Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng
Chương 6
TIẾP CHƯƠNG 2
***
Dũng tra khóa vào ổ, đẩy hai cánh cửa và mời ba mẹ vào trong nhà. Căn nhà cấp bốn hắn thuê ở cũng được bốn năm nay. Nhà rộng rãi thoáng mát, nhà tắm nhà bếp đều đủ cả. Cách sắp xếp ngắn nắp trong căn nhà nói lên rằng chủ nhân của nó là một người kĩ tính. Thật ra, hắn cũng có suất ở khu tập thể của Đội điều tra, nhưng từ bốn năm nay hắn thuê nhà ở ngoài vì cần một không gian yên tĩnh để chú tâm cho công việc, cũng như tiện cho việc gặp gỡ bạn bè. Hắn không phải là mẫu người thích sống gò bó.
Chiếc phòng khách với bộ sô pha nâu đã cũ, trên chiếc bàn bằng kính trong đặt một trai nước lọc, một bộ bình trà và chiếc gạt tàn thuốc với đầy tàn thuốc nham nhở. Hắn hút thuốc nhiều, đặt biệt là khi nào hắn cần tập trung suy nghĩ thì hút càng nhiều. Mẹ hắn đã khuyên hắn nên bỏ thuốc, hắn biết mẹ mình không thích điều đó và lo lắng sức khỏe của hắn. Hôm nay mẹ hắn xuống đây để khám bệnh, lại là căn bệnh dạ dày hành hạ bà. Hắn thấy thương mẹ mình nhiều, từ khi học đại học xong hắn không có thời gian bên gia đình. ba mẹ mình nhiều, công việc bận rộn và thường xuyên quá. Lâu lâu, tết lễ cũng không về được vì công việc cứ phát sinh từng ngày. Hắn từ cơ quan về là để đưa cho ba mẹ hắn chìa khóa nhà. Có gì trưa nay sau khi khám bệnh xong thì ghé nhà hắn nghỉ ngơi, chiều mới về trên nhà lại. Từ nhà xuống đây gần 40 cây số, ba hắn chở mẹ bằng xe gắn máy cho tiện đi lại. cũng vì sợ làm phiền công việc của hắn nên ba hắn phải đi cùng để đưa đón vợ mình. Biết hắn luôn bận rộn nên sau khi nhận chìa khóa, hai người cứ bảo hắn đi làm, có gì trưa về ăn cơm là được. Hắn đứng dậy vào phòng làm việc lấy ít đồ và cáo biệt ba mẹ mình , lấy xe rời khỏi nhà.
Đúng là hôm nay hắn có chút việc phải làm, hắn phải trở lại nhà của nạn nhân để tìm hiểu thêm về vài việc. Nhà nạn nhân nằm trong một con hẻm nhỏ, căn nhà không to lắm nhưng được cái cũng rộng rãi. Sau khi vụ án kết thúc, hắn đã hai lần trở lại đây mong tìm chút manh mối nhưng vẫn không có gì. Điều tra vẫn bế tắc nên hắn quyết định quay lại lần nữa. Hắn đỗ chiếc xe gắn máy trước chiếc cổng sắt đã cũ kĩ và nhiều chỗ đã gỉ sét. Hắn gọi to vào trong nhà, bên trong nhà thấp thoáng một người đàn bà trạc tứ tuần, đi ra. Khuôn mặt người đàn bà ánh lên vẻ sầu não, khuôn mặt bơ phờ vẻ mệt mỏi vì vừa mất đi đứa con trai, nỗi đau đớn và mất mát vẫn chưa ngươi ngoai. Vừa ra tới cổng người đàn bà đã mở lời :
-Anh lại đến nữa à ? không phải là có kết quả điều tra rồi sao ?
-Vâng , đã có kết luận nhưng tôi muốn chắc chắn một số chuyện.
-Vâng, mời anh vào nhà uống ly nước – Người đàn bà vừa nói vừa đưa tay mở khóa cổng, đẩy cánh cổng ra để cho khách dắt chiếc xe vào khoảng sân trước nhà.
Sau khi gạt chân chóng dựng xe ngoài sân, Dũng theo chân người đàn bà vào trong nhà . Tuy mới tới ngạch cửa nhưng hương nhan thờ thoang thoảng và đôi lúc rất nồng cứ xông vào mũi hắn. Chiếc phòng khách rộng chừng 20m2, ngay bên trái cánh cửa bên trong sát tường đặt một bộ ghế bằng gỗ chạm khắc với lớp sơn nâu đã bạc. Cạnh đó, chiếc bàn cũng bằng gỗ phía trên có một tấm kính chằng lên một tấm rèm, trên mặt bàn dưới lớp kính là những bức ảnh gia đình, cũ có mới có nằm ngổn ngang không theo một trật tự nào. Trên bàn có một khay đựng những chiếc li sứ con con, với một bình pha trà nhỏ. Tiếp đó, một chiếc tủ bàn đựng chiếc tivi 21 inch cũ bên dưới một máy đọc nhạc. Hướng đối diện với cửa vào, sát tường một tủ thờ với nhan khói còn đang bay nghi nghút, trên đó có nhiều di ảnh cùng đặt, bên trái góc tủ bức di ảnh của nạn nhân được đặt ngay ngắn, trên lư hương những cây nhan vẫn đỏ lửa với làn khói lan tỏa. Dũng xin phép người đàn bà đến bên bàn thờ châm một cây nhan và cắm vào lư hương.
Người đàn bà mời hắn ngồi xuống ghế, rót nước trà từ cái bình nhỏ và đẩy về phía hắn và hỏi :
-Không biết hôm nay anh đến có chuyện gì không ?
-Vâng, cũng không có gì. Tôi chỉ muốn xem xét lại phòng ngủ của cháu được không ạ ? – Dũng dò hỏi xin phép người chủ nhà.
-Chúng tôi nhận được kết quả của các anh, bảo cháu bị trúng gió mà chết – người đàn bà đưa tay lâu hàng nước mắt, cứ như trực tuôn trào ra trên đôi mắt của một người mẹ vừa bị mất con.
-Xin lỗi vì đã làm phiền gia đình nhiều – Dũng hơi áy náy vì đã khơi dậy nỗi lòng của người đàn bà.
-Không sao! Anh cứ tự nhiên mà làm công việc của mình – người đàn bà vừa nói vừa vuốt lại khuôn mặt cho tươi tỉnh, rồi nói tiếp : – Thôi, anh cứ tự nhiên đi . Tôi xuống phụ con gái chuẩn bị bữa trưa. – Sau đó người đàn bà đứng dậy chào hắn và đi xuống nhà dưới.
Dũng cũng đứng dậy chào người đàn bà. Vì hắn biết phòng nạn nhân ở đâu, với lại hắn đã trở lại đây hai lần nên không cần ai chỉ dẫn thêm, với lại một mình hắn thì công việc cũng tự nhiên hơn, hắn không thích bị ai soi săm hay nhòm ngó lúc hắn làm việc . Những người trong nhà này cũng đã quen hắn nên cũng không có gì quá khó khăn. Hắn tiến lại trước phòng của nạn nhân. Căn phòng của nạn nhân nối liền và nằm bên phải phòng khách. Hắn vặn nắm cửa, cánh cửa nhè nhẹ được đẩy ra.
Hắn không bước vô trong vội mà đứng ngay cửa, hắn chăm chú quan sát vào trong. Căn phòng không có gì khác, các đồ dụng của nạn nhân vẫn còn nguyên, người nhà nạn nhân cũng chưa ai muốn vứt hay bỏ đi. Họ muốn giữ lại vì đó là một phần của ngôi nhà. Hắn tiến vào trong căn phòng đến bên chiếc bàn học của nạn nhân bên cửa sổ. Trên bàn có vài cuốn sách giáo khoa lớp 12, được xếp ngay ngắn, trên nhãn tên : Nguyễn Đại Lãnh, được viết hoa. Đó là tên của nạn nhân . Nạn nhân chỉ mới vừa thi đại học kết quả còn chưa biết thì đã gặp tử nạn, thật là nghiệt ngã. Gần đó, một lọ đựng vài cây viết. Thường thì bàn học của nam sinh rất đơn giản không màu mè, hoa lá như của nữ. Căn phòng này hắn đã kiểm tra kĩ từng ngóc ngách mấy lần trước, không có một dấu vết gì. Lần này, hắn quyết định kiểm tra lại một lần nữa, xem thử trước khi chết nạn nhân có để lại bút tích gì không. Nghĩ vậy, hắn cầm từng quyển sách, quyển vở ngồi lật từng trang, kiểm tra tỉ mỉ.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!