Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng


Chương 19


TIẾP CHƯƠNG 4
***
Trời chập choạng tối, ba người đang trên đường trở về nhà. Họ không nói gì suốt dọc đường về. Hai chiếc xe gắn máy cứ chạy chậm. Gần nhau. Mỗi người một suy nghĩ. Dũng liếc nhìn Bình.
Với khuôn mặt ánh lên vẻ đâm chiêu, Bình vẫn im lặng với ngổn ngang suy nghĩ đầy thắc mắc. Hắn không biết nên lý giải thế nào về nhiều thứ tại hiện trường. Hắn lại nhận thấy cái cảm giác ớn lạnh, cái không khí ảm đạm khi hắn bước vào hiện trường. Phải gần một phút sau khi nhìn thấy xác chết của Tân, hắn mới kịp chấn tỉnh. Vẻ mặt bàng hoàng lắng xuống, bản tính của một nhà báo trỗi dậy, hắn không nghĩ ngợi nhiều và cứ thế lôi chiếc máy ảnh trong chiếc túi mang theo và bấm máy. Hắn cũng chú ý lấy những góc nhìn rõ ràng và cần thiết nhất. Nói chung là hắn không bỏ sót một góc nhìn, một khoảng khắc nào quanh hiện trường. Việc nhận thấy xác chết của Tân chỉ làm cho hắn bang hoàng một chút. Tại vì hắn cũng đã tiếp xúc với cái chết của Lãnh và Hùng cho nên hắn cũng quen với những biểu hiện hay tư thế mà các nạn nhân này bức tử. Nó giống nhau đến khó tin. Và việc Tân chết là có trong dự đoán của hắn sau khi nghe câu chuyện về cuốn Nhật Kí Ma kia. Và hắn cũng chắc chắn rằng kết luận của cơ quan điều tra thì cũng sẽ như những cái chết khác thôi. Và điều cuối cùng là cái chết của Tân như là một minh chứng cho thấy bọn hắn đang đi đúng hướng. Câu chuyện về cuốn Nhật Kí Ma là có thật. Như vậy, kẻ mà Hắn và Dũng đang phải đối mặt là một hồn ma, đúng hơn là một con quỷ. Một thế lực không phải là phàm trần và cực kì nguy hiểm…Nghĩ vậy hắn bất chợt rùng mình lo sợ, nhưng điều đó cũng làm hắn phấn khích tột độ.
Bình cùng Dũng đưa Luân về tận cổng. Lúc này, họ mới nhận thấy vẻ mặt thắt sắt của luân. Khuôn mặt như vô hồn, ánh mắt đọng nhiều nỗi kinh hãi. Luân như một người bị bệnh nặng mất hết sinh khí, cứ đờ đẫn người ra. Có lẽ vì chứng kiến cái chết kinh khủng của bạn mình, nên hắn bị như vậy. Một nỗi sợ hãi vô hình đang ám ảnh và xâm chiếm lấy hắn. Luân chỉ quay lại nhìn hai người, im lặng rồi cứ bơ phờ và lững thững bước vào trong nhà. Sự im lặng đến ngột ngạt suốt dọc đường và cho đến tận bây giờ. Chẳng ai nói với ai lời nào. Ai cũng một nỗi lo sợ riêng đang xâm chiếm lấy mình.
-Giờ chúng ta làm sao? – Dũng hỏi và nhìn Bình. Khuôn mặt hắn hiện lên sự bất lực. hắn đau đớn vì cái chết của Tân. Hắn cũng đoán được nạn nhân sắp tới theo câu chuyện của Luân đã kể là Tân, nhưng…Hắn trách mình vì không sớm ngăn cản sự việc xảy ra. Hắn đang trách mình. Nhưng hắn cũng không chắc chắn có thể ngăn cản được sự việc xảy ra vì vậy hắn mới có cảm giác bất lực.
-Về nhà tôi rồi nói chuyện tiếp – Bình đề nghị và rồ ga cho xe ra đường.
Nhà Bình cũng gần đó. Đây là căn nhà chính thức của vợ chồng Bình. Nói như vậy vì Đặng lê – Vợ Bình là cán bộ Đoàn công tác ở huyện, còn Bình là một nhà báo công tác dưới tỉnh. Vì nơi làm việc của Bình cách xa nhà hơn bốn chục cây số nên Bình có thuê phòng ở dưới đó cho thuận lợi công việc. Còn một tuần hắn chỉ về thăm vợ con hai ba lần trên này.
Bình mời Dũng vào trong nhà. Căn nhà rộng rãi và thoáng mát. Vợ bình cũng đã đi làm về và đang lo bữa tối dưới bếp. thấy Bình về thì cô ra mở cửa và mở nụ cười mời Dũng vào trong nhà rồi đi nhanh xuống nhà dưới. Bên trong nhà, nơi phòng khách đặt bộ bàn ghế salon màu vàng nhạt nơi phòng khách với bộ ly bình uống trà ở trên. Bình mời Dũng ngồi xuống đó.
Trong nhà một bé gái xinh xắn chạy ra và ôm chầm lấy Bình. Đó là bé Thiên Ngân, con của Bình. Cô bé đã được năm tuổi, nhìn xinh xinh với hai bím tóc lắc lư, đôi mắt tròn to và khuôn mặt bầu bĩnh. Bình dang tay và ôm cô bé vào lòng mình. Hôn nhẹ lên đầu con bé và chỉ tay về phía Dũng và bảo :
-Chào chú đi con.
-Dạ..chào… chú ạ !- Con bé nhìn Dũng ánh mắt có vẻ nhác vì người lạ, lí nhí chào. Rồi quay lại quàng hai cánh tay nhỏ nhắn qua cổ ba mình. Bình ôm con vào lòng, tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng con bé nâng niu. Lúc này, từ dưới nhà dưới Đặng Lê nhanh nhảu đem phích nước sôi lên, lấy trà, và pha vào chiếc bình sứ đặt trên bàn phòng khách. Đồng thời mở nụ cười thân thiện nhìn Dũng và nói :
-Anh Dũng ở lại ăn tối với vợ chồng tôi luôn nha, cũng sắp xong rồi.
-Thôi Lê. Tôi về liền à – Dũng nhã nhặn từ chối.
-Thôi cậu cứ ở lại dùng bữa cơm với vợ chồng tôi – Bình nhìn bạn mời, và quay lại vợ :
-Em dắt bé xuống nhà dưới luôn nha, anh với Dũng có chút việc cần bàn.
Đặng lê nhìn chồng vẻ hiểu chuyện rồi cáo từ Dũng, vươn tay đón lấy bé từ tay chồng và buông lời dỗ ngọt con bé vì nó cứ đòi ôm khư khư lấy Bình. Sau khi Đặng lê cùng bé Thiên Ngân đi xuống dưới rồi. Lúc này, Dũng mới lên tiếng :
-Tôi đã cố nhưng chẳng tìm thấy gì.
Bình biết Dũng đang nói đến cuốn Nhật Kí Ma. Rõ ràng hắn cũng ra sức tìm kiếm cuốn sổ đó trong nhà Tân nhưng không có gì.
Sau khi công an huyện lên hiện trường thì họ khoanh vùng thu thập chứng cứ và dữ liệu. Bình cũng ra sức lục lọi, dò hỏi nhưng chẳng tìm được gì. Theo như những gì nhân chứng và người nhà của Tân kể lại với cơ quan điều tra thí sáng sớm, bố của nạn nhân vào nhà vệ sinh thì không được. Cửa bị khóa trong. Gọi cũng không ai trả lời. Linh cảm có chuyện chẳng lành, người đàn ông đã phá cửa. Ông bàng hoàng khi thấy nạn nhân trong tư thế ngồi mặt như úp xuống bồn cậu, kiểu như người say rượu đi ói…
Bình tần ngần rồi hỏi một câu không ăn nhập chủ đề :
-Công an nghi ngờ chúng ta à?
-Ừ. Họ thắc mắc tại sao lúc đó chúng ta có mặt…kịp thời như vậy. Tôi đành phải nói là muốn gặp nạn nhân để tìm hỏi chút việc về Hùng vì chúng là bạn của nhau. Do cũng chỗ quen biết với tôi nên họ không truy xét nhiều. Với lại, sau khi mổ xét nghiệm pháp y, kết quả ban đầu cũng không có gì bất thường, nạn nhân chết do trúng gió thôi. Nhưng đợt này nghe nói, do trong tỉnh thời gian gần đây, xảy ra nhiều cái chết tương tự nên họ định gửi mẫu để Viện Khoa Học Hình Sự TW thẩm định dùm.- Dũng trả lời. Lúc này Bình có vẻ suy nghĩ đâm chiêu lắm, rồi hắn chậm rãi nói :
-Theo tôi nghĩ, cũng chẳng khả quan hơn đâu. Rồi tới đây với nhiều cái chết hơn… họ sẽ gán cho nó như là một đại dịch với một chuẩn virut mới. Họ sẽ dựa vào các biểu hiện bức tử giống nhau của các nạn nhân và đưa ra giả thuyết cũng như kết luận về một loại virut gây bệnh nguy hiểm nào đó và tất nhiên, chưa nghiên cứu ra và chưa có thuốc đặc trị.- khuôn mặt Bình hiện đầy lo lắng.
-Ý anh là còn nạn nhân tiếp theo à? – Dũng lo lắng tột độ.
-Anh nghĩ sẽ thoát khỏi chuyện này sao ? – Nói rồi, không đợi người đối diện trả lời. Hắn thò tay vào túi và lấy ra một cuốn sổ tay ghi chép và đưa cho Dũng.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN