Truyền Kỳ Tôm Hùm – Duyên Gặp Một Lần
Chương 37
Con mẹ nó! Anh đây thiếu tí nữa thì sợ đến tè ra quần rồi biết không! May là Vệ thiếu hiệp võ nghệ xuất chúng thân thủ nhanh nhẹn! Trời tối thế này mà lái xe nhanh như thế là vội đi đầu thai à! Nếu không phải anh đây chui gầm xe đã quen thì chẳng phải bị đụng thành tàn phế rồi sao? Bắt mày đền bù đến táng gia bại sản mày tin không!
Tôi nằm dưới gầm xe nghĩ bậy nghĩ bạ sợ hãi không thôi, trái tim ầm ầm đập loạn, trong đầu không thể không chế nổi mà bắt đầu khàn khàn run rẩy kêu mấy tiếng.
“Tiểu Vệ! Tiểu Vệ!”
Tiếng Mì Sợi Ca gào khản giọng bên tai kéo tôi từ mông lung về thực tại, tôi vội vàng lên tiếng đáp “A!” nhưng lại cảm thấy có thể chỉ thế này không đủ làm anh ấy an tâm, liền bổ sung một câu “Em, em không sao!”
“Tiểu Vệ… Tiểu Vệ!” Giọng của Mì Sợi Ca còn mang theo tiếng nức nở, tay với vào gầm xem sờ soạng lung tung.
Tôi vội vã nắm lấy tay anh, để mặc anh lôi tôi từ trong gầm ô tô ra, sau đó tỉ mỉ kiểm tra tôi từ đầu đến chân vài lần.
So với tôi, Mì Sợi Ca nhìn vẫn còn rất sợ hãi, sợ đến mặt trắng bệch môi xanh mét, hai mắt đỏ chót.
Tài xế cũng xuống xe, vội vã chạy đến hỏi han “Sao rồi? Không bị thương phải không?”
Mì Sợi Ca cuối cùng cũng chắc chắn tôi không sao, thở phào nhẹ nhõm, tạm buông tôi ra rồi quay lại dùng sức đẩy chủ xe một cái, nắm đấm vung lên muốn đánh anh ta.
Tôi vội xông lên ca “Đừng đừng đừng đánh, là em, là em sai”
Suy cho cùng việc này là lỗi của tôi, là tôi nhất thời nóng nảy không nhìn xe đã băng qua đường, tốc độ chiếc xe SUV kia thực ra cũng không phải nhanh quá, nếu không phải tôi đột ngột lao ra… Ai, nói bao nhiêu lần phải tuân thủ luật giao thông, Tiểu Vệ à mày nhớ lâu một chút có được không?
Chủ xe vừa thấy tôi không sao còn hắn lại sắp bị đánh thì vội vã chui lại vào xe rồi để lại một làn khói mà chạy trốn.
Tôi nhìn cái đuôi xe dần chạy xa kia, quả nhiên là một khách hàng cũ của công ty chúng tôi, chẳng trách vừa rồi lúc lăn xuống gầm xe tôi còn phản ứng chuyên nghiệp thế …
“A!” Tôi đột nhiên hô to một tiếng, làm Mì Sợi Ca cũng bị dọa sợ đến run run.
“Bánh ngọt!” Tôi chỉ chiếc bánh bị ném bẹp dí trên mặt đất.
Tôi thực sự không phải muốn dọa anh ấy, mà là đau lòng thực sự, trời ạ, một miếng bánh mấy trăm đồng, thế mà một chút cũng chẳng còn mà ăn…
“Còn bánh ngọt! Bánh ngọt cái gì!” Mì Sợi Ca đột nhiên không kiểm soát nổi, bắt đầu gào khóc, vừa khóc vừa như có như không mà đánh vào mông với lưng tôi, có đôi khi dùng sức, nhưng mà tôi lại không thấy đau… Tôi có chút không vui, sao trước mặt mọi người lại làm thế chứ? Nhưng thôi, nhìn chỉ giống như anh ấy đang giúp tôi phủi bụi. Cái gì nhỉ, chòm sao Song Ngư cũng đáng yêu quá.
“Em muốn dọa chết anh phải không! Lúc sang đường sao không nhìn xe?! Vợ của anh không thấy nữa em lấy cái gì đền cho anh! Nhóc nói lắp này! Em nói chuyện đi! Câm sao? Nói mau! Sang đường sao không nhìn xe!! Sao không nhìn xe hả!!!” Mì Sợi Ca vừa thút thít lại hùng hổ, cả mặt đều là nước mắt nước mũi, tôi chưa từng thấy dáng vẻ dữ dằn như thế của anh bao giờ, cũng chưa từng thấy khi nào anh yếu ớt như thế, so với lần trước lúc anh bị sốt còn yếu đuối hơn một vạn lần, giống như anh đang ở ngày tận thế rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi biết, hóa ra tôi thực sự quan trọng như đến như vậy.
Tôi vội vàng ôm lấy anh, nhẹ nhàng xoa lên lưng anh, cố hết sức mà an ủi, ghé vào bên tai anh không ngừng nói “Xin lỗi”
Mì Sợi Ca vẫn khóc, nức nở run rẩy, qua thật lâu cũng không bình tĩnh lại được.
“Tiểu Vệ, Tiểu Vệ…” Anh ấy vẫn nức nở khóc mà nói “Em không biết vừa rồi anh sợ đến thế nào đâu, chỉ sợ em xảy ra chuyện… Mẹ anh cũng là thiếu chút nữa… Anh thật sự sợ….”
Tôi chỉ có thể càng cố gắng ôm chặt anh, ôm thật chặt đến mức muốn mang anh khảm vào thân thể mình.
Nhịp tim hỗn loạn va chạm lên lồng ngực tôi, tiếng khóc nức nở không thể khống chế của anh vẫn quanh quẩn trong màng tai xuyên vào lòng tôi, cảm giác đau đớn lại một lần nữa xâm nhập cả đầu óc lẫn thân thể tôi.
Tôi biết, tôi biết hết, so với những gì anh biết còn nhiều hơn.
Tôi biết cảm giác mất người thân là thế nào, cũng biết anh trải qua đau khổ to lớn thế nào.
Vụ tai nạn xe ngoài ý muốn tám năm trước, cũng là một điều bi kịch, bí mật mà tôi luôn muốn nói ra lại chẳng thể nào mở miệng – người tài xế gây tai nạn khiến ba anh chết, mẹ anh bị thương, chính là cha của tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!