Truyền Kỳ Tôm Hùm – Duyên Gặp Một Lần
Chương 19
Mất điểm chuyên cần thì có thể đi giao hàng nhiều một chút để kiếm tiền về.
Thời gian bữa tối, cửa hàng của Mì Sợi Ca buôn bán rất tốt, mỗi ngày ước chừng tôi có thể kiếm lời hơn trăm đồng, một tháng qua không chỉ kiếm được tiền thuê nhà mà còn có cả tiền lời, có khi còn sớm trả được hết nợ vay nữa.
Mặt khác sự bá đạo của ông chủ Mì Sợ Ca của tôi càng ngày càng biến hóa đa dạng, thay đổi rất nhiều cách khiến tôi được lợi. Từ khi tôi thành “Nhân viên thời vụ” của nhà anh, nào thì mua áo khoác cho tôi mặc rồi bảo quần áo công tác, còn rất đẹp… Rồi thì cả tiền cơm của tôi cũng không lấy.
Mọi người đừng bảo không có gì ghê gớm, tôi biết rất nhiều công ty đều phát quần áo và bao cơm cho nhân viên, thế nhưng là… đồ ăn tặng thêm chất thành một ngọn núi nho nhỏ trên mặt bát mì kia thì có phải hơi khoa trương quá rồi không?
“Đồ ăn của nhân viên là thế này mà, lát nữa cậu còn phải chạy đi chạy lại khắp nơi, đói bụng nhanh lắm.” Mì Sợi Ca rõ ràng là nói khoác không biết ngượng.
“…” Tôi thật sự bị anh ấy làm cho không biết phải làm thế nào, chạy khắp nơi chính là cái xe máy điện kia của tôi chứ cũng chẳng phải tôi, tôi cùng lắm thì chạy vài bước cầu thang, có cần nói quá vậy không? Còn nữa, đừng tưởng rằng trong tiệm không còn nhân viên nào khác nên tôi không biết cơm nhân viên là như thế nào, anh thực sự không tiếc gì sao.
“À, cái kia…” Một chú khách quen, chính là chú lớn tuổi không vợ kia, nhìn bát mì trước mặt tôi, có vẻ hâm mộ “Loại mì này bao nhiêu tiền một bát?”
“Đồ ăn của nhân viên, không bán.” Mì Sợ Ca trả lời.
“Ồ là vậy sao..” Chú đó suy nghĩ một chút, rồi chưa từ bỏ mà hỏi tiếp “Các cậu còn tuyển nhân viên không?”
“Phụt!” Tôi cười phun cả ra, mị lực của Mì Sợi Ca thực sự quá mạnh mẽ, gay rồi, vị trí công việc của tôi cạnh tranh thật khốc liệt.
Mì Sợi Ca cũng cười “Không nhận nữa, chúng tôi đủ người rồi.”
Nhưng cuối cùng lúc mang mì lên, anh ấy vẫn thêm mấy miếng thịt bò vào bát chú kia, chỉ chỉ tôi nói “Nhân viên nhà tôi tặng chú.”
“…” Có thể bớt bớt đi không, lấy lòng hộ cũng là phúc lợi của nhân viên hả? Ông chủ này của tôi thật sự rất thích đùa.
Trước khi tôi ra cửa lần nữa Mì Sợi Ca căn dặn “Tiểu Vệ, lái xe chậm thôi, nhìn đường thật kĩ, mì giao chậm cũng không sao, an toàn là số một, biết chưa?”
“..” Tôi vung tay, biết rồi biết rồi, mỗi ngày nói mấy trăm lần, tôi còn trẻ mà dài dòng như vậy, anh là cái đài phát thanh hả? Hừ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!