Truyện cổ Tây Tạng - Hai Vị Thần
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Truyện cổ Tây Tạng


Hai Vị Thần


Ở trên núi cao, nơi tiếng người không vọng tới, có một ngôi miếu gỗ đã gần mục nát nhưng trong miếu có một vị thần linh thiêng. Đó là một vị sơn thần kiêu ngạo. Đối với vị “đồng nghiệp” của mình dưới đồng bằng là một vị thần hoàng, ông cư xử vô cùng vênh váo. Sơn thần muốn nổi bật hơn và nhân đó chọc giận thành hoàng. Một hôm, nhân ngày vía của ông, dân chúng quanh vùng đem lễ vật tới cúng bái, món nào cũng ngon. Thế là sơn thần quyết định mời “người bạn” tới để khoe những thứ mình đã nhận được. “Khi ông ta thấy dân chúng sùng bái ta ra sao, ta đoán chắc ông ta sẽ tái mặt vì ghen tị ?”.

Từ xa vị thần kia đã cảm thấy mùi thơm của bánh kẹo và khói hương. Ông vào miếu và thấy đối thủ nằm ưỡn giữa những thứ ngon lành đó. Ông ta làm ra vẻ chán chường. Thành hoàng khó chào hỏi được vì nước bọt ứa đầy miệng.

– Tôi không biết bọn họ ra sao nữa – sơn thần nói, làm như không nghe bụng của khách sôi òng ọc. Lúc nào họ cũng thình lình tới cùng một lúc rồi cầu khẩn, Thần này, Thần nọ, Thiên thần xin giúp đỡ. Xin giải ách giải nạn cho tôi; xin  cho mùa lúa của tôi tốt hơn; xin trù yểm con bò cái của người láng giềng – lần nào cũng như vậy. Chắc chắn là khi cầu xin việc gì họ cũng đem cúng tôi một món, nhưng nói thật với ngài – sơn thần nói tiếp, giọng chán chường – Tôi đã chán ngấy tất cả những thứ bánh tẩm mật ong, tôi đã mệt mỏi với thứ khói hương bắt đầu làm tôi lộn ruột.

Và ông ta làm bộ ho hắng. Ông ta vừa dứt lời thì tiếng vó ngựa vang lên trước miếu. Quả nhiên một con ngựa vừa dừng chân trước cửa. Một thanh niên nông dân cỡi trên lưng nó. Thanh niên ngồi trên yên, vươn cổ nhìn vào trong.

– Ủa, người ta không xuống ngựa và cung kính vái lạy sơn thần, như bổn phận của người trần tục sao? Thần thành hoàng thẳng tay châm chích người bạn kiêu ngạo. Ở địa vị của ngài, tôi sẽ dạy cho tên vô đạo biết thế nào là tôn kính!

Sơn thần phật ý; và để đối thủ khỏi coi thường, ông ta niệm một câu thần chú. Lập tức trời kéo mây đen, những tia chớp xé tan màn đen u ám và sấm sét rung động cả núi.

“Thời tiết xấu quá!”. Anh thanh niên nói và nhảy xuống ngựa và vào miếu để đụt mưa. Nhưng cột ngựa ở đâu bây giờ? Anh ta nhìn quanh và bắt gặp bức tượng sơn thần bằng đất sét.

“Cái mình cần đây rồi”, anh ta tự bảo và quàng cương ngựa vào cổ bức tượng.

“Táo tợn quá” Sơn thần nổi giận quát to. Chờ xem, ta sẽ dạy cho mày biết lễ phép!”. Ông ta đọc ngay một câu thần chú khác. Thế là mọi vật bị dìm vào bóng tối hoàn toàn, cách một bước không nhìn thấy gì, gió gầm rú, trời mưa như thác đổ trong khi đất dưới chân rung chuyển như ngày tận thế. Thình lình một tiếng sấm khủng khiếp làm con ngựa kinh hoàng khiến nó lồng lên làm đổ cả bức tượng sơn thần. Bức tượng ngã xuống đất, vỡ tàn thành muôn ngàn mảnh.

Chao ôi! Ghê gớm quá! Thần thành hoàng kêu thét lên khi thấy kết cục của đối thủ kiêu ngạo. Bây giờ miễn là mình không gặp một tai họa khác!”. Và ông ba chân bổn cẳng chạy xa cái nơi nguy hại đó.

Ở trên núi cao, nơi tiếng người không vọng tới, có một ngôi miếu gỗ đã gần mục nát nhưng trong miếu có một vị thần linh thiêng. Đó là một vị sơn thần kiêu ngạo. Đối với vị “đồng nghiệp” của mình dưới đồng bằng là một vị thần hoàng, ông cư xử vô cùng vênh váo. Sơn thần muốn nổi bật hơn và nhân đó chọc giận thành hoàng. Một hôm, nhân ngày vía của ông, dân chúng quanh vùng đem lễ vật tới cúng bái, món nào cũng ngon. Thế là sơn thần quyết định mời “người bạn” tới để khoe những thứ mình đã nhận được. “Khi ông ta thấy dân chúng sùng bái ta ra sao, ta đoán chắc ông ta sẽ tái mặt vì ghen tị ?”.

Từ xa vị thần kia đã cảm thấy mùi thơm của bánh kẹo và khói hương. Ông vào miếu và thấy đối thủ nằm ưỡn giữa những thứ ngon lành đó. Ông ta làm ra vẻ chán chường. Thành hoàng khó chào hỏi được vì nước bọt ứa đầy miệng.

– Tôi không biết bọn họ ra sao nữa – sơn thần nói, làm như không nghe bụng của khách sôi òng ọc. Lúc nào họ cũng thình lình tới cùng một lúc rồi cầu khẩn, Thần này, Thần nọ, Thiên thần xin giúp đỡ. Xin giải ách giải nạn cho tôi; xin  cho mùa lúa của tôi tốt hơn; xin trù yểm con bò cái của người láng giềng – lần nào cũng như vậy. Chắc chắn là khi cầu xin việc gì họ cũng đem cúng tôi một món, nhưng nói thật với ngài – sơn thần nói tiếp, giọng chán chường – Tôi đã chán ngấy tất cả những thứ bánh tẩm mật ong, tôi đã mệt mỏi với thứ khói hương bắt đầu làm tôi lộn ruột.

Và ông ta làm bộ ho hắng. Ông ta vừa dứt lời thì tiếng vó ngựa vang lên trước miếu. Quả nhiên một con ngựa vừa dừng chân trước cửa. Một thanh niên nông dân cỡi trên lưng nó. Thanh niên ngồi trên yên, vươn cổ nhìn vào trong.

– Ủa, người ta không xuống ngựa và cung kính vái lạy sơn thần, như bổn phận của người trần tục sao? Thần thành hoàng thẳng tay châm chích người bạn kiêu ngạo. Ở địa vị của ngài, tôi sẽ dạy cho tên vô đạo biết thế nào là tôn kính!

Sơn thần phật ý; và để đối thủ khỏi coi thường, ông ta niệm một câu thần chú. Lập tức trời kéo mây đen, những tia chớp xé tan màn đen u ám và sấm sét rung động cả núi.

“Thời tiết xấu quá!”. Anh thanh niên nói và nhảy xuống ngựa và vào miếu để đụt mưa. Nhưng cột ngựa ở đâu bây giờ? Anh ta nhìn quanh và bắt gặp bức tượng sơn thần bằng đất sét.

“Cái mình cần đây rồi”, anh ta tự bảo và quàng cương ngựa vào cổ bức tượng.

“Táo tợn quá” Sơn thần nổi giận quát to. Chờ xem, ta sẽ dạy cho mày biết lễ phép!”. Ông ta đọc ngay một câu thần chú khác. Thế là mọi vật bị dìm vào bóng tối hoàn toàn, cách một bước không nhìn thấy gì, gió gầm rú, trời mưa như thác đổ trong khi đất dưới chân rung chuyển như ngày tận thế. Thình lình một tiếng sấm khủng khiếp làm con ngựa kinh hoàng khiến nó lồng lên làm đổ cả bức tượng sơn thần. Bức tượng ngã xuống đất, vỡ tàn thành muôn ngàn mảnh.

Chao ôi! Ghê gớm quá! Thần thành hoàng kêu thét lên khi thấy kết cục của đối thủ kiêu ngạo. Bây giờ miễn là mình không gặp một tai họa khác!”. Và ông ba chân bổn cẳng chạy xa cái nơi nguy hại đó.

Ở trên núi cao, nơi tiếng người không vọng tới, có một ngôi miếu gỗ đã gần mục nát nhưng trong miếu có một vị thần linh thiêng. Đó là một vị sơn thần kiêu ngạo. Đối với vị “đồng nghiệp” của mình dưới đồng bằng là một vị thần hoàng, ông cư xử vô cùng vênh váo. Sơn thần muốn nổi bật hơn và nhân đó chọc giận thành hoàng. Một hôm, nhân ngày vía của ông, dân chúng quanh vùng đem lễ vật tới cúng bái, món nào cũng ngon. Thế là sơn thần quyết định mời “người bạn” tới để khoe những thứ mình đã nhận được. “Khi ông ta thấy dân chúng sùng bái ta ra sao, ta đoán chắc ông ta sẽ tái mặt vì ghen tị ?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN