
Losange qua cửa và binh! Đầu cậu va vào một cây xà thấp ngay phía trên cửa. Cậu choáng váng, nghĩ thầm : “Chắc chắn cha nàng cố ý đặt cây xà chỗ này” nhưng không nói gì.
– Coi kìa, anh không chú ý được sao? Ông già cười khẩy sau lưng cậu. Thiếu chút nữa anh đã tự giết mình tại nhà tôi ! Tốt lắm, bây giờ chúc ngủ ngon!
Ông già đóng cửa lại và Losange còn nghe ông cười khẩy nho nhỏ. Cậu thấy bóng tối dày đặc, cố mở to mắt ra nhưng cũng không thấy được gì. Lúc đó cậu nhớ tới viên ngọc. Cậu để viên ngọc trên lòng bàn tay và một ánh sáng trắng đục tỏa khắp gian phòng. Losange thấy cả một đạo quân muỗi và côn trùng có nọc độc dưới đất và trên tường. Chúng kêu vo vo và hăm hở xông vào tấn công cậu.
“Cái này mình đà biết rồi”, cậu thầm khinh thường. Cậu mở ngay chiếc túi nhỏ và vung một ít cây thuốc trong không khí, còn bao nhiêu thì xoa khắp thân mình. Rồi cậu bình tĩnh nằm xuống ngủ ngay.
Sáng sớm Norbou lại gần cửa, rón rén áp tai nghe bên trong động tĩnh ra sao và rất ngạc nhiên khi không nghe gì cả. Ông hé cửa để nhìn qua. Rồi ông bước vào.
Thế nào cậu nhỏ, ngủ ngon chớ? Ông hỏi một cách tinh quái. Nhưng ngay sau đó ông không cười được nữa. Khi cửa mở, ánh sáng lọt vào phòng, và ông thấy Losange nằm thoải mái trong khi muỗi và những côn trùng khác chết như một tấm thảm dày.
Losange thức dậy, ngồi trên giường, nói:
Cám ơn ông đã lo lắng cho tôi. Tôi chưa bao giờ ngủ ngon như thế. Tôi thấy rằng ông quan tâm săn sóc khách của mình nhiều lắm !
– Ờ anh cũng thấy… là vì…ông chủ nhà lúng túng. Tôi chỉ có thể làm đến thế thôi! Cái quan trọng là anh vẫn khỏe mạnh. Bây giờ công việc cuối cùng đang chờ anh. Đây là lúc xem anh có thật sự yêu mến con tôi không!
Ông ra khỏi phòng và cậu con trai nối bước. Hai người đi tới một chỗ xa khuất đã có đông người tụ họp. Losange bỗng đứng chôn chân một chỗ. Trong đám đông có một hàng rào hình tròn, ở giữa có một cái bục cao, xung quanh chất củi, một thiếu nữ đứng trên đó. Củi dang cháy đỏ, và mọi người hô lớn:
– Người anh hùng quả cảm, Boumo của anh, cô ta đó: anh đã vượt qua tất cả gian nan, bây giờ hãy bước qua vòng lửa này và cô ta là của anh!
Thoạt tiên cậu trai bất động, ngây dại nhìn Boumo. Cô gái đứng cúi đầu, trên mái tóc cài một đóa hoa dẻ trắng.
“Chính cô là cô gái múc nước ở bờ sông – Losange tự bảo khi sực tỉnh. Đúng là cô, với hoa dẻ trắng cài trên tóc”.
Cô gái ngẩng đầu lên và mỉm cười.
– Không phải! Cậu trai kêu to. Cô là cô em gái đã đi với tôi tới đây, cô gái mà tôi đã cứu khỏi móng vuốt con rồng. Hay là tôi nhầm? Cô giống cả hai người đó?
Cô gái gỡ đóa hoa, ném cho Losange. Tôi là Boumo, người mà anh tìm kiếm lâu nay – cô nói. Nhưng tôi cũng là cô gái múc nước ở bờ sông, và là người anh đã bảo vệ khỏi bị con rồng làm hại. Anh đã lẫn lộn vì đóa hoa dẻ trắng này, nó ngăn cản anh nhận ra tôi.
Losange bình tĩnh lại ngay. Cậu lấy chiếc búa thần, hất tung những cây củi đang cháy để mở đường, nhanh nhẹn ôm cô gái ra khỏi vòng lửa.
– Một người anh hùng thật sự ! Mọi người Hoan hô thán phục.
Norbou thở dài nhẹ nhõm.
– Ta phải thú nhận là con gái ta khó lòng tìm được một người chồng khá hơn. Anh có thể lấy nó làm vợ. Boumo, con muốn lấy gì làm của hồi môn ? Con muốn gì ta cho nấy.
– Thưa cha, con đã sửa soạn từ lâu – Boumo mỉm cười, đi tìm hai chiếc thùng bằng vỏ cây, mỗi thùng có một mũi tên cắm vào thành. Losange mỉm cười sung sướng, nhìn vào mắt Boumo, nghiêm trang nói:
– Tại sao để tôi chịu bao nhiêu khổ nhọc dọc đường, Boumo? Tại sao lúc ở nhà tôi, lúc tới làng cô, cô không nói cô là cô gái múc nước bên sông, là cô gái có con ngựa thần?
Boumo dịu dàng trả lời:
– Trước đây tôi thường nghe nói về anh, và tôi muốn biết rõ anh.
– Bây giờ đã biết rồi, tôi có làm cô vừa lòng không ?
– Có – Boumo chớp mắt. Nhưng phải chăng vừa lòng là đủ. Tôi cần biết rõ người mà tôi phải làm vợ. Và anh vừa khôi ngô vừa hào hiệp, táo bạo nhưng cũng khôn ngoan, hăng hái mà kiên trì. Tôi chưa gặp ai như anh.
Losange sung sướng nói:
– Cô vừa đẹp vừa thông minh. Tôi tin rằng tôi đã tìm được hạnh phúc.
Con ngựa khổng lồ sau lưng họ hí dài, chân giậm đất cồm cộp. Losange mỉm cười, nói:
– Cô thấy không, nó cũng muốn trở về nhà. Nào, chúng ta đi thôi.
Cô gái từ giã cha và người làng. Losange để cô ngồi trên ngựa phía trước cậu; vó ngựa nện đất tóe lửa, và trước khi mọi người nhận ra, họ đã mất dạng chân trời. Đường về dễ dàng và họ tới bờ sông Tsangpo không gặp một trở ngại nào.
Người thợ săn nắm chặt hai tay vui mừng thấy con trở về bình an vô sự, đem theo một người vợ xinh đẹp. Họ sống lâu, bình yên và hạnh phúc, vì Boumo không chỉ đẹp mà rất khôn ngoan.
Ngày xưa, gần con sông lớn Tsangpo, trong một vùng nhiều dã thú, có một người thợ săn có một đứa con trai duy nhất tên Losange. Cậu thiếu niên này khéo léo và gan dạ nên cha cậu cho đi săn với ông từ khi cậu còn bé. Khi được hai mươi tuổi, cậu nhanh nhẹn và hăng hái như hổ, lanh lẹ như hươu; trong vùng không ai bắn cung giỏi bằng cậu. Vì cậu thanh mảnh như cây tre và mắt cậu to và đen tuyền, tất cả các cô gái quanh vùng đều để ý, nhưng Losange không chú ý tới cô nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!