Truyện Cổ Tích Dung Tục - Chương 4: Làm người là được, người tốt thì thôi không cần đâu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Truyện Cổ Tích Dung Tục


Chương 4: Làm người là được, người tốt thì thôi không cần đâu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi gửi tin nhắn đi, Chu Mịch trải qua buổi sáng vốn dĩ nên kinh tâm động địa một cách yên lặng trong những suy tưởng.

Các đồng nghiệp lần lượt đến, cô vẫn chào hỏi mọi người như bình thường.

Austar không có thời gian đi làm cố định, có những người buổi chiều mới đến. Thế nhưng là thực tập sinh, cô tương đối cẩn trọng, cơ bản thực hiện chế độ công việc bắt đầu từ chín giờ sáng đến bảy giờ tối, còn được leader của cô gọi là “Account ở đơn vị làm việc”.

Leader của Chu Mịch tên là Diệp Nhạn, dáng người thon gầy, phần eo nhìn từ bên cạnh sang mỏng đúng một mảnh, cô ấy là một tín đồ trung thành của phong cách BM*, về cơ bản phụ trách một số dự án cấp tốc, những nhiệm vụ sắp xếp cho Chu Mịch đơn giản nhưng lại vặt vãnh: tra cứu tài liệu, chỉnh sửa và tổng hợp văn kiện, phiên dịch nội dung, thậm chí là nhận chuyển phát nhanh, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn tính chất tạp vụ.

(*BM: Phong cách cho người siêu gầy)

Gần đến trưa, Diệp Nhạn hô hào trong nhóm, hỏi xem ra ngoài ăn hay gọi đồ về.

Bình thường Chu Mịch hay nhìn xem phản ứng của người khác như thế nào, sau đó thuận theo đám đông.

Về đối ngoại, cô cơ bản là một người chạy theo trào lưu, theo trào lưu có nghĩa là không dễ sai lầm, đây cũng là nguyên nhân mà cô học tiếng Trung nhưng không làm người viết bài quảng cáo, sáng tạo cần có sự nhạy bén, tự mình trở thành một phong cách, mà cô lại không thích những biến số quá táo bạo.

Trương Liễm là lần chệch đường ray duy nhất.

Đúng rồi, Trương Liễm, Chu Mịch mở điện thoại ở trên bàn, người đàn ông đến bây giờ vẫn chưa đến công ty, cũng không cho cô bất kì phản hồi gì.

Từ giao diện tin nhắn quay trở lại danh bạ, lịch sử trò chuyện hiển thị, hôm nay các bạn cùng đi ăn cơm định đi càn quét 711*.

(*Chuỗi cửa hàng tiện lợi)

Chu Mịch vội vàng trả lời một câu “OK”.

Ba người cùng nhau đi xuống tầng, Diệp Nhạn đã chọn trước đồ muốn ăn trên app đặt đồ ăn ngoài, cùng đi với hai người họ còn có một AE* khác, tên là Đào Tử Y, thích buộc tóc đuôi ngựa cao hoặc búi lên, là mĩ nhân thành phố, âu phục từng bộ từng bộ không có ngày nào mặc trùng, phong cách còn OL* hơn Diệp Nhạn nhiều.

(*AE: Account executive. Việc làm Account executive là vị trí làm việc trong bộ phận Account Team trong các công ty Agency (công ty quảng cáo). Nhiệm vụ của Account executive là chịu trách nhiệm liên hệ nhận các yêu cầu và tư vấn cho khách hàng của công ty. Đây là vị trí cơ bản nhất trong bộ phận Account.)

(OL: Office Lady)

Chu Mịch chọn cơm nắm, một hộp sữa chua, quay lại nhìn, Đào Tử Y đã bê một bát mì đi đến bên cửa sổ.

Diệp Nhạn lại thích salad, dáng vẻ hưởng thụ rau xanh và thịt gà tre như được ăn ngon của lạ.

Chu Mịch có chút ngưỡng mộ tính tự chủ của cô ấy, thế giới của người mặc size XS quả thật tốn sức.

Mà hình như cô ấy lại rất ngưỡng mộ Chu Mịch, vô ý hỏi: “Em ăn cái gì mà lớn vậy, ngực to như thế.”

Đôi chân lủng lẳng trên ghế cao của Chu Mịch dừng lại, trả lời: “Chắc là do nguyên nhân di truyền.”

“Dù sao…” Đào Tử Y hút một gắp mì, nhếch miệng cười: “Nhất định là không phải ăn rau.”

Diệp Nhạn giả vờ khoanh tay vì giận, Chu Mịch cũng vui theo.

Trong lúc vô thức hút hộp sữa đến móp lại, điện thoại trong túi của Chu Mịch vang lên, cô rút ra nhìn một cái, thần kinh đang buông lỏng trở nên căng cứng.

Thế nhưng bởi vì tiếng chuông quá sống động, hai người phụ nữ ở bên cạnh đều nhìn sang.

Chu Mịch vô thức nhấc điện thoại lên cao, tránh ánh mắt thăm dò của họ, còn đỏ mặt trượt xuống nền đất: “Em ra ngoài nhận cuộc điện thoại.”

Phản ứng của cô quá rõ ràng, còn chưa bắt đầu qua lại với khách hàng, cuộc điện thoại nào có thể làm cô căng thẳng đến vậy chứ, phần lớn là có liên quan đến người khác giới quan trọng nào đó.

Diệp Nhạn và Đào Tử Y gần như không hẹn mà cùng “Ồ” một tiếng, nháy mắt ra hiệu với cô.

Chu Mịch lúng túng cười một cái, chạy nhanh ra khỏi cửa, mặt trời chiếu rọi, cô híp mắt ấn nút nghe.

Đầu bên kia trực tiếp xác nhận thân phận: “Chu Mịch?”

“Vâng.” Cô đáp một tiếng, thành công kết nối.

Tiếp đó người đàn ông xác nhận sự việc: “Em có thai rồi?”

Tim đập như một chiếc đồng hồ quả quýt trục trặc, làm cho thanh âm của Chu Mịch cũng có chút run rẩy: “Anh thấy rồi sao?”

Thật kỳ lạ, chỉ là nói về sự thật thôi mà sao lại khiến cô thấp thỏm như vậy, cô vươn thẳng cổ: “Chính là em với anh, lần hoạt động tập thể đó.”

Bên tai im lặng mất hai giây, hỏi ngược lại: “Em khẳng định?”

Nỗi tức giận trong phút chốc làm mặt Chu Mịch đỏ như máu: “Ngoài anh còn có ai nữa? Em cũng không phải là cái cây có thể tự mình thụ tinh.”

Có lẽ đã nghe được sự bùng nổ của cô, hoặc là do cách chọn lọc từ ngữ của cô có chút thú vị, giọng nói của người đàn ông ôn hòa hơn, còn có ý trấn an: “Bình tĩnh lại trước đã.”

Lại hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu, công ty à?”

Chu Mịch trả lời: “Vâng, xuống ăn cơm rồi.”

Trương Liễm nói: “Anh vẫn ở chỗ khách hàng, đến chiều em xin nghỉ một buổi, anh bận xong sẽ đi tìm em.”

Chu Mịch sửng sốt: “Tìm em làm gì?” Giám đốc điều hành đột nhiên tìm thực tập sinh không phải là quá thu hút ánh nhìn sao?

Trương Liễm nghe có vẻ rành mạch phân minh, cũng không nói chen vào: “Hai rưỡi, anh ở bãi đỗ xe B1 đợi em.”

Thấy anh sắp ngắt điện thoại, Chu Mịch vội vàng gọi lại: “Em phải xin nghỉ thế nào đây?”

“Xin là trường học có việc.” Trước khi ngắt điện thoại anh còn dặn dò thêm một lần: “Hai rưỡi, đừng quên đấy.”

Chu Mịch ở ngoài cửa phơi nắng, cả người bởi vì nóng nảy mà tăng nhiệt độ.

Cô hoàn toàn không đoán được thái độ của Trương Liễm, cũng không biết anh dành ra cả buổi chiều đưa cô đi làm gì. Thậm chí anh bình tĩnh một cách hơi quá đáng.

Thế nhưng may mà còn nguyện ý cùng nhau đối mặt đúng không? Chu Mịch sau khi nghĩ lại lập tức rơi vào niềm vui mừng như kẻ sống sót sau tai nạn, không nhìn nhầm người, lại tủi thân mà đỏ mũi, buồn vui không rõ.

Sau khi cảm xúc dịu đi một chút, cô đặt chuông báo lúc 14:15, quay người trở lại nhà hàng.

Ngồi về chỗ trước cửa sổ sát đất, đúng như dự đoán nhận được sự cười nhạo của hai người đồng nghiệp, còn hóng chuyện mà hỏi cô đó là ai.

Chu Mịch không thể trả lời, tìm một câu trả lời nghe có vẻ chân thực nhất: “Chỉ là một bạn nam quen được ở trường.”

“Đang mập mờ đúng không?”

“Hoặc là vừa mới yêu. Dù sao nhất định không phải bạn là con trai, yêu nhau lâu rồi mới không tránh mặt người khác nói chuyện điện thoại.”

“Có đẹp trai hay không?”

Hai người họ năm mồm bảy miệng hỏi.

Chu Mịch chỉ có thể mỉm cười gật đầu.

Sau đó chủ đề nói chuyện không biết sao lại lan đến người khác giới ở công ty, Diệp Nhạn cùng Đào Tử Y đã từng trải, thuộc như lòng bàn tay tính cách, vẻ ngoài, năng lực làm việc của mọi người.

Bọn họ nói đến Trương Liễm, nói anh là người tuyệt nhất.

Đào Tử Y bùi ngùi sờ trán, thương tiếc nói: “Tiếc là anh ấy có bạn gái rồi.”

Diệp Nhạn tiếp lời: “Còn là con gái của ông chủ điện thoại VET nữa.”

Bùm một tiếng, giống như có một bình gốm thô đang vỡ vụn trong đầu Chu Mịch, cảm giác và thính giác của cô đều có chướng ngại, cuộc nói chuyện của đồng nghiệp đều trở nên nặng nề mà xa vời.

Linh hồn như đã rời khỏi thể xác, mắt thấy bản thân đang cười hì hì tham gia vào chủ đề nói chuyện: “Trâu bò như vậy sao?”

Đào Tử Y nhìn về phía cô, đôi mắt cong thành vòng cung mỏng: “Đúng vậy, năm kia lúc tôi vừa đến Austar, còn trẻ nên cuồng nhiệt muốn quyến rũ anh ấy, sau đó biết được đối tượng của anh ấy là ai, nhanh chóng chạy mất rồi.”

Diệp Nhạn nói một câu không có tiền đồ, lại khịt mũi: “Nếu không cô cho rằng tại sao VET vẫn luôn để chúng ta làm đại diện?”

Đào Tử Y nói: “Không phải nói trước kia khi chưa bị đào về nước anh ấy đã quen với thiên kim thứ hai sao.”

“Ngọn nguồn sâu như vậy sao? Vậy nhất định là ở cùng nhau rất nhiều năm rồi đi.”

Đào Tử Y cắn ống hút của cốc cà phê lạnh: “Dù sao phiên bản mà tôi nghe thấy lại khác.”

Chu Mịch khó thể tin được trở về chỗ làm việc, từng bước trên quãng đường như đang dẫm lên bọt biển vô hạn, mềm mại, không có chỗ để đáp xuống.

Lồng ngực càng không thở được, bị nỗi nhục và phẫn uất nhét đầy.

Câu chuyện đẹp đẽ vỡ tan rồi.

Cô bị lừa rồi.

Chi tiết ngày gặp đầu tiên hiện rõ mồn một trước mắt. Sau khi đưa ra đề nghị thuê phòng với Trương Liễm và được đồng ý, cô liền quấn lên cổ anh, ngón tay chấm lên mũi anh, dùng chút lý trí còn lại lẩm bẩm với anh: “Anh độc thân đúng không, tôi không muốn ngủ với ai đã có đối tượng đâu đấy.”

Rõ ràng anh đã gật đầu rồi.

Sau đó cô mới chu miệng lên, giống như một con chim non gào khóc đòi ăn, mong đợi cái miệng xinh xắn của anh cho ăn tình yêu.

Sau khi siết chặt nắm đấm một hồi, Chu Mịch nhếch điện thoại lên, quyết tâm gửi tin nhắn qua hỏi đến cùng, thế nhưng đợi đến khi thật sự đã đến bước ngoặt ấy rồi, thuộc tính ninja lại chiếm lấy vị trí cao hơn trong cảm xúc của cô.

Cô đóng giao diện hội thoại lại, nhanh chóng cắt đi, ngược lại hủy mất chuông báo đã đặt xong từ trước.

Gặp mặt hay không không còn quan trọng nữa rồi.

Kết cục có thể thấy rõ.

Câu chuyện cổ tích của cô chính là câu chuyện cười.

Hoàng tử của cô cũng là một tên tồi tệ.

Bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn, làm cô khó mà làm việc một cách bình thường. Sau khi lật qua mấy trang tài liệu về sản phẩm, Chu Mịch một tay đỡ má, bắt đầu điên cuồng uống nước.

Lúc thì cô chạy đi lấy thêm trà, lúc thì chạy đi vệ sinh, giống như một quả cầu từ tính không biết đâu mà lần đang lắc lư qua lại ở công ty, mãi đến thời gian đã hẹn.

Hai rưỡi, không có ai gọi đến.

Có lẽ Trương Liễm đã đợi cô một lúc, bốn mươi phút, điện thoại của cô mới sáng lên, là tin nhắn của anh: [Người đâu?]

Đang tung tăng nhảy múa ở mộ của anh đấy, Chu Mịch thầm chửi bới trong lòng, nhưng ngại vì thời gian thực tập còn chưa kết thúc, còn đang ở trong phạm vi quyền lực của anh, cô ngăn sự tức giận muốn chửi phụ huynh sắp chọc thủng da đầu lại, cũng coi như là khách khí cho anh leo cây: [Em không qua đó nữa.]

Điện thoại của Trương Liễm gọi đến.

Chu Mịch hít một hơi dài, nhận điện thoại.

Anh vẫn là người đánh đòn phủ đầu trước, âm thanh không thể chê vào đâu được lúc này lại làm người ta thấy buồn nôn: “Không xin nghỉ được à?”

Chu Mịch cố gắng để bản thân mình thật bình tĩnh: “Không phải, là do em nghĩ thông rồi.”

“Nghĩ thông cái gì vậy?” Anh theo không nổi tiết tấu của cô.

“Có thể nói với anh qua tin nhắn không.” Giọng điệu của Chu Mịch mơ hồ không nhanh: “Anh biết em ở đâu mà.”

Trương Liễm ngắt điện thoại, chờ cô giải thích.

Chu Mịch vỗ ngực vài cái cho thuận khí, bắt đầu soạn câu trả lời: [Chuyện này đôi bên chúng ta đều có trách nhiệm, anh trả cho em nửa số tiền thuốc men là được, những thứ còn lại anh không cần quan tâm, em sẽ tự mình xử lý.]

Xác định thái độ đã đủ ngầu, Chu Mịch gửi nó đi.

Trương Liễm trả lời rất nhanh, công kích liền ba câu, còn là loại không mang theo dấu ngắt câu:

Xử lý như thế nào

Ở công ty

Hay là ở nhà

Chu Mịch chớp mắt, rơi vào trầm tư.

Cô cũng không phải là không biết gì về chuyện này.

Năm tư cô đã từng đi cùng chị họ đến khoa phụ sản một lần, hồi đó chị họ vì bị ngừng thai, không thể không đến bệnh viện để kết thúc mang thai. Cô ấy chật vật và kinh hoàng khóc sướt mướt trong phòng khám bệnh, mà rõ ràng bác sĩ đã quen với cảnh ấy, cả quá trình đều mặt lạnh, chỉ kê hai hộp thuốc, ngay cả phần lời dặn cũng lời ít ý nhiều.

Chu Mịch dựa vào đây, cho rằng đã đủ lý do rồi: Xin nghỉ mấy ngày, đến bệnh viện kê một chút thuốc là được.

Trương Liễm lại gọi điện đến, tuyên bố sự nhẫn nại đã không còn mấy.

Chu Mịch cắn cắn ngón cái, cầm điện thoại trốn ở cầu thang, nhận cuộc gọi.

Từng chữ anh nói có áp lực: “Ngay lập tức ba giờ, bác sĩ mà anh hẹn cũng là ba giờ.”

Chu Mịch: “Anh muốn đưa em đi khám bác sĩ sao?”

Trương Liễm nói: “Kiểm tra.”

Chu Mịch nghe thấy giọng của mình trở nên trầm thấp mà sắc bén: “Kiểm tra rồi sao nữa, không phải là cùng một kết quả sao, ít giả vờ có lòng tốt đi.”

Đầu bên kia im lặng.

Qua một lúc, anh mở miệng hỏi: “Cần bao nhiêu tiền.”

Chu Mịch hừ một câu chế nhạo mang âm mũi, mắt lại nhanh chóng tràn ra vẻ thẹn thùng: “Em không biết, chuyển cho em năm nghìn trước là được.”

“Năm nghìn đủ rồi?”

“Tầm đó đi.” Cách dùng từ của cô giống như đang chọn mua đồ, nóng lòng muốn thanh toán cho xong: “Đại khái rồi bù sau.”

Cô sao chép vẻ bình tĩnh trước đây của anh, diễn một cách vẻ vang mà giả dối, vì để bản thân mình nhìn không có vẻ là một người bị hại, một người vi phạm đạo đức chẳng hay biết gì, mà là một người bạn chia tay trong hòa bình bởi vì chuyện ngoài ý muốn.

Trương Liễm lạnh nhạt đáp: “Được.”

Chu Mịch vô thức lùi về phía sau, cửa thoát hiểm sau lưng cô kêu cọt kẹt đóng lại, cô cảm thấy chính mình bị kẹp cứng nhắc, phần đầu nhanh chóng bắt đầu đau.

Còn chưa đến chỗ làm việc, phần mềm nhắc nhở kêu một tiếng, cô ấn vào xem, là tin chuyển khoản của Trương Liễm, số dư còn lớn hơn mức cô cần một số không, tròn năm vạn.

Chu Mịch không lên tiếng, nhận lấy số tiền này, lại chuyển về bốn vạn năm.

Trương Liễm nói: [Số còn lại coi như là phí bồi bổ, em nghỉ ngơi cho thật tốt.]

Chu Mịch hơi mỉm cười: [Cũng không hoàn toàn là lỗi sai của anh. Làm người là được, người tốt thì thôi không cần đâu.]

Mấy giây sau, Trương Liễm theo ý nguyện của cô, không nói lời nào, nhận lại bốn vạn năm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN