Truyện Kinh Dị - Trinh Thám: Im Lặng
Chương 8
TIẾP CHƯƠNG 2
Ba mẹ hắn đã về, nhà không khóa cửa và chiếc honda đang dựng trong nhà, Hắn cho xe vào trong nhà. Không có ai ở phòng khách ,nhà hình như mới lâu dọn vì nền nhà còn nhiều chỗ chưa khô hẳn, hắn cảm thấy trong lòng dễ chịu và mát mẻ khác xa với cái không khí oi bức ngoài kia. Hắn đi nhanh vào phòng làm việc cất chiếc cặp táp. Sau đó, hắn đi xuống nhà dưới, ở gian nhà bếp trên chiếc bàn ăn thức ăn đang được bày ra . Mẹ hắn bên bếp, hình như đang làm món chả ram mà hắn thích. Nhìn mẹ mồ hôi dễ dài do sức nóng của chiếc bếp ga mà hắn thấy lòng lao xao vô cùng. Hắn thầm cảm ơn người mẹ đã vì con cái mà chịu nhiều vất vả .Hắn bước tới chào mẹ,và tỏ vẻ trách mẹ vì đang bệnh tật mà cứ ham việc, mẹ hắn chỉ tươi cười nhìn hắn. Hắn hỏi mẹ về căn bệnh , theo như những gì phía bác sĩ nói thì bệnh của mẹ hắn phải uống thuốc một thời gian xem kết quả thế nào , mẹ hắn cho hắn biết hôm nay sẽ ở lại, có thể mai mới về. Đìêu đó làm hắn rất vui, vì lâu lâu hắn mới được gần gũi bố mẹ. Sau cuộc nói chuyện ngắn, mẹ hắn kêu hắn tranh thủ đi tắm cho mát mẻ rồi ra ăn cơm. Lúc này ba hắn từ trong nhà tắm đi ra, hắn chào ông và đi vào phòng ngủ lấy đồ để đi tắm.
Bữa cơm trưa diễn ra với không khí ấm cúng của nhà đình. Từ lúc học Đại học cũng như đi làm Dũng luôn mong muốn có nhiều bữa cơm chung với gia đình. Hắn làm việc dưới tỉnh, nhà ba mẹ chỉ ở cách chừng 40 cây số nhưng thường thường thì hắn mới về thăm gia đình hoặc là ba mẹ hắn thân chinh xuống thăm hắn, vì công việc của hắn rất bận rộn. đôi khi lại không có ngày nghỉ. Cho nên với những bữa cơm như thế này thì hắn rất trân trọng và biết ơn. Ba mẹ hắn lúc nào cũng thế, lo lắng và hỏi han nhiều chuyện, từ công việc cho tới cách ăn uống cách sinh hoạt cứ y như rằng trong mắt của hai người, hắn chưa bao giờ là lớn, là trưởng thành cả. Như mẹ hắn, căn bệnh dạ dày hành hạ bà nhiều, cũng tại vì ham tiếc công việc cũng như lo lắng cho gia đình mà không chịu đi chữa trị sớm, chỉ đợi đến khi nào hắn nặng lời thì mới chịu đi. Cái nghề giáo viên của ba mẹ hắn cũng bèo bọt, thấp thởm với mức sống hiện tại. Nhiều lắm thì cũng chỉ dạy được vài năm nữa là về hưu. Lương hiện tại của hai người cộng lại thì cũng đủ trang trải ở nhà. Cũng không đến nỗi túng thiếu.
Cũng không ngoài dự đoán của Dũng. Người đàn bà bắt đầu gợi mở câu chuyện :
-không biết khi nào ba mẹ mới có cháu mà bế đây ? Con không định lấy vợ à ? – Người đàn bà hỏi và liếc sang nhìn chồng và nhìn Dũng đợi câu trả lời.
-Mẹ à, chuyện đó từ từ rồi tính, con biết ba mẹ mong đợi nhiều. Nhưng giờ công việc của con bận quá. Con cũng chưa nghĩ tới chuyện này. – hắn vừa nói vừa chậm rãi gắp một miếng thịt kho đặt vào chén mẹ mình. Người đang bà với những nếp nhăn rõ hằn trên đuôi mắt đặt chén cơm xuống bàn, nói như vẻ trách móc :
-Mẹ biết công việc của con bận, nhưng chuyện gia đình con phải tính. Con đâu còn trẻ nữa, đã ngoài ba mươi rồi còn gì. Giờ này, đáng ra cái tuổi của ba mẹ, nhiều người đã có cháu bế rồi, đằng này…Người đàn bà ngưng một chút vẻ ngậm ngùi rồi nói tiếp : – Biết đâu lỡ một ngày mẹ mày mất đi mà chưa có cháu mà bế thì tủi lắm.
Người đàn bà như khóc. Bữa cơm trở nên thầm lặng và nặng nề hơn. Người chồng nhìn vợ cũng thấy tủi cho mình nhưng cũng thương người con, nên cũng mở lời khuyên nhủ :
-Mẹ con cũng chỉ vì muốn con có một mái ấm. Có dâu có cháu cho vui cái tuổi già. – rồi quay ra người vợ đang sụt sùi mà nói : – thôi bà nó à, con nó cũng lớn rồi. Chắc nó cũng đã nghĩ. Việc nó cứ để nó biết mà nó liệu.
Bữa cơm trở nên thầm lặng hơn, ai cũng chẳng nuốt nổi. Thật ra, Dũng không phải là không nghĩ đến chuyện vợ con. Hắn cũng khổ tâm với chuyện này nhiều. Một phần thì công việc hắn quá bận rộn, với lại công việc của hắn có phần nguy hiểm nhất định, hắn sợ liên lụy tới vợ con. Với lại tìm một người phụ nữ mà chấp nhận hay thấu hiểu công việc của hắn không phải dễ. Đối với hắn, vợ chồng không phải là sự hợp nhau lại giữa hai người để làm một công việc là duy trì nòi giống. Vợ chồng là phải luôn đồng cảm , thấu hiểu và biết chia sẻ cho nhau. Hắn sợ sẽ không đem lại sự bình yên và hạnh phúc cho bất kì một người phụ nữ nào đến với hắn.
Bữa cơm kết thúc trong sự thầm lặng. Hắn phụ mẹ dọn dẹp những đồ trên bàn, trong lúc này hắn không thấy trách mẹ mình mà ngược lại hắn thấy mình lại thương mẹ hơn.
Hắn mời ba mẹ mình vào nghỉ trưa, sau đó tiến vào phòng làm việc vào trong và khép cửa lại. Nơi chiếc bàn đặt chiếc máy vi tính, chiếc cặp đựng tài liệu còn đặt đó. Hắn kéo chiếc ghế ra ngồi vào và giở cặp táp lấy tài liệu, hắn lôi những bức ảnh chụp tại hiện trường nơi mà Lãnh đã chết. Một sấp bức ảnh với các góc khác nhau của xác chết, hắn chăm chú săm soi vào các bức ảnh. Thật sự không có gì, những bức ảnh này hắn đã xem đi xem lại đến hàng trăm lần rồi, vẫn không phát hiện ra điều gì. Nhưng hắn tự hỏi cái không khí ớn lạnh và ảm đạm như có một cái gì đó bao trùm lên tại hiện trường vào ngày hôm đó là gì. Hôm đó, như thoang thoảng cái mùi thối rửa của xác chết, nó không rõ ràng nhưng chắc chắn là cái mùi đó, hắn không nhằm vào đâu được vì hắn đã tiếp xúc với cái mùi này nhiều rồi . Nhưng cái mùi đó ở đâu ra ? Trong khi xác nạn nhân chưa bị thối rửa. Cũng có thể đó là một loại khí độc mà hung thủ đã dùng để giết nạn nhân ? Nhưng xét nghiệm thì chẳng phát hiện ra cơ thể nạn nhân bị nhiễm gì cả. Lúc này, trong đầu hắn lại nhớ đến phát hiện hồi sáng về ba chữ : Nhật Ký Ma. Không chần chừ nhiều, hắn thu xếp tất cả các bức ảnh trên bàn lại cho vào cặp táp, khóa lại và xách ra khỏi phòng làm việc.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!