Truyền Kỳ Tôm Hùm – Duyên Gặp Một Lần
Chương 3
Tôi chưa bao giờ nghĩ trên thế giới này có Thần Tôm Hùm, hoặc là nói, cõi đời này không có thần… Nếu như nhất định phải có Thần, vậy chỉ có thể tồn tại Thần Mì thôi.
Mọi người không biết Thần Mì sao?
Bạn nào chưa từng nghe tới xin mời hỏi chị Baidu, tìm kiếm “Giáo hội Mì Bay” hoặc “Giáo hội Quái vật Spaghetti Bay”, tên tiếng Anh là Pastafarianism hoặc Flying Spaghetti Monster, viết tắt là FSM.
Chúng tôi tin rằng vũ trụ là do Quái vật Spaghetti Bay sau “một lần say rượu nghiêm trọng” đã tạo ra, mà Quái vật Spaghetti Bay này chính là thực thần duy nhất, cho nên gọi là Thần Mì Bay.
Được rồi, đây chính là trào phúng tính hư cấu tôn giáo.
Nhưng tôi thật lòng yêu mì sợi, đây là món tôi thích nhất, cũng là món thích hợp nhất với tôi – trong lúc bận rộn dành ra vài phút, ngồi trong quán nhỏ dưới tầng, gọi một bát mì mười đồng, cúi đầu sột soạt húp sạch sẽ, thế là xong bữa cơm.
Tôi cũng không phải loại người không thể hòa hợp với người xung quanh, không thể hiện mình quẫn bách, cũng sẽ không quá cô độc. Đến quán nhỏ ăn mì, có rất nhiều người giống tôi – quần áo tùy tiện, cảnh tưởng vội vã, một mình.
Tôi không giống Tiểu Yêu, có tiền lại có thời gian.
Ăn tôm hùm thật quá phiền toái, tôi thà rằng ăn cơm sốt thịt tôm hùm (1).
Các bạn hiểu chứ? Dùng cả mấy tiếng đồng hồ, ngồi từ từ lột vỏ tôm hùm, ăn một bữa thì cũng phải mấy cân, kì thực lại không được bao nhiêu thịt tôm, nếu như gọi phải tôm hùm danh tiếng, không cẩn thận thì một miếng ăn sẽ là mấy ngàn đồng… Đùa cái gì thế, tưởng là ăn tôm hùm Boston chắc? Lương cả tháng của tôi mới bằng từng đó đó…
Tôi quá nghèo, chỉ có thể kiếm tiền rồi lại tiết kiệm.
Ban ngày tôi là nhân viên sửa xe cửa hàng 4S (2), tối đến rửa đi bàn tay bám đầy dầu mỡ, tôi sẽ lên mạng viết tiểu thuyết võ hiệp, mỗi ngày mười vạn, đổi lấy chút tiền nhuận bút.
Nhưng mà quá khó khăn, thời nay người đọc tiểu thuyết võ hiệp càng ngày càng ít, hơn nữa tôi viết cũng không tốt… Mọi người xem, tiêu đề câu chuyện này cũng đủ nói lên tài nghệ sáng tác của tôi rồi đấy.
Với cả, có rất nhiều người đều nói, đọc thật khó chịu.
Tôi hỏi độc giả, làm sao mới có thể sảng khoái?
Bọn họ nói: Thêm nhân vật nữ chính đi! Hoặc thêm một đám nhân vật nữ chính đi!
…
Tôi không muốn như vậy
Tôi viết rất nhiều nhân vật nữ tính tính tình tươi sáng, ví như một nữ sát thủ nào đó, một hộ pháp ma giáo nào đó, thậm chí bà chủ cửa hàng bánh bao… nhưng tôi nghĩ trong truyện không cần có nữ chính, vì vai chính của tôi không cần yêu… Các bạn hiểu không, tình yêu khiến trí thông minh của nhân vật chính đột nhiên giảm xuống, trở nên ngu ngốc giống cậu bạn Tiểu Yêu của tôi.
Nhân vật chính của tôi chỉ cần có bạn bè là đủ rồi, đủ khiến hắn có thể sống thật phóng khoáng thỏa chí, ân oán rõ ràng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!