Truyền Kỳ Tôm Hùm – Duyên Gặp Một Lần
Chương 14
Hoàn hồn, không đến mức kinh hoảng, vẫn có hơi cảm động. Dù sao đã ba năm rồi tôi không mừng sinh nhật… Tôi nghèo quá, không có tiền mời người quen ăn cơm, không thể làm gì khác hơn là giả bộ quên, sinh nhật hàng năm của tôi cứ thế mơ mơ hồ hồ trôi qua, đến năm nay thì tôi lại tự nhiên quên mất.
Nhưng thực sự cuối cùng còn có người nhớ tới sinh nhật tôi, tuy rằng tôi không thích nói chuyện cũng không có bạn bè gì, thế nhưng hiện tại, mọi người xem tôi đây mở Wechat, đồng nghiệp và bạn học có không ít người @ tôi, chúc tôi sinh nhật vui vẻ.
Tiền lì xì cũng bay đầy trời, đều là tiền lì xì hợp vận may, người gặp là có phần, tôi cũng vội vàng cướp vài cái. Ở chỗ đồng nghiệp cướp được 1.68, ở chỗ bạn học cướp được 0.66, ở chỗ bạn cũng phòng đại học cướp được 0.18… Tài vận của tôi vẫn rất xấu, lúc cướp tiền lì xì là có thể nhìn ra, người khác đều có mười mấy hai mươi cái, riêng tôi…. Cơ mà nếu đổi góc nhìn, tuy rằng gộp hai lần mới được nhiều tiền, nhưng không phải những con số rất may mắn sao.
“Nhìn điện thoại di động mà cũng có thể cười ngốc như vậy.” Mì Sợi Ca chê cười tôi
Tôi đang có tâm trạng tốt, không thèm so đo với anh, đắc ý ăn xong bát mì với trứng gà, vô cùng lễ phép nói “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, mười đồng” Mì Sợi Ca chìa tay ra.
Tôi đanh định mở túi lấy tiền thì lại bị Mì Sợi Ca nắm chặt cổ tay.
“Đồ ngốc này, đùa em chút thôi. Hôm nay xem như là mì trường thọ tặng em, không lấy tiền.” Mì Sợi Ca ngứa đòn hề hề cười rộ lên.
Tôi thở dài, tính toán một chút, hôm nay sẽ không so đo cùng anh nữa, chúng tôi cũng coi như bạn bè mà. Cảm ơn món mì mừng thọ của anh, nói tôi ngốc tôi cũng không chấp nữa, thế nhưng người anh em à, đầu tiên cứ buông tay tôi ra đã có được không?
Chú ý tới ánh mắt của tôi, cuối cùng thì Mì Sợi Ca cũng buông tay, nói thầm một câu “Không ngờ da cậu trơn mềm thế”
“…” Excuse me? Nếu không phải chúng ta đều là thẳng nam thì tôi nói cho anh biết câu này của anh chính là quấy rối tình dục tôi đấy.
Ăn xong mì tôi về thẳng nhà, dù sao hôm nay tôi còn ba ngàn chữ… Tôi đã từ bỏ mục tiêu mỗi ngày mười ngàn chữ, ba ngàn chữ là đủ rồi, thư thả một chút, không kiếm được nhiều tiền thì viết cái gì đó để vui vẻ đi… đương nhiên điểm thưởng chuyên cần thì vẫn phải có.
Vừa mới viết mấy trăm chữ, điện thoại di động của tôi rung lên, hóa ra là tiền lì xì của Tiểu Yêu gửi tới: Chúc Tiểu Vệ Vệ sinh nhật vui vẻ mãi mãi tuổi mười tám! Tiền lì xì 18.88 đồng.
Tôi không nhịn được bật cười, đây chính là tình cảm bạn bè giữa tôi và Tiểu Yêu. Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy cậu ấy keo kiệt, không phải cậu ta là nhà giàu sao, tặng lì xì có mười mấy đồng mà cũng không ngại? Nhưng đây chính là điểm tôi thích nhất ở cậu ấy, đặc biệt tôn trọng người khác. Tôi không muốn nhận bất kì sự bố thí nào, có tâm ý là tốt rồi, 18.88, thật sự là may mắn đến mà! (Trong tiếng Trung, số 8 đọc là “ba” gần âm với từ Phát trong từ Phát Tài đọc là “fa”. Cho nên số 8 được coi là số may mắn của người Trung.)
Vì vậy tôi quyết định tạm gác mục tiêu ba ngàn chữ lại, nói chuyện phiếm với Tiểu Yêu trước đã, tâm sự chuyện Tôm Hùm Ca… Chính thế, không tán gẫu thì câu chuyện với mọi người thành lạc đề mất.
Sau đó, hừm, không ngoài dự đoán, giữa hai người họ quả nhiên xảy ra vấn đề… Tôi nói rồi, Tiểu Yêu lừa gạt giấu diếm người ta chuyện nhà mình giàu là vô dụng thôi, sớm muộn gì cũng lộ.
“Giờ chúng tớ ở cùng nhau rồi, ở cái phòng ở nhỏ hồi trước tớ mua kia kìa. Anh ấy nhất định muốn trả một nửa tiền thuê nhà, hỏi tớ tiền thuê bao nhiêu. Tớ có biết gì đâu, tùy tiền nói ra một cái giá thì anh ấy bảo tiền thuê quá đắt, cho rằng chủ trọ lừa tớ, bảo là muốn đến nói chuyện với người ta, giờ cậu bảo tớ phải làm sao đây?”
“…” Còn có thể làm gì, nói cho anh ta biết đi chứ, nói cho anh ta biết cậu là tên có tiền, mà tớ đoán anh ta cũng biết rồi, đừng quên tôi đây chính là kì nhân giang hồ có “Đại Độc Đồng Thuật”! (:vvv bạn nào đọc Naruto rồi sẽ biết mấy cái skill Đồng Thuật đặc biệt này, đại để ở đây ẻm Vệ tự nhận mình có khả năng nhìn thấu được mọi việc =))))))
“Cậu nghĩ tớ có nên lừa anh ấy là tớ trúng vé số 30 triệu không? Tớ thật sự không giả làm người nghèo được…”
“…” Cậu có thể dẹp cái đó đi rồi đấy, cứ cho là trúng vé số, cậu không định mang Tôm Hùm Ca về nhà gặp mặt phụ huynh à? Anh ấy nhìn thấy ba mẹ cậu chính là hai vị thường xuyên xuất hiện trên kênh tin tức tài chính thì không phải cũng lộ sao?
Vì thế tôi lại bày mưu cho Tiểu Yêu, như vậy như vậy, như vậy như vậy, nói tóm lại, chính là: Thẳng thắn thành thật với anh ấy.
Tôi nhớ đến một câu nói từng đọc được trước kia, nói người yêu nhau cuối cùng lại chia cắt nhất định là vì yêu không đủ đâm sâu. Tôi cảm thấy câu nói này hoàn toàn là đánh rắm, sự thực thường là đôi bên tự mình chìm trong những suy nghĩ của bản thân, không biết phải thấu hiểu lẫn nhau, vấn đề nhỏ cứ chồng chất rồi cuối cùng thành vấn đề lớn.
Ví dụ như một đôi tình nhân cãi nhau, người nữ nói “Anh biết anh sai ở đâu không?”, người nam nói: “Hừ hừ hừ đều là lỗi của tôi chứ gì.” Nữ nói: “Cái loại thái độ này của anh chứng tỏ anh từng nghĩ qua!” Người nam nói: “Em muốn nghĩ thế anh cũng không biết làm thế nào.” Người nữ nói: “Vậy thì thôi đi, chia tay!” Cho nên anh Tiểu Yêu à, anh cảm thấy vấn đề phải hỏi rốt cuộc xuất hiện ở chỗ nào, hả?
“Thì là tại vì đó là một nam một nữ, tớ và đối tượng của tớ đều là nam thì không có vấn đề này đâu! Tớ hiểu rồi Tiểu Vệ, tớ đi thấu hiểu lẫn nhau với anh ấy đây!”
“…” Anh Tiểu Yêu, anh chắc chắn nghe hiểu? Được rồi tớ coi như cậu nghe hiểu… Ôi chao, 10 giờ rưỡi rồi, mau chóng gõ chữ còn đuổi kịp cái mục tiêu ba ngàn của tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!