Truyện Cổ Tích Dung Tục - Chương 25: Biết sếp, nhưng không biết Trương Liễm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Truyện Cổ Tích Dung Tục


Chương 25: Biết sếp, nhưng không biết Trương Liễm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ trên đầu tủ lạnh vừa phát xong câu “Bây giờ là tám giờ ba mươi phút giờ Bắc Kinh”, chuông ngoài hành lang đã vang lên.

“Chắc là Trương Liễm đến rồi.” Thang Bồi Lệ vui đến cả đường chân mày, vội vàng gác đũa xuống, chạy chậm ra mở cửa: “Ôi này đúng giờ thật đấy.”

Chu Hưng sâu kín liếc mắt theo bóng lưng của bà vợ, tiếp tục cúi đầu ăn cháo trắng.

Chu Mịch lại không có phản ứng gì, không nhanh không chậm phết phô mai lên bánh mì, ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm cho anh.

Đến khi Trương Liễm vào cửa gọi người, mẹ sốt ruột lấy dép lê cho anh, cô mới không nhịn được liếc mắt một cái.

Nhìn rồi là không thể rời mắt.

Thế mà hôm nay Trương Liễm lại mặc một chiếc áo sơ mi màu ấm, màu quả hạnh hay màu kaki nhạt, tôn lên nước da trắng lạnh của anh vô cùng hút mắt, còn có cảm giác ôn hòa gần gũi.

Trước đó, Chu Mịch cứ tưởng rằng anh là một người theo phong cách đơn giản mua đồ theo lố điển hình, quần áo gần như không có gì ngoài màu đen trắng nhạt nhẽo mà không dễ sai sót.

Đợi Trương Liễm thay dép lê vào rồi, Thang Bồi Lệ vui vẻ gọi vào trong phòng bếp: “Mịch Mịch, Trương Liễm đến rồi!”

Trương Liễm cũng nhìn theo qua đó.

Chu Mịch lập tức cúi đầu xuống, nhét miếng bánh mỳ nhỏ vào miệng.

Thang Bồi Lệ cười hỏi Trương Liễm: “Đã ăn sáng chưa?”

Trương Liễm trả lời: “Ăn rồi ạ.”

“Đến sớm như vậy, chưa ăn được mấy đúng không? Mịch Mịch cũng chưa ăn xong, ngồi xuống ăn thêm một chút đi.” Thang Bồi Lệ dẫn anh vào phòng bếp: “Dì chỉ sợ cháu đến vội, hôm nay cố tình nấu nhiều hơn một chút.”

Trương Liễm không từ chối ý tốt, anh dừng bên bàn chào hỏi bố Chu Mịch. Dáng người anh cao lớn, làm phòng bếp có diện tích nhỏ trông càng chật hẹp.

Chu Hưng đáp một tiếng, gọi anh lại ngồi, lúc này Thang Bồi Lệ mới xoay người đi lấy bát.

Đợi người đàn ông ngồi xuống, cảm giác hạn chế về không gian kéo dài gần một phút mới yếu đi.

Anh chọn ngồi xuống ở góc chéo Chu Mịch, là một vị trí có tính công kích và tính đối địch tương đối thấp nhưng cũng không bị xem nhẹ trong “Hiệu ứng hướng ngồi*”.

(*Hiện tượng vị trí chỗ ngồi ảnh hưởng đến chất lượng giao tiếp, thuật ngữ trong tâm lý giao tiếp học.)

Anh nhìn về phía người con gái đang gặm bánh mỳ từng chút một, mỉm cười: “Chào buổi sáng, Chu Mịch.”

Chu Mịch liếc nhìn anh, lại nhanh chóng thu tầm mắt: “Chào buổi sáng.”

Trương Liễm lại hỏi: “Hôm qua ngủ ngon không?”

Giọng nói dịu dàng như chùm ánh nắng đầu tiên lẻn vào phòng buổi sáng sớm.

Chu Mịch đoan trang nhấp một ngụm sữa: “Rất ngon, anh thì sao.”

Trương Liễm nói: “Không ngon lắm.”

Chu Mịch hỏi: “Chuyện gì vậy.”

Trương Liễm trả lời: “Chắc là do trước khi ngủ nhận được tin nhắn phải tới đón em.”

Khóe mắt Chu Mịch khẽ giật hai cái, trực tiếp nhét đầy miệng bằng chỗ bánh mì còn lại, ngăn cản viên đạn bọc đường giả nhân giả nghĩa nhiều thêm.

Chu Hưng không chịu được mà hít một tiếng, động tác và cháo như bật x4 tốc độ, hận không thể lập tức rời khỏi bữa ăn.

Thang Bồi Lệ nghe trộm trong phòng bếp đã sớm cười đến nở hoa, vội vàng bê bát cháo ra trước mặt Trương Liễm, dặn dò: “Hơi nóng, cháu cẩn thận.”

Trương Liễm nói một câu cảm ơn rồi bắt đầu ăn.

Tư thế dùng cơm của anh rất tốt, cũng an tĩnh đến mức gần như là chuyên tâm, cháo trắng rau dưa mà như là món ăn quý lạ xa xỉ.

Sao phải thế? Chu Mịch liếc trộm vài cái, vừa oán thầm vừa bất tri bất giác ngồi thẳng lưng lên.

Thang Bồi Lệ ngồi xuống hàn huyên cùng anh, anh lập tức bỏ bát đũa xuống trả lời, tuyệt đối không một tâm hai việc.

Thang Bồi Lệ nói: “Cháu cứ ăn đi, vừa ăn vừa nói.”

Trương Liễm trả lời: “Không sao đâu ạ.”

Thang Bồi Lệ chép miệng, thầm than không hổ là đứa trẻ được hai giáo sư nuôi dưỡng nên.

Chu Mịch uống hết cốc sữa tươi, đi vào nhà bếp rửa sạch cốc, rời khỏi cuộc chơi trước.

Chu Hưng súc miệng xong quay ra vừa vặn gặp phải con gái đang trở về phòng ngủ, ông đưa mắt ra hiệu với cô, nói: “Mịch Mịch, bố giúp con cầm đồ.”

Chu Mịch lại không hiểu ý: “Không cần đâu, đồ không nhiều, dù sao bình thường cũng có thể trở về.”

Chu Hưng vẫn đi theo.

Vali có tay kéo màu trắng nằm ngang trên mặt đất, trên giường là ba lô đeo vai hiệu Doughnut của Chu Mịch, nó có màu tím nhạt khoai môn, con treo con thỏ trang trí Stella Lou* cùng màu mà cô mua được đợt đi Disney hai năm trước.

(*Thỏ Stella Lou)

Chu Hưng chỉ chỉ rồi hỏi: “Chỉ hai thứ này thôi sao?”

Chu Mịch gật đầu: “Vâng.”

Chu Hưng bước lại gần hai bước, đột nhiên đè thấp giọng, móc một tấm thẻ trong túi quần đưa cho con gái: “Mịch Mịch này, cho con.”

Chu Mịch ngây ra, vừa muốn lên tiếng từ chối, Chu Hưng xuỵt một tiếng, nhướng mày: “Đây là tiền riêng bố bí mật tiết kiệm, cũng không nhiều, chỉ có hơn ba mươi nghìn. Bây giờ tiền lương thực tập của con còn chưa cao, tính cách lại bướng bỉnh, sống ở bên ngoài có nhiều thứ phải dùng đến tiền, bố sợ con sẽ chịu thiệt thòi.”

Ông thở dài: “Tiền của bố cũng không thể từ chối chứ đúng không, con không lấy thì bố buồn lắm đấy.”

Vành mắt Chu Mịch nóng lên, có hơi nghẹn ngào: “Không cần mà, con đi học cũng có tiết kiệm tiền.”

“Cứ cầm đi, có mẹ con nhìn chằm chằm, bố không hút thuốc cũng không uống rượu được, đống tiền này cũng không có chỗ dùng.” Chu Hưng cong người, không khỏi phân bua mở cái túi nhỏ trên ba lô của cô ra, nhét thẻ vào đấy rồi vỗ hai cái: “Được rồi.”

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của con gái, ông lại hoảng hốt vài phần: “Sao vậy này, khóc cái gì chứ.”

Chu Mịch vội vàng dụi mắt, gần như là nức nở: “Cảm ơn bố.”

Chu Hưng dỗ dành vỗ lưng con gái: “Một lúc nữa bố còn phải đi làm, không tiễn con nữa, mẹ con đi cùng con qua đó.”

“Ưm.” Tuyến lệ lại tàn phá bừa bãi, trong cổ họng Chu Mịch như có mắc miếng cơm nắm ngâm qua giấm, không thể nói nên lời.

“Được rồi được rồi, đi ra ngoài thôi, bố giúp con cầm đồ.”

Nghe thấy tiếng bánh xe vali kéo, Trương Liễm đứng ở bên cửa một lúc mới đi vào: “Chú, để cháu.”

Chu Hưng liếc nhìn anh: “Được.”

Lúc nhận lấy vali, Trương Liễm nhân cơ hội đánh giá một lượt phòng ngủ của Chu Mịch, một căn phòng ngủ của thiếu nữ điển hình, nhỏ mà ấm áp, có một chiếc giường hẹp, bộ chăn ga gối màu hồng macaron, trên phần bèo nhún rủ xuống còn được tô điểm bằng nhiều hình trái tim màu xanh nhạt. Bàn học tủ đứng là cùng một bộ màu trắng sữa, bên trên để không ít chậu cây nhỏ và đồ trang trí đáng yêu, giống như một sạp tạp hóa lạ mắt, lộn xộn nhưng có sự trật tự của bản thân nó.

Anh không nhìn nhiều, ánh mắt quay về trên người của Chu Mịch, cô đang đeo ba lô trên lưng, Trương Liễm đưa tay ra giữa không trung: “Để anh cầm cho.”

“Em tự đeo.” Chu Mịch ngước mắt, cầm chặt hai quai ba lô trước người mình, giống như một bạn thiếu niên tiền phong nhỏ cố chấp ngày đầu tiên đi học.

Trương Liễm cười nhẹ: “Được.”

Hai người một trước một sau đi ra khỏi cửa, Thang Bồi Lệ cũng đã sửa sang lại quần áo đầu tóc rồi đi đến, cười khanh khách.

Chu Hưng tiễn họ xuống tầng, lên xe, sau khi tạm biệt, người đàn ông trung niên không lập tức quay người trở về khu nhà, ông đứng tại chỗ nơi gió thổi, một hồi lâu cũng không động đậy.

Chu Mịch nhìn chăm chú bóng hình bố mình nhỏ dần qua kính chiếu hậu, giống như trở về ngày đầu tiên đi báo danh đại học, đầu mũi lại chầm chầm dâng lên cảm giác chua xót.

Cô nhanh chóng thu ánh mắt lại, cúi đầu hít thở rất nhẹ, sau đó rút điện thoại ra, lướt video gây cười trên trang chủ Weibo để phân tâm.

Lúc dừng đèn đỏ, trong xe đột nhiên vang lên âm thanh, nhưng không phải là bài hát nào cả.

Ngón tay đang lướt điện thoại của Chu Mịch ngừng lại, cô tập trung nghe kỹ, là tấu nói Đức Vân Xã*.

(*Chương trình hài của Trung Quốc.)

Cô cảm thấy kỳ quái liếc nhìn Trương Liễm, anh vẫn lái xe mà mặt không có biểu tình gì, Thang Bồi Lệ thì đã thả hồn vào, ngồi ở hàng ghế sau vỗ tay cười không ngừng: “Tiểu Trương sao cháu biết dì thích nghe cái này.”

Sao cô lại không biết? Chu Mịch hơi nghiêng đầu, không có lời nào để nói với sự tâng bốc bừa bãi của mẹ.

Trái lại Trương Liễm trả lời rất bình thản chân thành: “Cháu không biết. Chỉ là lo Chu Mịch phải chia tay với hai người, tâm trạng ít nhiều cũng có chút buồn bã không nỡ, vậy nên mới điều tiết bầu không khí một chút.”

Chu Mịch lắc đầu ở một biên độ rất nhỏ, hoàn toàn bái phục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thang Bồi Lệ ồ một tiếng, trong lòng tăng thêm một điểm cho người “con rể mới” vẫn đang trong thời kỳ quan sát này.

Chỗ ở của Trương Liễm nằm ở đường Thanh Bình, kề sát trung tâm khu thương mại của thành phố, xung quanh là những tòa nhà cao chọc trời, môt con sông dài như đai ngọc nối liền với cảnh phồn hoa hai bên bờ tấc đất tấc vàng.

Khi nhìn thấy tên của tòa nhà, Chu Mịch có chút kinh ngạc, bởi vì trước đây cô chỉ nhìn thấy nó ở trên những tài khoản lớn hay những video chia sẻ về nhà ở, chưa bao giờ thật sự lại gần.

Những khu chung cư kiểu này thường bố trí một bảo vệ mặt không biểu cảm giống rô bốt thông minh đứng ở cổng chính, từ hình dáng tòa nhà đến sự xanh hóa đều lộ ra sự lạnh lùng mà tinh vi, cao không thể với tới.

Thang máy giống như một cái kiệu bạc dành cho quý tộc, rộng rãi, sáng sủa, không dính một hạt bụi.

Mẹ cô nhìn khắp bốn phía, tấm tắc và thấy rất thần kỳ. Chu Mịch liều mạng kìm lại ánh mắt của mình, sợ rằng nó bay loạn khắp nơi, biến thành già Lưu đi vào Đại Quan Viên*.

(*Chi tiết trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng)

Nhưng đến khi thực sự bước vào cửa rồi, cô vẫn không có cách nào tự kiềm chế, đồng tử chấn động.

Trương Liễm đã trang hoàng một vòng bạn bè trong đời thực cho chính mình. Đúng là như vậy, một căn phòng vô cùng cao rộng súc tích nhưng lại không cứng nhắc máy móc. Mặt tường có màu chủ đạo là màu đất nhạt, nhìn rất êm dịu lười biếng, kết hợp với nội thất và đồ đạc bằng gỗ hồ đào màu xám đen vừa vặn. Thần kỳ nhất chính là bức tường nền đằng sau sô pha trong phòng khách, ở đó trưng bày một chiếc tủ đứng tông màu tương phản bắt mắt, bên trên treo bức tranh sơn dầu lớn với tông màu tối, áp sự nổi bật ấy lại.

Cả căn nhà thể hiện một kết cấu có độ bão hòa thấp, rất vừa mắt nhưng lại không quá tầm với giống một tác phẩm của Morandi*.

(*Những gam màu chính trong tranh của Morandi.)

Phong cách gần như là hoàn mỹ.

Một người dì có tướng mạo ôn hòa và Tuân Phùng Tri cùng đi ra đón, nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.

Thang Bồi Lệ tựa như cũng mới vừa hoàn hồn lại, hỏi: “Căn phòng này rộng bao nhiêu thế.”

Tuân Phùng Tri trả lời không chắc chắn: “Chắc là hơn 250 mét vuông, tôi cũng không hỏi kỹ.” Rồi lại ghét bỏ: “Toàn là Trương Liễm tự làm, trang trí thành như này đấy.”

Đẹp muốn chết có được không, Chu Mịch đã vô thức vặn lại ở trong đáy lòng, từ giây đầu tiên khi mới bước vào, cô đã hoàn toàn khuất phục trước thẩm mỹ không thể bắt bẻ của Trương Liễm.

“Dì Trần, rót ít trà ra đây.” Trương Liễm nhẹ giọng phân phó, nhấc vali kéo vào bên trong, đặt nó ở bên cạnh bàn trà, lại đi trở về bên cạnh Chu Mịch: “Đưa cặp sách cho anh đi.”

Chu Mịch nhíu mày, sửa lại: “Không phải cặp sách.”

“Nói nhầm.” Trương Liễm cong môi: “Đưa ba lô cho anh đi.”

Chu Mịch cởi xuống, dùng hai tay đưa ra.

Mà Tuân Phùng Tri đang dẫn Thang Bồi Lệ đi tham quan xung quanh, giới thiệu, còn vui vẻ tám chuyện “Đồ dùng hàng ngày của Chu Mịch Trương Liễm đã chuẩn bị xong rồi.”, “Hoa tươi trên bồn rửa tay cũng là nó vừa mới mua hai ngày nay đấy, nói rằng cô gái nhỏ đều thích những thứ này.”, “Ồ còn có đống đồ dưỡng da trong tủ kia cũng thế, xem con bé thích dùng bộ nào.”…

Chu Mịch nghe mà lòng bàn tay đổ mồ hôi, tư thế đứng dần trở nên cứng ngắc.

Trương Liễm lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian: “Sắp chín rưỡi rồi.”

Chu Mịch mở miệng: “A, phải đến công ty rồi.”

Trương Liễm nói: “Cứ để đồ ở đây đã, buổi tối về thu dọn sau, anh đưa em đi.”

Chu Mịch không từ chối, nhưng vẫn đề phòng: “Đưa em đến lối vào tàu điện ngầm là được rồi.”

“Chu Mịch.” Anh kêu tên cô, còn hơi cúi thấp người xuống, như gần gũi, lại như tạo áp lực.

Chu Mịch ngước mắt, phun ra một lý do không chê vào đâu được: “Giờ này rất dễ gặp phải người quen, chúng ta vốn dĩ đã…” Cô ngừng lại: “Nếu như không muốn càng nhiều người biết được, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Trương Liễm yên lặng hai giây, tôn trọng ý kiến của cô: “Được.”

Chu Mịch nhìn xuống một lúc, lại nhìn thẳng về: “Ở công ty cũng phải giả vờ không biết.”

Trương Liễm hỏi: “Ngay cả sếp em cũng không biết ư.”

“Biết sếp.” Cô gian xảo đáp: “Nhưng không biết Trương Liễm.”

Trương Liễm không cười nữa, giống như là đã đồng ý và tiếp nhận câu trả lời này.

Chu Mịch mím môi, ánh mắt vẫn không lay động: “Mong rằng anh cũng nghiêm túc chấp hành.” Chỉ biết thực tập sinh, nhưng không biết Chu Mịch: “… Nguyên tắc chung sống này.”

Trương Liễm nhìn cô chăm chú: “Thực tập sinh cũng cần phải rất ưu tú anh mới chú ý đến.”

Chu Mịch không đối mắt nữa, ánh mắt dừng ở cái cúc nào đó trên áo sơ mi của anh, mới bình thản ồ một tiếng, thầm mỉa mai: “Em còn tưởng trông xinh đẹp là anh sẽ chú ý đấy.”

Trương Liễm hơi cong môi lên: “Đây là lý do ngày đầu tiên em đến anh đã chú ý em?”

Tim Chu Mịch đập hơi nhanh, gương mặt nhỏ kéo căng, dáng vẻ cứng đầu ngoan cố thật nghiêm túc: “Chắc là vậy.”

Dáng vẻ Trương Liễm vẫn thả lỏng: “Vậy thì không ngừng cố gắng, mong đợi sự ưu tú của em sẽ làm anh chú ý thêm nữa.”

Chu Mịch nói: “Không thèm.”

Trương Liễm cười: “Anh thích.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN