Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng


Chương 17


TIẾP CHƯƠNG 3
Hắn bấm máy và nghe : “Alo…Alo, Dũng hả. Có tin mới đây…Tin gì ? Anh nói đi …Hồi chiều tôi có nhắc Lý, bạn của Lãnh, cậu ta chết rồi…Khi nào?…Tin từ đồng nghiệp, nghe đâu chết từ tối hôm qua, sáng nay phát hiện. Có điều…Biểu hiện cái chết rất giống với Lãnh và em trai cậu, Một sự trùng hợp khó hiểu phải không ?…Alo, Alo, cậu còn nghe máy không ?…vâng…Thôi có gì cậu nghĩ ngơi đi, mai gặp chúng ta sẽ trao đổi thêm, vậy đi”.
Dũng nghe tiếng cúp máy bên đầu dây bên kia. Hắn thật sự rất hoang mang tột độ khi nhận được tin có thêm một cái chết, mà biểu hiện thì giống như hai án mạng trước. Hắn cố tổng hợp mọi chuyện theo một tiến triển khoa học nhất nhưng mọi thứ càng trở nên mơ hồ đến khó hiểu. Câu chuyện mà Luân kể thì chỉ có Lãnh, em trai hắn và Tân là liên quan. Vậy Lý chết là sao đây? Có điều gì ẩn khuất đây?… Hắn cứ chạy theo dòng nghĩ ngợi một cách chấp vá thì đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay…
***
Sáng sớm, nghe tiếng gà gáy, Hắn bừng tỉnh rồi ngồi dậy. Mới 5h sáng, hắn ngồi dậy chăm một điếu thuốc, đâm chiêu si nghĩ về những việc đã trải qua . Đầu tiên là cái chết của Nguyễn Đại Lãnh rồi đến em trai hắn và mới hôm qua là cái chết của Lý – bạn Lãnh. Theo như câu chuyện mà Luân đã kể thì Lý chẳng có liên quan đến cuốn Nhật Ký Ma kia. Nhưng tất cả ba cái chết đều giống nhau về phương thức ? Một điều rất trùng hợp và kì bí đến mức khó chịu…Bất chợt, hắn nghe tiếng lục đục dưới bếp, như tiếng nước chảy và sự va đập của xoang nồi, tiếng rít của chiếc bếp ga vọng lên. Hắn dụi điếu thuốc và tiến xuống nhà bếp…Mẹ hắn đang lúi húi chiên trứng trên bếp. Gần bên nồi cơm điện vẫn sáng nút đỏ. Mẹ hắn dậy sớm và đang chuẩn bị bữa sáng. Người đàn bà mấy hôm nay trong nỗi đau tuột cùng của sự mất mát chỉ biết nằm dài uể ỏi và khóc than, như một nỗ lực đã nguôi ngoai nỗi đau và bắt đầu lại cuộc sống. Dù sao người chết thì đã không còn nhưng người sống thì vẫn phải tiếp tục sống chứ. Con người ta cho dù có đau khổ và tuyệt vọng đến dường nào đi chăng nữa thì bản năng sống vẫn luôn mạnh mẽ. Nhiều khi đến lúc họ đối diện với cái chết thì họ mới nhận thấy họ ham sống đến mức độ nào. Một phút một giây thì cuộc sống cũng rất quý giá.
Hắn cứ đứng từ xa nhìn mẹ mình trong khi đầu cứ suy nghĩ về những ngày đã trải qua của bà. Hắn bắt đầu bước hẳn xuống nhà dưới và giả vờ húng hắng ho như ra hiệu cho người đàn bà biết. Người đàn bà quay lại nhìn hắn và cười buồn, một nụ cười gượng vụng về, rồi thều thào :
-Còn sớm mà con. Sao không ngủ thêm chút nữa ?
-Hôm nay con có chút việc, phải đi sớm mẹ à. Sao mẹ không nghỉ ngơi cho khỏe ?
-Thôi, mẹ vẫn khỏe mà con. Mấy hôm nay làm phiền Dì con quá. Mẹ cũng muốn hoạt động cho khuây khỏa. Con coi ăn sáng rồi mới đi đâu thì đi.
-Dạ.
Nói rồi, hắn nhìn mẹ mình trong lòng trĩu nặng những suy tư. Hắn muốn ôm chầm lấy mẹ mình như những lúc trẻ nhỏ và đón nhận vòng tay âu yếm từ bà vô cùng. Nghĩ vậy nhưng hắn quay nhanh mặt đi ra phía bi nước để rửa mặt. Hắn đứng chóng tay vào thành bi và nhìn vào trong đó khuôn mặt phản chiếu dưới ánh sáng yếu ớt ngoài trời, khuôn mặt chẳng thấy rõ hình thủ gì chỉ là một khoảng đen kì dị. Trong đầu hắn lại như đè nén một sự hận thù lớn lao. Hắn nghĩ cho dù hung thủ là ai đi chăng nữa thì hắn cũng bắt hắn phải đền tội.
Hắn dắt chiếc xe máy ra cổng, khép lại và rồ ga tiến ra trung tâm thị trấn. Trời bắt đầu những vạt nắng vàng nhạt hắt xuống, một ngày lại nóng trong đợt hạn hán.Hắn nghĩ và cho xe chạy theo đường cái về khu chợ chòm hỏm bán đồ ăn sáng. Hồi sáng, hắn có nhận tin nhắn của Bình sẽ đợi ở đây rồi đi ăn sáng luôn. Nhưng hắn đã ăn sáng rồi nên hắn chạy thẳng xuống nhà Luân . Có gì khi quay lên thì đón gặp Bình và cùng đi.
Xe chạy được khoảng một cây số thì hắn xi nhan xe tấp qua trái sau đó rẽ vào một nhánh đường đất trong một thôn. Vừa tới cổng nhà Luân thì hắn đã thấy Luân chạy ra. Có lẽ cậu ta cũng đã tranh thủ dậy sớm. Luân mở nụ cười chào hắn và quay lại mắng con chó đang sủa ầm lên vì thấy người lạ. Sau đó, Dũng kêu Luân ngồi sau xe và rời khỏi đó.
Từ Trung tâm thị trấn nơi nhà Luân lên Song Pha cách đó theo quốc lộ chừng mười lăm cây số. Song Pha là tên gọi thông dụng của dân trong vùng chứ thật ra tên hành chính là xã Lâm Sơn, thuộc Huyện Ninh Sơn nơi tiếp ranh giữa Lâm Đồng và Ninh Thuận qua một ngọn núi thuộc dãy Trường Sơn nam, với con đèo nổi tiếng tên là Ngoạn Mục. Phía dưới chân đèo này có nhà máy thủy điện Đa Nhim nghe đâu xây dựng thời Nhật xâm lược trong thế chiến hai; điều đặc biệt là thủy điện này có đập chứa nước nằm phía trên đỉnh núi thuộc Lâm Đồng còn nhà máy thì thuộc Ninh Thuận, để lợi dụng sức nước; họ cho xây dựng hai đường ống dẫn nước dài từ trên đỉnh núi xuống nhà máy dưới chân núi. Từ xa, dù cách xa trên 20 cây số, trời mây quang đãng vẫn có thể nhìn thấy đường ống này, Nó như chiếc cầu thang bắc từ chân núi lên đỉnh trong rất sừng sững. Và đó cũng là dấu hiệu dễ dàng nhận biết phương hướng lên Song Pha mà không sợ lạc đường…
Hai đường ống dần dần rõ nét hơn, đã gần đến chân núi, chính là vùng đất Song Pha. Chỉ cách chừng vài cây số nữa là họ đến nơi, những cách đồng lúa dần dần lùi lại sau lưng trước mắt họ là những vườn cây trái, ở đây với địa thế thiên nhiên ban tặng sở hữu vùng đất cây trái tươi tốt quanh năm bởi dòng sông chạy cắt ngang qua vùng đất bồi đắp màu mỡ. Bắt đầu nhà cửa san sát sát hơn. Mới khoảng tầm bảy giờ sáng, nhưng quái lạ, rõ ràng chỉ cách nhau hơn chục cây số nhưng thời tiết lại thất thường đến thế. Bầu trời Song Pha mới sáng sớm mà trông thật ảm đảm, xa xa về hướng chân đèo trên đỉnh núi nhiều đám mây xám xịt, nặng nề như không hề di chuyển, giống như bầu không khí của mấy ngày bị áp thấp hay như có bão sắp vào bờ. Dọc hai bên đường, lác đác phía trước nhiều ngôi nhà đã bày biện nhiều loại trái cây ra sạp để bán, màu đỏ của chôm chôm cứ đập vào mắt, thoang thoảng những mùi dịu ngọt của cây trái cứ luồn vào khí quản. Cảm giác thật dễ chịu!
Luân ra hiệu cho xe tấp vào một con đường làng bên phải. Hai bên con đường làng những ngôi nhà thưa thớt chứ không san sát như mặt tiền quốc lộ cộng vào đó là những khu vườn chôm chôm, sầu riêng đã vào mùa. Những sắc đỏ của chôm chôm rất bắt mắt và nổi bật, thoang thoảng là mùi sầu riêng cứ sộc vào mũi đến thèm thuồng.
Xe chạy vào đường đất chừng năm trăm mét thì thấy xa xa phía trước có đám người đang tụ tập đông đen trước một ngôi nhà. Luân bất chợt thốt lên : Đó là nhà của Tân!
Chuyện gì xảy ra với gia đình của Tân ? Trong đầu ba con người hiện lên những linh cảm lạnh cả người.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN