Truyện Dạ Khúc - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
912


Truyện Dạ Khúc


Chương 1


Hà Nội năm 1995…
Một quả bóng bay lên trời …đứa trẻ 6 tuổi
dứt khỏi bàn tay mẹ chạy theo quả bóng bay sang bên đường…
-Bóng…bóng…
Mẹ đứa trẻ hốt hoảng gọi khi đứa trẻ chạy sang đường…
-Con…con ơi Nhật Lam…
Người lái xe ô tô thuê đang di chuyển xe thì thấy đứa trẻ chạy tới…ông ta mới lái nên nháo nhào dẫm chân phanh lại dẫm sang chân ga…chiếc xe lao vút tới đâm vào đứa trẻ…tiếng mẹ đứa bé đứng khuất bên đường hét lớn…Đứa trẻ ôm đầu khi thấy xe lao tới kêu lên
-Mẹ ơi…
Chiếc xe đột nhiên xoay ngang vòng vòng lốp xe ma sát xuống đường đến mức toé lửa bốc khói…đứa trẻ bỏ tay che ra khỏi đầu rồi ngẩng lên nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ vest đen đang ôm trọn đứa trẻ…con bé run rẩy khi thấy tay người đàn ông đó cầm quả bóng mà khi nãy đã bay lên trời rồi mỉm cười với đôi mắt đỏ và gương mặt trắng như ma…
-Cơ thể của nhóc rất ngọt…ta có thể biết tên của nhóc không…
Trong căn phòng …chiếc đồng hồ xoay xoay…nằm trên chiếc giường như một cô công chúa…cô gái tuổi 20 bật dậy thở hổn hển mồ hôi nhễ nhại…nhìn đồng hồ là 6h sáng…cô bật dậy xuống hồ bơi tại nhà nhẩy xuống bể bơi vài vòng…
Trong gian bếp qua ô cửa kính Lăng Nhật Hồng cô con gái cả của gia tộc họ Lăng nổi tiếng về buôn bán bất động sản giàu có thở dài khi thấy cô em gái Lăng Nhật Lam đang bơi ngoài bể bơi…
Mẹ của cả hai cô gái ra xoa vai Nhật Hồng…
-Có lẽ đêm qua con bé lại thấy ác mộng con ạ
-Mẹ…con đang tự hỏi…rốt cuộc cái ngày mà nó 6 tuổi …cái ngày đó rốt cuộc nó đã thấy gì?
Người mẹ ấp úng gương mặt tái đi khi cô con gái lớn hỏi vậy…
-Em gái con đã gặp phải cú sốc lớn,con bé suýt mất mạng do lỗi bất cẩn của mẹ
-Kìa mẹ…chuyện qua rồi con xin lỗi vì đã nhắc lại…
-Con bé đã khóc rất nhiều…có thể do quá hoảng sợ nên con bé đã liên tưởng đến những điều không hay như ma quỷ…và mẹ thật sự bao năm qua vẫn k có cách nào khiến con bé quên đi…
-Ma Quỷ con k tin điều đó…
-Đôi khi trong cuộc sống có những điều chúng ta không tin nhưng biết đâu sẽ có lúc phải tin…
Người mẹ quay đi dường như bà đang cố tỏ ra bình tĩnh lấp liếm và che giấu đi điều gì đó…
Nhật Lam vừa nổi lên mặt nước thì cô chị gái đưa cho chiếc khăn tắm
-Đủ mệt rồi đấy nhỉ
-Chắc chắn rồi em sắp rụng cả cánh tay rồi đây này…
Nhật Lam nở nụ cười tươi rạng rỡ trên môi…cô đi lên bờ với cơ thể body đẹp như một hoa hậu…
-Trước bố sao lại cấm k cho em đi thi hoa hậu nhỉ,quả là lãng phí
-Quá lãng phí mà em cũng k hiểu sao luôn…
-Bố k thích mấy kiểu như showbit nọ kia nên mới vậy
-Em lại thích làm ca sỹ…năm nay em sẽ đi thi giọng hát việt
-Em điên à đã hỏi bố mẹ chưa?
-Suỵt chị nói nhỏ thôi,em định để đi thi rồi mới báo
-K dc đâu
-Xì…chị phải bênh em chứ…chị muốn mình chị là nghệ sỹ trong nhà này hả
-Nhật Lam…em nghĩ gì vậy chuyện chị chơi piano cũng là bố quyết
-Rồi rồi cái gì cũng bố bố…bố luôn áp đặt em k thích điều đó
-Vậy em thích gì
-Em thích tự do…tự do độc lập muôn năm…
Bố me của Nhật Lam đứng bên trên tầng nhìn cô con gái…ông tay ngậm điếu xì gà…
-Mình ơi con cứ thế này đến khi nào hả mình,thấy con như vậy mà tim em như thắt lại…
-Em đừng tỏ ra như vậy trước mặt bọn trẻ…Hãy cứ coi như con vẫn bị bệnh ảo tưởng
-Nhưng em cũng thấy,hôm đó em cũng thấy người đó…
-Anh đã nói hãy coi đó là ảo tưởng…anh xin em đấy …con chúng ta đã lớn rồi sau này nó sẽ kết hôn sinh con …sẽ bận bịu đến nỗi k nhớ gì cả…
Mẹ Nhật Lam cúi đầu ôm miệng khóc…
-Lời nguyền…em đã sai khi lấy anh…kẻ có lời nguyền gia tộc…
Một bản Dạ Khúc vang lên trong khán phòng…tiếng vỗ tay từ khán giả khi bản nhạc kết thúc…cô gái trong chiếc váy trắng yêu kiềuđứng lên mỉm cười…bên dưới cha mẹ cô gái vỗ tay vẻ tự hào về cô con gái một nghệ sỹ piano…Lăng Nhật Hồng ôm lấy cha mẹ …
-Cha mẹ tự hào về con…con yêu…
-Nhật Lam đâu rồi mẹ
-Con bé hôm nay đi dạy cho lũ trẻ ở chùa rồi
-Cái con bé này ,chị nó biểu diễn mà nó cũng k đến xem hay sao…
-Con biết tính nó mà,mưa bão cũng tới đó dậy cho lũ trẻ mồ côi…mẹ tự hào vì em con có tấm lòng nhân hậu
-Con cũng tự hào vì em mẹ ạ…
Tại sân chùa Nhật Lam dậy học cho mấy đứa nhỏ kèm theo dậy vẽ môn mỹ thuật…một học sinh hỏi
-Cô giáo ơi…cô hát hay lắm sao cô k dậy con hát ạ
-Giờ là lúc các con phải nắm được kiến thức cơ bản ,sau này cô sẽ dậy con hát mà sao biết cô hát hay vậy
-Là sư thầy bảo ạ
Tiếng chuông chùa vang lên…Nhật Lam nhấc ly trà nhẹ nhàng nhấp lên môi…sư Thầy mỉm cười
-Con dạo này còn mơ nữa k
-Con vẫn còn thi thoảng nhưng ít hơn trước ạ
-Tâm con vẫn còn nặng nghĩ đến điều đó,hãy cứ nghĩ người đó là ai không quan trọng,quan trọng là con phải quên được
-Con hiểu thưa thầy…
Trên tivi kênh thời sự phát trực tiếp
“ Như chúng tôi đã đưa tin dạo gần đây liên tục các nữ sinh mất tích độ tuổi từ 18-22 …và sau khi tìm thấy thì đều đã chết …hiện nay chính phủ đang nỗ lực điều tra nhưng mong rằng các nữ sinh không ra khỏi nhà sau khoảng 7h tối”
Sư Thầy và tôi đều thấy rõ …xã hội có lẽ đang có chuyện gì đó đang rất đáng sợ xảy ra…
-Nhật Lam con cũng nên về sớm đi…trời cũng sắp tối rồi ,chuyện đến nước này phải thật cẩn thận
-Vậy con xin phép về đây ạ…
Nhật Lam trên đường lái xe chỉ nghe trên đài Radio nói về vụ các nữ sinh mất tích…
“ Nghe nói trên cổ các nữ sinh đều có dấu răng cắn nhưng chưa phát hiện được chính xác là loại động vật nào đã cắn,các nhà khoa học đang tiếp tục điều tra “…
Nhật Lam trên miệng lẩm bẩm “ Dấu răng”
Cô chợt nhớ lại người đàn ông năm cô 6 tuổi…khi anh ta cười hai bên răng nanh rất dài…nghĩ tới đây cô sợ nhấn phanh xe rồi mở cửa ra ngoài nôn thốc nôn tháo…” Không phải đâu…chắc chắc là không phải”
Lăng Nhật Hồng sau khi biểu diễn xong thay đồ chuẩn bị rời khỏi phòng hoá trang thì có tiếng cất lên
-Em đánh hay nhưng chưa chuẩn
Nhật Hồng quay lại cười mỉm
-Đừng cố tiếp cận tôi bằng cách đó…xưa rồi chàng trai
Người đàn ông trong góc tối đó gương mặt rất trắng và hàm răng cũng vậy…anh ta nhoẻn miệng cười…
-Nghệ sỹ là cho mình cái quyền đúng hay sao…
Anh ta tiến tới tóm tay Nhật Hồng…cô giật ra nhưng k được
-Buông ra tôi hét lên đấy
-Cô hét đi…
Anh ta kéo tay Nhật Hồng ra sân khấu…chiếc đàn piano vẫn ở đó Nhật Hồng giật mạnh
-Đồ điên…
Người đàn ông đó mở chiếc đàn piano anh ta đánh bản dạ khúc mà không cần nhìn những nốt nhạc ghi sẵn…sau đó anh ta chuyển giai điệu sang một bản dạ khúc mà Nhật Hồng chưa bao giờ được nghe…đổi nốt nhạc và những ngón tay uyển chuyển…cô như chết lặng khi thấy thầy giáo của cô cũng k tài ba như thế này…nhạc kết thúc …người đàn ông đứng dậy…Nhật Hồng nói với
-Anh là nghệ sỹ ạ
-Không…cô nghĩ sao cũng được nhưng tôi chỉ muốn cô hiểu rằng cô đánh sai chênh phô 6 nốt cuối…
-Anh chỉ muốn nói vậy ạ
-Vậy cô muốn tôi phải nói gì thêm
-Tôi có thể biết tên của anh không?
-Có duyên ắt sẽ gặp lại Lăng Nhật Hồng…
-Có duyên…
Người đàn ông đó đi vào bóng tối rồi vụt mất…Nhật Hồng chạy theo nhưng đã k thấy anh ta đâu nữa…cô cảm thấy hoang mang…
Tại phòng làm việc của bố Nhật Lam …người đàn ông khi nãy đánh piano ngồi chỗm chệ và bố của nhật Lam là Nhật Hùng tỏ ra khúm núm
-Tôi đã nói giao ước đó đã huỷ…xin hãy bỏ qua cho con của tôi …tôi không phải là trưởng
-Con gái ông rất xinh đẹp Nhật Hùng…ông có hẳn hai cô con gái cơ mà…lẽ nào ông lại chối bỏ lời hẹn ước của tộc họ Lăng và Sứ Huyết Hoa…
-Tôi cầu xin các người hãy buông tha cho con của tôi,tôi có làm trâu làm ngựa cũng báo đáp cho các ngài,xin hãy báo lên hoàng đế như vậy được không ạ…
-Ông chê chúng ta …ý ông là như vậy?
-Tôi nào dám…nào dám
-Hoàng Đế đâu phải để ông nói báo là báo…chuẩn bị sắp tới ngài ấy sinh thần 10 ngàn năm tuổi nếu ta k cưới được con gái nhà họ Lăng thì để cả sứ huyết hoa chê cười rồi…3 tháng nữa ngày 15/8 ta sẽ tới đón dâu,hãy xác định như vậy đi…quên nói vs ông ta đã gặp Nhật Hồng…ta ưng cô ấy…
-Ngài Cao Trạch…
Họ biến mất Nhật Hùng gục ngã vì lên cơn nhồi máu cơ tim…Vợ chạy vào thấy vậy liền kêu lên
-Mình ơi mình sao vậy?
-Họ…họ cuối cùng vẫn tìm ra chúng ta…
-Ai hả mình…
-Cao Trạch hắn là Vương Gia của Sứ Huyết Hoa…là em trai cùng cha khác mẹ của Hoàng Đế…
-Là bọn ma cà rồng đó sao …ôi không…mình ơi k thể nào…con của chúng ta…
Nhận được tin cha nhập viện tôi vòng xe vào thẳng bệnh viện…bác sỹ nói cha cần được nghỉ ngơi…chị và tôi ngồi bên cạnh…cha mở mắt…lần đầu tiên tôi thấy ông đã khóc
-Bố xin lỗi hai đứa vì đã để hai đứa sinh ra trong gia tộc này…bố xin lỗi con Nhật Hồng…
Nhật Hồng khóc theo “ Kìa bố…bố sao vậy…sao bố cứ xin lỗi vậy”
-Bố đã cố gắng để các con được bình yên nhưng có lẽ bố k có tài đó…bố xin lỗi hai đứa…nhưng bố nhất quyết đến cùng…con gái ạ…
Sau lời nói đó ngay trong tuần chị gái tôi bay ra nước ngoài học tập theo như bố nói tạm thời sang đó một năm…
Tại Nước Anh…buổi tối tuyết rơi đầy…Nhật Hồng ngồi ủ rũ trong quán cafe vì sự cô đơn khi phải sang xứ người đột xuất…tiếng đàn piano trong quán vang lên…cô quay lại nhìn thấy Cao Trạch đang ngồi đánh đàn với bản dạ khúc rất buồn…cô đứng dậy
-Là anh sao ạ
-Phải là tôi…tôi đã nói chúng ta có duyên mà phải không.???
-Cao Trạch cười nhẹ …
Trong quán cafe đó hai người ngồi trò truyện rất vui vẻ…Cao Trạch mỉm cười đầy ẩn ý…
3 tháng sau tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi của chị hẹn ra quán cafe
-Chị…chị sao về đột xuất vậy,mà sao k về nhà lại ra đây
-Chị có chuyện muốn nói với em…chị…
-Chị nói đi em nghe đây,em còn đang định sang thăm chị ý
Chị đã có thai rồi Nhật Lam…
-Của ai vậy…chị đừng khóc mà hãy nói về cha đứa bé
-Chị không biết phải diễn tả ra sao nhưng chị…chị đã qua đêm với người mà chị nghĩ anh ta không phải con người
-Chị điên rồi Nhật Hồng…
-Chẳng phải em từng nói cũng đã nhìn thấy kiểu người như vậy hay sao,từ bé chị đã nghĩ em bị ảo tưởng nhưng giờ thật sự chị đã thấy rồi em à…
-Có phải gương mặt của họ trắng như ma và đôi mắt đỏ như máu không?
Chị gái tôi gật đầu…tôi gục ngã…năm tôi 6 tuổi tôi đã từng gặp một người đàn ông có ánh mắt và gương mặt lạnh lẽo buồn bã như một bản Dạ Khúc….
-Anh ấy cứ thoắt ẩn thoắt hiện thật sự khiến chị không biết phải làm sao
-Anh ta biết chị có bầu chưa?
-Chị chưa nói
-Có thấy có biểu hiện gì như muốn sát hại chị không?
-Không có,anh ấy rất yêu chiều chị nhưng trong một lần nửa đêm chị tỉnh dậy thấy anh ấy đang uống gì đó đỏ như máu…
Nhật Lam buông thõng tay ánh mắt đầy lo lắng…
-Vậy chị muốn sao định thế nào
-Chị định bỏ
-Điên à chị nghĩ cho kĩ đi
-Chị sợ lắm chị không biết phải làm thế nào?…thật sự người đó đến rồi đi như một cơn gió …chị thật sự mệt mỏi vì chị sợ anh ta là một kẻ dị nhân nào đó…
Tại Sứ Huyết Hoa…!
Cao Trạch cầm bông hoa hồng trong vườn hoa đưa lên mũi ngửi…anh ta mỉm cười “ Cô ta dám nói rằng sẽ bỏ đứa bé sao…Lăng Nhật Hồng dù có muốn hay là không chúng ta nhất định phải kết hôn…đưa thư của ta gửi đến Hoàng Đế”
Cao Trạch bấm ngón tay vào bông hoa …máu từ tay anh ta chảy ra khiến bông hoa héo rụi …
Cung điện của Hoàng Đế sứ Huyết Hoa ở trên ngọn núi cao nhất của sứ này…Sứ huyết hoa là nơi một tộc ma cà rồng sinh sống…Những người quan chức dòng dõi quý tộc đều là những dòng máu thượng lưu…những người buôn bán kinh doanh gọi là trung lưu…những kẻ làm thuê nghèo đói gọi là dòng hạ lưu…
Trên cung điện của sứ huyết hoa một người
chạc dáng dấp như đứa trẻ 7 tuổi nhưng gương mặt như người khoảng 60 tay cầm lá thư đọc rõ bên ngoài cung điện “ Thần là Cao Trạch mong muốn được mời Hoàng Đế tới dự hôn lễ của thần vào ngày 15/8 …cung cẩn nghiêng mình mời Hoàng Đế cao quý của sứ huyết hoa…thần …Cao Trạch”
Trong cung điện chiếc quan tài bằng băng…lay động…
-Thần đã đọc xong thưa Điện Hạ…Cao Trạch sắp kết hôn
Người nằm trong quan tài mở mắt…anh ta đôi mắt đỏ như máu cùng gương mặt trắng vô hồn…đó là Hoàng Đế của ma cà rồng…!
– [ ]

Yêu thích: 1.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN