Truyện Kể Trong Câu Chuyện - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Truyện Kể Trong Câu Chuyện


Chương 13


Chớp mắt đã vào xuân, công việc của Ninh Hải dần đi vào quỹ đạo, vì vậy cũng bắt đầu bận rộn hơn. Trong công việc, cậu ấy luôn rất mạnh mẽ, thật lòng mà nói, bắt Tiểu Hải quay về thành phố nhỏ này có hơi thiệt thòi cho cậu ấy, tôi biết cậu ấy làm tất cả cũng là vì tôi, một năm qua, thời gian và sức lực của Ninh Hải đa phần đều bị tôi chiếm dụng, rất ảnh hưởng đến con đường phát triển sự nghiệp của cậu ấy. Giờ đây, tôi tạm yên ổn rồi, và Ninh Hải, cũng đã là lúc chuyên tâm vào sự nghiệp.

Chị họ kết hôn, tôi bị kéo đi làm phụ dâu, đúng thật là chuyện chán nhất trên đời. Từ lúc lên trung học thì tôi chẳng còn mặc váy nữa, không phải vì vấn đề tâm lý, mà vì trước đây khi đi bơi, chân cẳng thường bị va đập vào hồ nên vết bầm vết sẹo khá nhiều. Trần Đam và Khắc Khắc cũng không mặc váy, lý do như trên.

Nhưng, làm phụ dâu thì nhất định phải mặc đầm sao cho hợp với cô dâu, còn là loại đầm đo ni đóng giày, thật sự khiến tôi khó chịu. May thay với vóc người này, tôi không cần tôi phải mang giày cao gót, nếu không e là đi một bước thôi cũng đủ làm tôi xấu hổ trước mọi người rồi. Mẹ đã chọn cho tôi một đôi giày đế bằng hiệu Kiss cat màu trắng, phía trên có chiếc nơ bươm bướm màu hồng, trông khá dễ thương, thêm vào bộ lễ phục màu trắng, tạo hình này… chính bản thân tôi cũng không còn nhận ra mình nữa. Tôi đứng trước gương, rất tự nhiên mà xoa tay lên cằm săm soi mình – cái tư thế giống hệt những tên lưu manh, kết quả là bị nhát kiếm của mẹ tôi làm cho hoảng hồn.

Từ sau khi nghỉ hưu thì mẹ tôi đã đảm nhận chức vụ chỉ đạo cấp 2 của Hiệp hội Thái cực Thành phố, tinh thông vài bộ Thái cực kiếm, dẫu rằng binh khí mà mẹ dùng là loại kiếm có thể kéo ra và thụt vào, nhưng một khi thật sự nỗi giận, hậu quả cũng có thể rất thảm hại. Tôi ôm đầu vừa chạy vừa kêu la, chưa được bao nhiêu bước thì đã bị chiếc đầm làm cho vấp ngã. May mà chỗ này không phải lễ đường, nếu không, tôi nghĩ tôi chẳng còn mặt mũi nào lăn lộn trong họ hàng và bạn bè nữa.

Giờ đây, tôi đang ngồi trên xe hoa cùng với em họ của mình và chơi trò “Quả địa cầu”, không phải chúng tôi không muốn chơi trò nào cao cấp hơn một chút, mà sự thật là đạo cụ quá thiếu thốn. Chơi trò này thì chỉ cần có đôi tay là được, vì vậy, thôi thì cứ để nó giúp chúng tôi giết thời gian vậy.

Cũng không thể trách chúng tôi, chúng tôi vừa kết thúc quá trình quay video kéo dài hơn hai tiếng, điện thoại sớm đã bị tôi bóc lột đến chỉ còn một nấc pin, nếu còn dày vò nó rồi lỡ có ai tìm tôi thì nguy, đành tiêu khiển bằng trò giải trí tiết kiệm năng lượng này vậy. Anh chàng phụ rể ngồi ở ghế lái phụ quay lại nhìn chúng tôi, em họ nhìn hắn và cười chào.

“Hai người còn trẻ con quá nhỉ?” Ừm, may mà gương mặt nhìn cũng không đáng ghét, nếu không hắn sẽ phải vì câu nói mang ý châm chọc của mình mà tiếp nhận sự khinh bỉ của tôi. Anh đâu có phải là cá, làm sao biết cá vui hay buồn?

“Cho tôi chơi chung với nhé?”

Hai bàn tay của tôi và em họ đều khựng lại giữa không trung, cùng quay qua nhìn hắn.

“Thế nào? Chỉ cho phép hai cô được trẻ con, còn tôi thì không được ôn lại ký ức tuổi thơ à?” Khi cười, hai mắt đều cong lên. Đây là bạn của anh rể tiêu chuẩn đó sao? Sao trước giờ chưa từng gặp?“Anh biết chơi sao?” Tôi nhướn mày hỏi.

“Thì cứ thử xem.” Dứt câu, hắn giơ hai tay ra trước mặt chúng tôi, thủ sẵn tư thế. Tôi có hơi lưỡng lự mà từ từ đưa tay ra, trò chơi bắt đầu.

Kết quả là hắn càng chơi càng hứng chí, những bài đồng ca ấy hắn thuộc còn hơn chúng tôi, ba đứa đều vô cùng cao hứng. Bác tài xế lắc đầu chịu thua, mỉm cười cảm thán rằng chúng tôi vẫn còn nhỏ quá.

Hôn lễ được cử hành khá thuận lợi, tôi chỉ cần đứng ở sau lưng chị họ rồi mời vài ly rượu. Trang phục này khiến tôi không thoải mái, song cũng chỉ có một ngày thôi, thế nào cũng phải kiên trì đến cùng. Khi buổi tiệc kết thúc, chúng tôi cùng đôi tân nhân đi ra nhà hàng, đầu hơi choáng, tôi nhất thời không chú ý thấy bậc thang. Có một người ở bên cạnh dìu tôi, ngước lên nhìn, thì ra là người đã cùng chơi trò “Quả địa cầu”.

“Cám ơn.”

“Đừng khách sáo.” Vẫn là đôi mắt hình vòm cung vì cười, “Cô uống hơi nhiều rồi phải không?”

“Hơ, tàm tạm.”

“Cô là em của cô dâu à?”

“Ừm.” Bộ lễ phục không tay khiến tôi rùng mình vì lạnh, bèn chỉ chỉ vào chiếc áo vest màu xám của đối phương mà nói, “Cho tôi mượn mặc một chút được không? Dù gì anh cũng còn áo sơ mi ở trong.”

Hắn ngẩn ra một lúc rồi nhanh chóng cởi áo khoác ra cho tôi,

“Ngại quá, đáng lẽ tôi phải chủ động đưa cho cô mới phải.”

Tôi nhìn hắn, nhe răng khoe chiếc răng cửa không mấy trắng của mình. Chịu thôi, những người da trắng thì răng rất ít khi trắng, nghĩ chắc là do cân bằng tỉ lệ.

Cuộc giao lưu của chúng tôi chỉ dừng lại ở đây, sau đó hắn đã cùng những người khác đi phá rối động phòng, tôi sợ bị chuốc rượu nên đã lẻn bỏ về, áo sơ mi tôi nhờ bác gái hoàn trả.

Nhưng dường như con người này cảm thấy sự việc cần phải được tiếp diễn. Nếu biết trước về sau phải rắc rối như vậy thì lúc ấy, có đánh chết tôi cũng không thèm nhìn hắn thêm một cái, chỉ tiếc là không ai biết trước chuyện tương lai. Vị huynh đài này chẳng biết đã chạm phải sợi dây thần kinh nào mà ba ngày sau buổi hôn lễ, hắn đã gọi vào di động của tôi. Tôi ngồi nhìn trần nhà ngẫm nghĩ gần nửa phút sau mới nhớ ra hắn là ai,

“Ồ, anh là quả địa cầu à!”

Bên kia điện thoại im lặng giây lát,

“Thật ra tôi tên là Vương Giả, cô có thể gọi tên của tôi, cũng có thể gọi tôi là Tiểu Vương.”

Cơ thịt ở xương gò má của tôi bị dây thần kinh làm cho giựt giựt lên vài cái. Tên của người này sao mà…. lại còn Tiểu Vương nữa chứ.

“Hơ hơ…. Hơ hơ….” Tôi cười trừ, “Anh có chuyện gì à?”

“Cô đừng khẩn trương, tôi đã hỏi xin số điện thoại từ anh rể của cô, không có ác ý gì đâu, chỉ là muốn hỏi cô có thời gian ra dùng bữa cơm không?”

Khẩn trương cái đầu anh, anh có phải là nhân vật gì quan trọng đâu mà tôi phải khẩn trương. Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, sao còn có người dùng cách cũ xì như thế để hẹn người khác giới chứ, vả lại còn để tôi gặp phải nữa, thật không biết nên khóc một trận hay là ngẩng mặt lên ha ha ba tiếng đây.“Hơ… không có thời gian.”

“Thế à, vậy ngày mai tôi gọi lại. Cô đang ở văn phòng à? Công việc bận lắm không? Tôi nghe chị cô nói cô làm biên tập viên ở tòa soạn phải không?”

Tôi không có kinh nghiệm chiến đấu, vì thế mà tôi đã quên mất phải phản bác lại câu nói ngày mai sẽ gọi lại của hắn mà chỉ còn nhớ những câu hỏi tiếp theo. Đoán chừng hắn muốn nấu cháo điện thoại, tôi vội vàng ngắt lời,

“Ngại quá, tôi đang rất bận, không nói với anh nữa, bye!”

Cúp máy, tôi trề môi, lập tức gọi cho anh rể đang tận hưởng tuần trăng mật với chị tôi tại Lệ Giang, chất vấn anh ấy sao lại có thể tự ý cho người khác số điện thoại của tôi. Kết quả của sự việc này là tôi phải nghe bà chị họ còn dài dòng hơn mẹ của tôi giáo huấn cho một trận, từ tam hoàng ngũ đế đến giai đoạn sơ khai của chủ nghĩa xã hội, từ việc tôi sinh ra không biết khóc cho đến việc tôi làm vỡ chai rượu trong tiệc cưới, mà trung tâm chủ đề của những lời nói ấy chính là: tại sao cuộc đời của tôi lại thất bại như vậy, đã 25 tuổi rồi, là lúc phải quen một người bạn trai rồi.

Đúng là xui mà, rõ ràng là chồng của cô tạo nghiệt trước, bây giờ lại nói như là lỗi của tôi vậy.

“Ngừng! Lời nói của chị em sẽ suy nghĩ. Bây giờ em phải cúp máy đây, chị không tiếc tiền roaming thì em cũng xót phí điện thoại đường dài. Tân hôn vui vẻ!”

Trong lúc bực dọc, tôi đã lỡ tay bấm tắt bản thảo chưa sao lưu mà mình đã cất công sửa trong mấy ngày qua, tức thì nhảy lên như một kẻ điên.

Ai ngờ chuyện vẫn chưa xong, ngay đêm đó mẹ tôi đã gọi đến càm ràm, trải qua cuộc điều tra toàn diện của bà, tôi có được một lý lịch trích ngang về tên đó như sau.

Vương Giả, nam, 26 tuổi, tốt nghiệp ngành công nghệ thông tin trường Đại học danh tiếng nọ, là tinh anh IT, tự mở công ty, tuy quy mô không lớn nhưng tiền đồ phát triển rất lớn. Cao 1m80, nặng 75kg, giỏi môn cầu lông, 12 tuổi đã thi piano cấp 8, sở thích là nghe nhạc giao hưởng. Bố mẹ đều là thành phần trí thức, cá nhân Vương Giả sở hữu một căn hộ 200 mét vuông tại khu cao cấp, Honda Accord một chiếc, tài khoản tiết kiệm vài cái.

Tuy chưa phải là cấp kim cương, nhưng với điều kiện của tôi mà nói, Vương Giả trong mắt mẹ tôi chẳng khác nào là con rùa vàng từ trên trời rơi xuống. Bà vô cùng phẫn nộ với thái độ dửng dưng của tôi, còn cảnh cáo tôi nếu làm người ta khó xử thì sẽ lột da tôi ra. Vì bảo vệ cho màn nhĩ của mình, tôi đành nhận lời mẹ lần sau khi hắn gọi điện đến, tôi sẽ không vô cớ từ chối lời hẹn của người ta. Nhưng tôi thật sự vẫn cảm thấy rất khó hiểu, trong thời thế bây giờ, giữa cái xã hội chị em phụ nữ không ngại theo đuổi đàn ông, thì một người có điều kiện như Vương Giả tại sao vẫn còn đơn chiếc?

Vừa cúp máy thì Ninh Hải cũng đúng lúc từ phòng tắm đi ra, đang cầm khăn lông lau tóc, nhìn thấy vẻ mặt như trái khổ qua của tôi, cậu ấy cười hỏi:

“Có người nợ tiền cậu à?”

Tôi quỳ xuống sô pha, đầu cúi xuống chóng cằm lên đầu gối, cuộn người lại như một con ốc sên,“Ninh Hải…. làm sao đây?…. Mẹ mình bắt mình đi xem mắt kìa!” Giọng nói buồn buồn vọng ra.

Ninh Hải ngồi xuống bên cạnh, xoa đầu tôi và thở dài nói:

“Rồi cũng có ngày đó thôi.”

Tôi ngẩng đầu lên,

“Vậy mình phải làm sao đây?”

“Sao lại là cậu phải làm sao? Là chúng ta phải làm sao. E là mình cũng sắp trốn không khỏi rồi.”

“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”

“Nói thật thôi, đồng tính.” Ninh Hải rất bình tĩnh.

“Hửm?” Tôi mở to mắt.

“Cậu dám không?” Ánh mắt dò thám nhìn tôi.

“Không dám.” Tôi vô cùng thành thật.

“Vậy thì kéo được thì kéo, giấu được ngày nào hay ngày đó vậy. Thật ra mình cũng hơi lo lắng.”

Tôi lại cúi đầu xuống, tiếp tục làm ốc sên.

“Những lúc thế này sẽ nghĩ, phải chi mình là trẻ mồ côi thì hay biết mấy…..”

Ninh Hải đánh tôi một cái, “Xui xẻo! Nói lung tung gì vậy! Gặp mặt thôi mà, lúc về nói không thích là được thôi.”

“Vấn đề là đã gặp rồi, tài nguyên còn rất tốt, không có lý do để không thích mới chết.”

“Hửm???”

Ninh Hải nắm cổ áo của tôi kéo tôi lên,

“Gặp lúc nào? Sao mình không biết?”

“Ninh Hải da của cậu trắng thật, thơm quá, cho mình hôn cái nha….” Tôi vừa nói vừa sáp đến gần. Ninh Hải dùng tay bịt miệng tôi lại, “Đừng đánh trống lãng, nói mau! Gặp lúc nào? Tài nguyên rất tốt? Vậy là cậu rất hài lòng rồi?”

“Đâu có đâu! Cũng tại lễ cưới của bà chị họ, hắn là một trong các phụ rể, nói có vài câu thôi, làm sao mà mình biết lại phiền phức như vậy!”

“Chắc chắn là cậu đã quyến rũ người khác.”

“Ninh Hải, lời nói phải bằng vào lương tâm nhé. Dùng từ quyến rũ với mình thì chẳng khác nào bảo Trương Phi cho mượn áo sườn xám đâu.” Tôi xụ mặt nói.

“Khó nói lắm, cậu không biết có loại người được gọi là ‘hot ngầm’(*) à? Tớ thấy cậu phù hợp lắm đó.”

(Chú thích: 闷骚:‘hot ngầm’, từ Hán Việt: “Muộn tao”, là từ hình dung mới của văn học TQ, là một từ xuyên tạc giả [tức là không có ý châm chọc]. Ý chỉ những người bề ngoài nhìn rất tử tế và nghiêm túc, thật ra bên trong rất là cuồng nhiệt. Nó là một cách biểu hiện hơi vòng vo, nhưng cũng chính vì sự hàm súc ấy mà đưa cái “ngầm” đó lên một cảnh giới cao, là một kiểu phóng túng của sự nghiêm túc giả. Nó được biết đến như một từ ngữ dịch láy âm từ chữ “man show” của tiếng Anh, loại người này không dễ dàng bộc lộ hỷ nộ ái ố và tình cảm của mình, nhưng trong một số trường hợp đặc biệt nào đó, biểu hiện của nó lại luôn khiến người ta bất ngờ.)

“Vậy thì cho mình hot cái nha.” Tôi chúi mặt vào chỗ cổ áo của Ninh Hải, cậu ấy run lên vì nhột, song cũng không đẩy tôi ra.Vương giả vương tử gì cũng kệ, Ninh Hải mới là quan trọng nhất, những chuyện khác, chờ tôi xong việc rồi tính sau….

Hôm sau khi tan ca, tôi phát hiện có một chiếc Accord với biển số ** 3333 rất bắt mắt đậu ngay trước tòa soạn nơi tôi làm việc, chân bủn rủn tới mức ngồi phịch xuống thềm hoa ven đường, vô cùng mất hình tượng. Tạm không nói là loại xe gì, cho dù là BMW, ngoài đường cũng rất nhiều, nhìn vào thì cũng chỉ ngưỡng mộ rồi thôi. Nhưng nếu tôi ngồi vào chiếc xe mang biển số đặc biệt này, ngày mai tôi chắc chắn sẽ trở thành đề tài bàn luận của cả tòa cao ốc. Nói sao đi nữa, mua xe chỉ cần có tiền là được, nhưng muốn lấy số đẹp, ngoài tiền ra còn phải có mối quan hệ rộng rãi và vững vàng. Thời đại bây giờ đã không còn thịnh những con số 8 với 6 nữa mà đang trào lưu Kim 3 và Ngân 4, lần này hay rồi, số xe cừ nhất thành phố xuất hiện tại công ty tôi, từ xa đã có những người nhiều chuyện đứng nhìn. Cái tên Vương Giả vẻ mặt tươi tắn thật chất lại chứa đầy lòng hư vinh kia chẳng biết là đang khoái chí vì chuyện gì, nhìn không khác gì những tên giàu sụ vì ăn hên! Cái ấn tượng “cũng không tệ” trong lần đầu tiên gặp gỡ lập tức tiêu tan!

“Tan ca rồi à? Hôm nay rảnh không? Cùng ăn tối nhé?”

“A! Ông Vương à! Trùng hợp thật, ông đến đây có công việc gì à?” Vì muốn người khác nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, tôi cố ý nói rất lớn tiếng, khiến Vương Giả hoảng cả hồn.

“À à, đúng vậy, cô không cần lớn tiếng vậy đâu, tôi nghe thấy mà.”

“Vậy thì ông làm việc của ông đi nhé! Tôi về đây không làm phiền ông nữa! Tạm biệt nha!” Nói xong tôi bước nhanh rời khỏi, leo lên con cừu đỏ của tôi.

Cừu đỏ là một chiếc xe đạp leo núi màu đỏ hiệu Giant, tôi đã mua nó lúc mới bắt đầu đi làm. Chạy xe này vừa an toàn vừa kinh tế, bảo vệ môi trường, còn có thể rèn luyện sức khỏe, những lúc Ninh Hải hoặc Trần Đam đến đón tôi tan ca, tôi chỉ việc cho nó vào cốp xe là xong. Tôi vô cùng thích nó, vậy nên đã đặt tên cho nó là Cừu đỏ.

Khi tôi rẽ qua một con đường khác, chiếc Accord đáng ghét ấy vẫn còn chạy theo. Đã từng thấy người phiền phức, nhưng chưa từng thấy ai phiền đến mức này. May là hắn không hạ kính cửa số xuống gọi tôi, mà chỉ chạy theo chầm chậm ở phía sau. Nếu không, tôi nhất định sẽ lấy vỏ chuối trong giỏ xe ném vào xe hắn. Ủa? Ai bỏ vỏ chuối vào xe của tôi vậy?

Đương nhiên là tôi không thể về nhà, Ninh Hải nói tối nay có công việc, bảo tôi tự giải quyết bữa tối. Vốn dĩ định chạy về nhà mẹ ăn nhờ một bữa, bây giờ xem ra không được rồi, nếu để mẹ tôi nhìn thấy hắn, thật khó nói tôi có bị mẹ gói lại đưa vào chiếc xe bốn số 3 ấy không. Vừa chạy vừa suy nghĩ đối sách, khoảng 200 mét sau, tôi quyết định chạy về phía thành đông.

Ừm, không sợ chết thì cứ chạy theo đi. Tôi chạy thẳng vào chỗ làm của Trần Đam – Đồn cảnh sát Thành phố, vừa tới trước cửa, tôi dừng xe là nói ngay với chủ bảo vệ:

“Có chiếc xe cứ chạy theo cháu! Chính là chiếc đó đó, nhìn thấy không? Chú giúp cháu hỏi chuyện hắn đi, cháu sợ quá.”

Tôi từng đến đây vài lần, chú bảo vệ biết tôi là bạn của Trần Đam, lại vì đã đứng làm bảo vệ trước đồn cảnh sát bao năm rồi, nằm mơ cũng muốn được làm cảnh sát một lần, được hùng hổ mà lấy khẩu cung rồi phá án. Lần này tôi đã cho ông ấy một cơ hội ngàn năm có một, làm sao mà ông chịu bỏ qua. Thế là, một người tuổi cận 60 với vóc người như 20 đã chạy thoăn thoắt tới bên chiếc Accord, vỗ vỗ vào kính xe. Tôi cười gian xảo đắc thắng rồi huýt sáo cưỡi con cừu của mình về nhà ăn cơm.

Tuy nhiên, trời không cho tôi được toại nguyện. Vương Giả không vì sự bắt nạt của tôi mà rút lui, trái lại còn như được tiêm thêm đấu chí, thề không bỏ cuộc. Vì hắn là bạn của anh rể, tôi không dám nói với hắn tôi thích con gái hơn nữa tôi đã có bạn gái, chuyện này mà truyền đến tai của mẹ tôi thì tôi và Ninh Hải chẳng khác nào bị đưa ra pháp trường sớm hơn dự kiến. Đành vặn óc suy nghĩ đối sách thôi, thật là đau đầu vô cùng. Ninh Hải cũng bận đến đầu tắt mặt tối, không có thời gian bận tâm chuyện cỏn con này của tôi. Cũng phải thôi, cậu ấy biết rõ thái độ của tôi đối với người khác phái mà, căn bản chẳng cần lo lắng.

Khó khăn lắm mới chờ đến ngày cuối tuần không cần đi làm. Mới sáng sớm, tôi đã bị tiếng chuông điện thoại dựng đầu dậy từ giấc ngủ ấm áp giữa mùa xuân. Hiển nhiên là điện thoại của Ninh Hải, bởi vì tôi không bao giờ cho ai có cơ hội phá rối giấc ngủ của tôi. Cửa phòng đang đóng, Ninh Hải không có ở đây. Trong mơ hồ tôi cầm điện thoại lên nghe, bên trong là một giọng nam khàn khàn,

“Hi! Tiểu công chúa thân mến, đã dậy chưa vậy?”

Tôi sững người. Sao lại có người gọi Ninh Hải như vậy? Chính tôi còn chưa từng gọi như vậy mà.

“Ồ, chờ một chút.” Tôi lẩm bẩm một tiếng rồi kêu lên,

“Ninh Hải…..!!! Điện thoại!!!”

Tiểu Hải mặc đồ ngủ, cổ quấn khăn lông mà đi vào phòng, tóc vẫn còn ướt, cậu ấy cầm điện thoại rồi quay ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Tôi chớp chớp mắt, nằm xuống. Nhưng, không còn muốn ngủ nữa. Lăn qua lăn lại một hồi thì Ninh Hải bước vào, đã thay đồ xong và trang điểm nhạt.

“Lạc Dịch mình phải ra ngoài đây, bữa trưa mình để ở trên bàn, cậu thức dậy thì làm nóng lại nhé. Hai hôm nay cậu nóng lắm, bớt uống sữa chua lại nha. Trong tủ lạnh có dưa hấu, nếu có xem phim thì lấy ăn. Quần áo mình đã giặt rồi, lát nữa thức dậy thì phơi lên nha, nghe chưa?”

“Chủ nhật mà cậu còn đi đâu vậy?” Tôi nói một cách biếng nhác, “Trời đẹp như vậy mà cũng không ở nhà với mình.”

“Suốt ngày ở nhà với cậu rồi cuối tháng hớp gió tây bắc à? Hơn nữa cậu toàn ngủ thôi thì cần gì mình nữa.”

Bắt được chữ quan trọng trong câu, tôi liền bò dậy ôm lấy Ninh Hải,

“Thì ngủ với mình….”

Ninh Hải đẩy tôi ra, “Làm nhăn hết áo bây giờ! Được rồi, hơn 10 giờ rồi dậy mau. Việc mình mới nói đừng có quên đó nha? Mình đi đây.”

Ninh Hải nói xong là đi, tôi kéo vạt áo cậu ấy, “Vậy bữa tối thế nào?”

Cậu ấy dừng chân, ngẫm nghĩ rồi nói, “Mình sẽ cố gắng về sớm, nếu thật sự không kịp thì cậu ra ngoài ăn nha. Nghe lời. Ngoan thật!”

Dứt lời Tiểu Hải hôn tôi một cái rồi ra khỏi nhà.

Tôi lại nằm xuống giường, ngẫm nghĩ xem người trong điện thoại kia là ai, sau đó lắc đầu quyết định không nghĩ ngợi lung tung. Hai con người sống với nhau, niềm tin là rất quan trọng, điều này tôi hiểu.

Thôi thì ngủ một lúc nữa vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN