Truyện Dạ Khúc - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
585


Truyện Dạ Khúc


Chương 3


Kí ức của tôi năm 6 tuổi như vẫn còn nguyên vẹn…tôi sợ hãi run lên vì tôi biết người đứng trước mặt mình chính là người đàn ông năm đó…
Máu của Nhật Lam chảy xuống nền cỏ…lập tức những đám cỏ héo rụi…cô ôm đầu
-Bóng…bóng bay rồi mẹ ơi…bóng bay rồi…
Từ xa Cao Trạch đứng nhìn máu của Nhật Lam làm lụi đi hoa cỏ trong khu bất nhiễm…nơi mà được coi là đẹp bất tử trong nhân gian…nơi mà hoàng đế Ma Cà Rồng sinh sống…
Cao Trạch cúi đầu trước người đàn ông mặc áo măng tô đen dài…trên mặt anh ta đeo chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt…
-Thần xin cúi chào Hoàng Đế …cô gái này là Lăng Nhật Lam là em vợ của thần do sơ xuất nên không hiểu chuyện đã tự xông vào đây
Người đàn ông đó chắp tay ra sau nhìn Cao Trạch
-Đưa cô ta rời khỏi đây đi…hôm nay ngày vui của ngươi đừng để muộn…
-Dạ vâng ,thần cám ơn…
Cao Trạch đỡ Nhật Lam dậy…cô gái run rẩy đến nỗi không thể nào đứng dậy nổi …Cao Trạch vỗ vai “ Đi thôi chị của em đang chờ em kìa”…
Tôi đứng dậy cố gắng đứng vững đi theo Cao Trạch mà không dám ngoái nhìn…hắn ta dù có đeo mặt nạ mình vẫn nhận ra ánh mắt đó…
Cái ngày tôi 6 tuổi sau khi đưa vào tay tôi quả bóng…tôi thấy trên miệng anh ta vẫn còn dính đầy máu…người phụ nữ bên đường nằm bất động đang kêu nhin thẳng vào tôi đang ở giữa đường rồi nói “ Chạy đi ma đấy hắn sẽ hút máu của cháu…”
Hoàng Đế bước tới chỗ đám cỏ vẫn vương máu rồi hít một hơi thật sâu…phía sau Hoàng Đế người kề cận anh ta có tên Lưu Duy hốt hoảng…
-Điện Hạ phải giết con bé đó nó đã xuất hiện rồi ,bên phủ chiêm tinh có dự đoán sẽ có một ngôi sao xấu xuất hiện bên người và nó là ngôi sao của chết chóc và huỷ diệt
Vua xoa tay đám cỏ héo lại trở nên tươi xanh…những bông hoa dính máu lụi tàn liền trở nên nở rộ…
-Đừng làm lớn chuyện…ta không tin vào mấy bọn chiêm tinh ngu dốt đó
-Nhưng Điện Hạ…nó đã lọt qua cả ma kết mà ngài tạo ra xưa nay chưa ai làm được…Cao Trạch hẳn là hắn đã thấy điều đó…Điện Hạ nếu mẹ của người biết điều này chắc chắn sẽ…
-Chuyện ngày hôm nay chỉ có ta và cao trạch thấy hãy cứ coi như ngươi k thấy gì cả
-Điện Hạ…lưu duy theo người từ khi ngài lên ngôi…Tiên Đế có nói trong cuộc đời của ngài nếu thấy có kẻ phá được ma kết của người mà là nữ giới thì nhất định phải giết kẻ đó vì nó là mầm mống tai hoạ…
Hoàng Đế ngẩng lên nhìn cây hoa giấy đỏ rơi lả tả xuống người …ông ta ánh mắt sắc lạnh đến nỗi cánh hoa chẻ ra làm đôi …” Nó chỉ là một đứa trẻ,máu của nó thật sự khác biệt”…
Hoàng Đế cười nhẹ…
Cha tôi giận tôi đến mức k nói chuyện nhưng nhìn tôi mặt cắt k còn giọt máu chị tôi cúi đầu hỏi
-Sao rồi ,sao từ khi ở đó ra em lạ vậy…cứ nghịch lung tung cơ
-Chị…em đã gặp lại hắn
-Ai cơ
-Người em từng gặp năm sáu tuổi
-Ở đâu…
-Trong đó hắn đứng ở đó đeo chiếc mặt nạ màu trắng nhưng em vẫn nhận ra ánh mắt và thần thái của hắn vẫn vậy…( Lam chỉ tay về phía rừng)
Cao Trạch gạt nhẹ tay của Lam ý như k được chỉ trỏ và dặn dò
-Nhật Lam anh giờ đã là anh rể của em…anh chỉ muốn nhắc nhở em những gì tốt nhất có thể,người đứng trong đó là Hoàng Đế của Ma cà rồng nên em k dc phép khinh xuất khi ở đây
-Hoàng Đế vậy là cấp trên của anh à
-Trong gia đình là anh trai anh còn về công việc là cấp trên của anh đại loại là như vậy…
-Em gặp anh ta rồi
-Khi nào ở đâu
-Khi em còn nhỏ…em chắc chắn gặp anh ta rồi đến giờ em vẫn sợ ánh mắt sắc lạnh đó của hắn
-Chắc em cũng mệt rồi em và bố vào trong ăn uống rồi nghỉ ngơi…nơi đây là thế giới của Ma Cà Rồng xin chào đón mọi người…
Tôi chợt nhận ra nơi này nóng lạnh bất thường,sáng nắng trưa se se tối thì có tuyết…một nơi quái dị…và ánh mặt trời lại có một lớp đen che phủ…
Cao Trạch vội vã đi vào phòng riêng đi đi lại lại…mẹ anh ta là Trịnh Huệ hỏi han
-Khi nãy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy
-Mẹ…mẹ nói Hoàng Đế hắn là bất bại
-Đúng vậy sao con lại nhắc đến chuyện đó
-Vậy mà hôm nay em vợ con Nhật Lam đã phá vỡ được ma kết của khu bất nhiễm …và đã gặp hắn trong đó…
-Gặp Hoàng Đế…ôi trời…hắn là kẻ máu lạnh vậy có trách con k
-K mẹ …hắn còn nói con về cưới kẻo muộn…thái độ của hắn hnay rất khác lạ …
-Khác thế nào
-Con cảm giác như hắn đang biết điều gì đó mà k dám nói chẳng hạn vậy…
-Mẹ sẽ để ý hộ con,tối nay đi nghỉ đi mai còn làm hôn lễ sớm…
-Mẹ …rốt cuộc tại sao cha muốn con phải cưới con gái nhà họ Lăng
-Cái này mẹ chịu rồi…mẹ chỉ biết bố con rất coi trọng dòng họ lăng…
Cao Trạch nhìn ra bên ngoài cửa sổ anh ta nhìn về phía núi bất nhiễm “ Hoàng Đế Cao Dương…ngươi rốt cuộc có điểm yếu nào vậy…ta nhất định sẽ tìm ra”…
Nhật Lam sau khi tắm táp xong cô cảm thấy sảng khoái…” Nước tắm ở đây thật sự thích cảm giác đau lưng,đau vai mệt mỏi tan biến hết”…
Tôi nằm kềnh ra chiếc giường lớn…nhà của Cao Trạch thật rộng lớn,tôi thấy ở đây họ giống người bình thường chỉ là trắng hơn bất thường…đôi môi của ai cũng đỏ …nhất là người đó…tôi bật dậy tim đập thình thịch khi nghĩ đến người đàn ông đó gặp sáng nay…tim mình đập vì mình sợ tuyệt nhiên kp chuyện trai gái…anh ta mình phải gọi là cụ cụ kị kị thì đúng hơn…
Tại hồ sen…Vị Hoàng Đế uy quyền có tên Cao Dương đang ngồi giữa hồ sen kéo đàn nhị…tiếng đàn u buồn âm u cả khu bất nhiễm…trước mặt anh ta là chiếc bình gốm có vẽ hình một cô gái đang múa…Hoàng Đế vừa nhìn chiếc bình vừa kéo nhạc…
Lưu Duy vào báo cáo “ Thưa có tứ Vương Cao Lâm tới muốn gặp người ạ”
-Cho hắn vào…
Tứ Vương Cao Lâm bước vào rồi vừa vỗ tay vừa nói oang oang “ Điện Hạ của thần đàn hay đến nỗi nghe như nhạc như kiểu đám ma của cả họ nhà ai vậy” ( Tứ Vương em trai cùng cha khác mẹ với Hoàng Đế là người vui vẻ không có toan tính mưu cầu ghét hại ai)
Lưu Duy gằn giọng: Tứ Vương xin hãy giữ lời
Cao Dương nhìn Lưu Duy ý lui ra ngoài …
-Đêm muộn này tới tìm ta để thưởng nhạc hay để làm một nhà phê bình âm nhạc vậy
-Ấy em tới để bàn với anh tí chuyện mà,ở đây k có ai em kp gọi hoàng đế làm gì cho mỏi mồm nhé…
Cao Dương cười nhẹ rồi dừng kéo nhạc
-Chuyện gì?
-Mai cưới Cao Trạch rồi em nghĩ mãi kb tặng anh ấy cái gì
-Mang cái thân ngươi đến đúng giờ đã là đủ rồi…
-Thật mà…anh có gì tặng chưa
Cao Dương nhấp trà lên miệng rồi nhìn về phía chiếc bình gốm…Cao Lâm chỉ trỏ “ Anh lại tặng gốm á,cưới em đừng có mà tặng đấy nhé,ai anh cũng tặng bình gốm do tay anh làm mà vẫn y xì một cô gái…k có lẽ trong quá khứ anh yêu ai đến điên cuồng rồi đến sinh mộng như vậy ư”
Cao Dương thở dài rồi lắc đầu vụt biến mất
-Kìa anh…em đã nói xong đâu,k tư vấn cho em à
Lưu Duy đi vào cất chiếc bình gốm thì Cao Lâm tóm tay
-Lưu Duy ngươi theo anh Cao Dương từ khi nào
-Từ năm 10 tuổi ạ
-Vậy nói cho ta nghe cô gái nào có phúc mà cứ được anh ý tự vẽ tự tạo ra bình gốm vậy…
-Ý tứ vương là hình phụ nữ này ạ
-Chứ còn ai nữa,nói ta nghe ta thề k nói vs ai
-Thề của ngài có mà cá trê chui ống
-Ta thề thật mà ta hứa nói ra thì ta sẽ k lấy được vợ
-Nhớ lời ngài đấy,cô gái này là…là…là mẹ của Hoàng Đế …Thái Hậu Trần Sương khi còn trẻ đó ạ,trái tim điên hạ bằng băng mà ngài quên sao?
Lưu Duy cầm bình rồi cười khẩy
-Cái gì…ngươi…
Đốm trắng xoẹt trước cửa sổ của phòng Nhật Lam…Hoàng Đế đứng bên cửa sổ nhìn cô đang ngủ nằm quần áo sộc xệch gáy o o…ông ta quay đi vội vã “ Nó k thể làm hại ta được”…
Hoàng Đế nhớ lại trước lúc mất Tiên Đế có dặn dò “ Nếu kẻ nào phá được ma kết của con mà là nữ giới nhất định phải giết nó,nó chính là điềm báo của con …kẻ đó sẽ huỷ hoại con,nhất định phải nhớ lời ta”…
Hôm sau tôi ngủ dậy thấy đau hết cả cổ …ngủ ở nơi lạ mà ngủ rõ ngon…tiếng nhạc ầm ầm ở lễ đường…nhìn chị tôi mặc chiếc váy trắng tôi ôm lấy chị
-Nhất định phải hạnh phúc,dù là k có cách nào nhưng tình cảm của chị dành cho Cao Trạch em tin là thật…
-Chị sẽ cố gắng để được hạnh phúc,anh ấy thật sự rất tốt với chị,hiền lắm toàn nghe chị mắng thôi…bố có lẽ đi đâu đó khóc rồi em an ủi bố cho c nhé
Tôi ra bên ngoài ở góc vườn thấy bố đang lấy khăn lau nước mắt…tôi xoa vai bố “ Kìa bố chị nói chị sẽ hạnh phúc mà…Cao Trạch rất yêu chiều chị,là ma gì cũng kệ miễn là yêu thương nhau đung k bố”
-Bố buồn quá con k dc lấy ck đâu đấy,giờ bố và mẹ chỉ còn mỗi con
-Ấy bố trù con ế à…bố yên tâm con gái bố sẽ k lấy ck đâu …
-Ấy k được…phải lấy chứ
-Bố lại đổi ý rồi à…
Tôi cười rồi để bố nắm tay chị bước vào lễ đường…
Bên ngoài lễ đường Cao Trạch thấy những cánh hoa trắng rơi báo hiệu Vua tới…vụt…ánh sáng trắng trên chiếc ghế được để sẵn trên cao Hoàng Đế trong bộ vest đen đeo mặt nạ trắng ngồi uy nghi…Cao Trạch và mẹ anh ta cúi đầu cung kính…
Từ cửa tiếng cười rõ lớn của người phụ nữ “ Cao Trạch lấy vợ sao,cuối cùng ta cũng được ăn cưới nó”
Người phụ nữ mặc chiếc váy dài lướt thướt hơn cả cô dâu là Trần Sương mẹ của Hoàng Đế…( bà vui tính hoà đồng và thích điệu)
Cao Trạch cúi đầu: Con kín cẩn chào Thái Hậu
-Gọi mẹ được rồi…mẹ chỉ mong các con yên bề gia thất là mẹ mừng rồi…Trịnh Huệ chúc mừng cô sắp có con dâu
-Dạ con dâu em cũng đang mang thai rồi ạ ,em vui lắm chị ạ
-Sướng nhất em rồi…con trai chị …
Bà nhìn lên Vua đang ngồi như pho tượng bên trên rồi thở dài…
Cánh cửa mở ra Chị nắm tay bố tiến vào lễ đường…Tứ Vương đứng bên trên chú ý đến Nhật Lam…nhìn Nhật Lam cười vỗ tay híp mắt anh ta ghé tai hỏi cận vệ “ Cô gái kia con nhà ai vậy”
-Là em gái của vợ ngài Cao Trạch ạ
-Vậy à…
Trần Sương đi lên thấy con trai mặc vest đen bà dẫm mạnh vào chân Cao Dương…anh ta ngẩng lên nhìn
-Mẹ du lịch về rồi sao
-Mẹ ghét con…( giận dỗi quay đi)
-Vâng…
Nói vậy bà càng tức
-Đi cưới mà mặc vest đen à,stylis của con chết dẫm ở đâu hết rồi
Lưu duy ghé tai: “ Xưa nay ngài ý chỉ mặc màu đen mà Thái Hậu”
-Uk ta quên…
Vua đứng dậy vẩy nhẹ tay những con thiên nga và bồ câu trắng xuất hiện quấn quanh Nhật Hồng và Cao Trạch…Hai người họ cúi đầu
“ Ta mong hai ngươi mãi mãi bền chặt” ( nói có cụt ngủn vậy làm Thái Hậu cứ chờ xem có nói gì tiếp không”
Cao Trạch cúi đầu “ Dạ thần xin cám ơn ngài”
Tôi nhìn thấy người đó đang đứng trên cao liền quay mặt đi…m k muốn gặp…k muốn đối diện…đang định quay đi thì Tứ Vương tóm tay…
-Chào Nhật Lam…
-Ai vậy,tự dưng nắm tay vậy ( Lam giật mạnh)
-Ta là Tứ Vương em anh Cao Trạch…xin lỗi đã vô phép…ta có thể mời em hát cùng ta không
-Tôi kb hát…a chọn người khác đi
-A tìm hiểu về em rồi đi nào …anh sẽ đánh đàn em sẽ hát…nay ngày vui của chị em mà
-Hát phải có chủ đề chứ
-Lấy bình gốm mà Hoàng Đế tặng làm ý tưởng đi ta lấy nhạc bài Kk làm dạo nhé
-Cái này…bài KK là bài gì
Tứ vương tuyên bố: Sau đây con và em gái vợ của anh Cao Trạch xin dc tặng mọi người ca khúc có tên chưa biết tên ( mọi người cười ồ lên)…
Tôi ấp úng nhưng chị tôi cũng cười cổ vũ…để k xấu hổ nhà gái tôi quyết định cầm mic…nhìn chiếc bình có vẽ cô gái tôi nghĩ ra lời hát rồi Tứ Vương đánh đàn …tôi hát
“ Phác hoạ huyết hoa trên phôi gốm,nét bút nhẹ dần nhạt đi,hoa mẫu đơn vẽ phác trên thân bình giống như nàng vừa trang điểm…ta thấu hiểu điều đó…bức hoạ mỹ nữ phủ men ẩn chứa bao nét duyên,nàng thản nhiên mỉm cười như nụ hoa chớm nở”
Lưu duy đang uống nước phụt cả ra vì đó là vẽ Thái Hậu …
Tứ Vương chạy đi ôm miệng nôn tại chỗ …
Thái Hậu vỗ tay: Mấy cái đứa này con bé hát quá đúng vỗ tay đi…
Mọi người vỗ tay đột nhiên có đàn dơi ba đầu ở đâu lao tới chúng nhe răng lao vào lễ đường…tôi thấy một con lao về phía tôi và nó cắn …tay tôi chảy máu…tôi xoay người thì trên bục sân khấu tôi hẫng ngã ngửa ra sau…
Từ sau Lam những cánh hoa giấy trắng rơi lả tả xung quanh cô …Hoàng Đế đỡ lưng của Lam…
Đối với tôi giây phút đối diện mới là giây phút đáng sợ nhất…tôi đã hét lên và nói lớn “ cút đi …cút đi đồ hút máu người”…
Cả khán phòng như chết lặng…
– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN