Truyền Kỳ Tôm Hùm – Duyên Gặp Một Lần
Chương 10
Ăn tôm hùm tới ba tiếng đồng hồ, điều này làm tôi có chút khẩn trương, rất lo hôm nay không đánh được mười ngàn chữ… Thôi, chỉ cần đánh ba ngàn là được rồi, đằng nào cũng không có ai xem, có khi chỉ cần có cập nhật chương mới là tốt rồi.
Ngày mai viết nhiều hơn chút vậy.
Haiz, tôm hùm căn bản ăn không đủ no, hoặc có thể tư thế bóc tôm của tôi không đúng, luôn cảm thấy đau tay, ăn không được bao nhiêu thịt tôm, buổi tối về nhà vẫn cảm thấy đói bụng.
Tôi muốn ăn mì.
Mọi người nói xem có phải Mì Sợi Ca cho thuốc phiện vào trong mì không nhỉ? Chứ sao mới năm ngày không ăn mà tôi đã nhớ đến hoảng loạn.
Muốn ăn một bát mì nóng hổi, có sợi mì dai dai hợp với nước canh đậm đà, còn có xương sườn, thịt bò nạm, tôm bóc vỏ cùng với chút rau cải xanh, xì xụp một cái húp vào trong miệng… Không được rồi, thế này tôi chết đói mất thôi, tôi muốn ăn mì!
Nhưng mà đã nói rõ là sẽ không tới nơi đó của Mì Sợi Ca nữa, nếu hắn lại thêm đồ ăn cho tôi thì biết tính sao? Tôi cũng không thể cứ không công mà hưởng lộc của hắn mãi như vậy được.
Nếu không tôi đưa thêm cho hắn ít tiền? Nhỡ hắn không nhận thì làm sao?… Haiz, đã hơn 9h rồi, không biết tiệm của hắn đã đóng cửa chưa nữa.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ ra một ý kiến hay.
Đúng rồi, tôi có thể gọi thức ăn nhanh mà! Dùng APP “Chết đói à” cộng thêm chọn dịch vụ giao hàng tận nhà, như vậy Mì Sợi Ca sẽ không biết là tôi gọi mì, cũng sẽ không thêm loạn nguyên liệu.
Tôi thực quá thông minh, chỉ là không biết phí giao đồ ăn có đắt không đây?
Lấy điện thoại ra mở APP nhìn một chút, kết quả một trận kích động, tiệm của Mì Sợi Ca đang có hoạt động khuyến mãi, giao hàng miễn phí!
Vì vậy tôi rạo rực đặt một bát mì thịt bò nạm.
Vừa nghĩ tôi lập tức có thể ăn một bát mì nóng hổi, tôi cực kỳ kích động… cũng quá điểu ti rồi, ăn mì thôi mà cũng có thể kích động đến vậy, có điều cũng có chút tiến bộ rồi đi.
Tôi qua loa dọn dẹp nhà cửa lại một chút, mở máy tính ra mới viết được hai hàng chữ, thức ăn đã nhanh chóng được đưa tới.
Tôi kích động chạy ra mở cửa, vạn vạn không nghĩ tới, đến đưa đồ ăn không phải nhân viên của APP, mà là chính bản thân Mì Sợi Ca!
Hắn thấy tôi ánh mắt lập tức sáng lên “Là cậu.”
“…” Không phải tôi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!