Truyền Kỳ Xứ Mộng
Chương 90: Khởi đầu một oan gia (41.2)
Năm 1993.
Trời một mảng âm u, sấm chớp nổ đùng đoàng. Nơi đây là một mảnh đất trống trải, hoang vu, có thể nhìn ra đã có một cuộc chiến ác liệt vừa xảy ra. Một nam tử mặt đầy lông lá, nhìn hao hao giống Hầu Ca đang ngồi bệt, tựa lưng vào một tảng đá. Hắn mặc một bộ chiến bào xộc xệch, đã đứt rách một vài chỗ. Người hắn chi chít vết thương đang rỉ máu, khóe miệng hắn cũng đang chảy xuôi một dòng máu. Môi hắn nở một nụ cười có chút cuồng tiếu nhìn về kẻ ngồi phía đối diện. Kẻ này không ai khác chính là kiếp trước của Hầu Ca, Lục Hầu Thanh Hầu Vương. Mà đối diện với hắn không ai khác chính là Hỏa Hồn Hầu Vô Diện, đang nằm sõng soài trên mặt đất, người hắn cũng chi chít vết thương, đang nằm thở hổn hển. Sau một hồi, Lục Hầu Vương lên tiếng, giọng nói có chút mệt nhọc, uể oải:
“Hỏa Hồn Hầu, xem ra chúng ta vẫn ngang sức ngang tài…”
“Tiểu Lục Tử, mi quá đề cao mình rồi,” Hỏa Hồn Hầu vừa thở hổn hển, vừa nói, “Bản Tôn chả qua là đang trọng thương, ngươi mới miễn cưỡng đánh hòa được với ta”
“Già mồm biện hộ!” Lục Hầu Vương hừ lạnh, “Lão già nghĩ Bản Vương đánh với lão lúc ở trạng thái đỉnh phong chắc?”
“Ách,” Hỏa Hồn Hầu kỳ quái nhìn Hầu Vương, “Mi không khỏe sao còn tới chỗ ta gây sự?”
“Còn giả bộ? Không phải chính lão đánh lén chỗ ta trước sao? Còn hại chết nàng nữa! Ta biết lão không ưa gì nàng, nghĩ nàng sẽ hại chết ta. Thế nhưng ta tưởng chúng ta là bằng hữu, sao lão nỡ giết hại nàng?”
“Sao? Con bé đó chết rồi? Chết là đáng!” Vô Diện nghe vậy thì cười khằng khặc, nhưng chỉ cười được vài tiếng thì chuyển sang ho. Đoạn, lão ta quay ngang mặt, phun ra một búng máu.
“Lão…” Lục Hầu Vương nghe vậy cũng quá tức giận mà nhổ ra một ngụm máu. Thế nhưng tự nhiên, hắn như nhận ra điều gì, liền hỏi lại:
“Không phải lão hại chết nàng ư?”
“Ài, Tiểu Lục Tử mi cũng thật là đồ ngốc! Bản Tôn tuy đúng là không ưa gì con bé đó, thế nhưng nó là người mi thương nhớ truyền kiếp, với quan hệ giữa chúng ta, mi nghĩ ta có thể làm vậy sao?”
“Thật sự không phải lão?” Hầu Vương nghi hoặc, rồi rất nhanh, như hiểu ra chuyện gì, hắn kinh hãi, “Không ổn, chúng ta bị người tính kế!”
Giọng hắn còn chưa dứt, đã có hai luồng khí tức rất nhanh đánh tới Hỏa Hồn Hầu và Hầu Vương, hai người do sức cạn lực kiệt, không thể né tránh, trúng chiêu cùng lúc rồi lại phun ra hai ngụm máu. Đoạn, một tiếng cười rít rất ghê tai nổi lên, một kẻ toàn thân che phủ trong áo choàng đen đã đứng ở gần đó từ lúc nào.
“Ha ha, các ngươi thật sự mắc mưu mà đánh nhau đến mức này?” kẻ mặc áo choàng đen cười nói, “Thật sự là tiện lợi cho ta, lúc này ta chỉ cần đem linh hồn của các ngươi thu lại, dâng lên cho Đại Vương, hẳn là Đại Vương sẽ hồi phục đến đỉnh phong, sự nghiệp chinh phục Xứ Mộng cùng Địa Cầu cũng sẽ chỉ còn là việc sớm muộn!”
Kẻ này vui mừng tiến lên trước, nhưng lúc hắn gần đến chỗ hai người thì lập tức cả hai đồng loạt công kích, nhốt hắn vào trong một cái lồng năng lượng.
“Giãy chết sao?” Kẻ mặc áo choàng đen hừ lạnh, “Cái lồng năng lượng này của các ngươi chả giữ được ta bao lâu, lúc ta thoát thân, số phận của các ngươi cũng đã định rồi!”
“Cái đó thì cũng chưa chắc,” Hầu Vương nở một nụ cười cuồng tiếu. Nụ cười này hiện trên khuôn mặt hao gầy, đầy lông lá và máu me nhưng lại không khiến hắn trông đáng sợ. Ngược lại, sự tự tin trong mắt hắn khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy tin tưởng. Hắn nhìn Hỏa Hồn Hầu, đoạn nói, “Vô Diện, kẻ này hẳn là người của Hắc Long Vương Hắc Ám. Nay cả lão và ta đều trong trạng thái sắp chết, xem chừng không thoát nổi kiếp nạn này. Ta có một chủ ý, cũng chỉ còn cách này có thể giúp hai chúng ta sau này có cơ hội trả thù, lão nghĩ sao?”
Hỏa Hồn Hầu ngóc đầu nhìn Hầu Vương hồi lâu, đoạn cười to, “Ha ha, mi nói cách đó sao?”
Hầu Vương chỉ gật đầu một cách uể oải. Hỏa Hồn Hầu lại cười tiếp, “Ha ha, ta tin chắc ngoài mi ra các tên còn lại trong Hội Đồng Hầu Vương bọn mi dù có chết cũng không đánh chủ ý này với ta. Nhưng vậy ngược lại cũng tốt, ngoài mi ra, Bản Tôn cũng không vừa mắt tên nào trong cái Hội Đồng chết tiệt đó.” Ngừng một chút, lão ta lại hỏi, “Nhưng mi không sợ kiếp sau ta đoạt xá, rồi cắn nuốt luôn phần linh hồn của mi sao?”
“Ta đã dám đề xuất cách này, há lại không có cách chế trụ đảm bảo lão không làm nổi việc đó? Huống chi, tình huống linh hồn ta qua mấy tai kiếp gần đây có chút đặc thù, đừng nói là lão, bản thân ta cũng không chắc kiếp sau có thể hoàn toàn dung hợp linh hồn.”
“Ài, lại còn có chuyện đó sao? Được rồi, tuy biết mi sẽ vẫn đề phòng ta, nhưng Bản Tôn có thể hứa với mi sẽ không đoạt xá, tất nhiên là nếu kiếp sau của mi tình nguyện trao quyền kiểm soát cho Bản Tôn, thì Bản Tôn sẽ không khách khí đâu!” Vô Diện nói rồi cười khằng khặc, rồi lại ho sù sụ.
“Ha ha, ta tin tưởng kiếp sau của ta ít nhất lý trí mạnh mẽ hơn vậy!”
“Thời gian cũng không còn nhiều, kẻ kia xem chừng sắp phá hư lồng năng lượng rồi, chúng ta cũng nên mau mau làm theo ý mi đi!” Vô Diện giục.
“Được, Hỏa Hồn Hầu, hẹn gặp lại kiếp sau!”
Nói đoạn, hai người cùng bắt đầu đọc thần chú, kích phát năng lượng linh hồn, rồi đoàng một cái, một vụ nổ lớn xuất hiện tại vùng đất hoang vu này, cùng với hai đạo linh hồn bay lên, hòa làm một, rồi cấp tốc bay về phương hướng Đài đầu thai chuyển kiếp. Kẻ mặc áo choàng đen sau khi thoát ra cũng chỉ còn có thể rống giận một tiếng rồi bỏ đi. Hắn thật sự không ngờ hai kẻ này có thể thật sự làm cái hành động điên rồ đó.
***
Tháng 2 năm 2006.
Sau khi bàn luận xong xuôi với Hỏa Hồn Hầu, Hầu Ca mở mắt. Ánh mắt nó ánh lên sự tự tin. Tất cả các đoạn hội thoại vừa rồi giữa Hỏa Hồn Hầu và Hầu Ca tưởng chừng dài, nhưng thật ra diễn ra rất chóng vánh. Do hai kẻ bọn họ là hai linh hồn chung một thân thể, cho nên mỗi một suy nghĩ trao đổi giữa bọn họ đều gần như không mất thời gian là mấy. Thành thử nãy giờ Hầu Ca và Hỏa Hồn Hầu Vô Diện trò chuyện lâu như vậy nhưng mới chỉ có chưa đầy một phút trôi qua trên đấu đài.
Gậy sắt của Hầu Ca lúc này vẫn đang bị cuốn theo quỹ tích đường kiếm của nàng Thanh Thanh, mà Hầu Ca cũng vì vậy bị kéo theo. Người xem trên khán đài thì không rõ các sự việc xảy ra, thế nhưng nàng Thanh Thanh đang kề sát Hầu Ca thì lại cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Hầu Ca sau khi thằng bé mở mắt.
Thực sự mà nói thì, nàng Thanh Thanh nãy giờ vẫn khá là bực chuyện Hầu Ca vẫn dám nhắm mắt mà đấu với nàng. Nàng là ai cơ chứ? Thái Cực Kiếm Pháp là gì cơ chứ? Tuy nàng còn xa mới đạt đến được trình độ của cha nàng hay Thái Sư Tổ, thế nhưng nàng cũng đâu phải dạng tay mơ mới luyện tập? Nói thật ra, nàng dám tự tin có thể rất nhanh chiến thắng phần lớn đối thủ đồng lứa, cùng tu vi. Thế mà nãy giờ, thằng bé con trước mặt, không những trụ được lâu đến như vậy, lại còn làm nàng xấu hổ đến hai lần liền.
“Có lẽ lời cha và Thái Sư Tổ nói cũng không sai, thằng bé đúng là có chút bản lãnh,” nàng Thanh Thanh thầm nghĩ, “Thế nhưng với cái tính nết xấu xa đó thì bản lĩnh mấy cũng đáng ăn đòn!”
Hai con ngươi mắt Hầu Ca nhanh chóng chuyển từ màu đen sang một màu đỏ sậm. Đây là lần đầu tiên Hầu Ca chủ động kích hoạt Hỏa nhãn. Trước mắt nó, thời gian như chậm lại, nó có thể nhìn rõ tất cả cảnh vật xung quanh từ những chi tiết nhỏ nhất. Các đường kiếm của Thái Cực Kiếm vô cùng phức tạp, thế nhưng lại hoàn toàn bị Hỏa nhãn của nó nắm bắt được. Hầu Ca còn đang trầm trồ vì khả năng mới này thì giọng khàn khàn của Hỏa Hồn Hầu vang lên bên tai nó:
“Nhóc con, đừng tốn thời gian nữa, Hỏa nhãn này tiêu tốn rất nhiều năng lượng của Bản Tôn. Nếu nhà ngươi không nhanh nhanh lên, thì ta sẽ lại rơi vào trạng thái ngủ say. Tới lúc đó, nhà ngươi muốn cứu tỉnh ta hay Tiểu Lục từ đều sẽ vô cùng khó khăn.”
Nghe lời này, Hầu Ca cũng không dám tốn thời gian vô ích nữa mà vội vã đảo mắt tìm kiếm sơ hở của nàng Thanh Thanh. Cũng không rõ là do tâm trạng của nàng Thanh Thanh bất ổn, hay do nàng còn quá kém trong sử dụng Thái Cực Kiếm Pháp, hay do Hỏa nhãn quá mức kinh khủng, mà Hầu Ca rất nhanh nhìn ra điểm yếu trong các đường kiếm của nàng.
Một khi đã nhìn ra điểm yếu của Thanh Thanh, việc phá chiêu gần như không còn chút thử thách. Hầu Ca cầm hờ gậy sắt, lướt mình theo hướng mà kiếm của nàng Thanh Thanh đang kéo nó, tưởng chừng như nó vẫn còn đang nằm trong khống chế của nàng vậy. Thế rồi, nó bất ngờ buông gậy, lách mình theo một quỹ tích cổ quái, nhằm bắp đùi phải của nàng Thanh Thanh mà đánh tới.
Gậy sắt của Hầu Ca, tuy không được như Gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không, thế nhưng dù gì cũng lấy đó làm mẫu, thế nên ít nhiều cũng có được vài đặc điểm của Gậy Như Ý. Tuy gậy sắt này không nặng như Gậy Như Ý, nhưng cũng không phải là nhẹ nhàng gì. Nếu không phải gậy này đã nhận chủ, thì quả thật, chưa chắc Hầu Ca đã dễ dàng sử dụng nó bấy lâu nay. Thành ra, một khi gậy sắt này rời tay Hầu Ca, sức nặng của nó đủ để khiến nàng Thanh Thanh bất ngờ. Đường kiếm đang vốn khá uyển chuyển của nàng vì sức nặng bất ngờ này mà bị kéo lệch đi. Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng, thì quyền của Hầu Ca đã đánh tới bắp đùi nàng.
Quyền này của Hầu Ca, không có chút ảo diệu nào. Nó đơn thuần chỉ là một quyền rất bình thường trong bộ Toái Hồn chưởng pháp nó vẫn hay dùng, cái khác biệt duy nhất, là tay Hầu Ca lúc này đang co lại thành theo đúng kiểu trong trận nó đánh với Trương Vô Thường hồi còn ở Bảo Động. Thế nhưng, nhờ Hỏa nhãn dẫn lối, một quyền này được căn rất đúng lúc nàng Thanh Thanh đang chới với mất thăng bằng. Lại thêm, ngay sau đó, Hầu Ca ngồi xổm xuống, bồi thêm một phát gạt chân. Thành ra, kết quả là nàng Thanh Thanh hoàn toàn mất thăng bằng, ngã bổ nhào xuống đất. Thanh kiếm của nàng cũng tuột khỏi tay, trượt trên mặt đấu đài một quãng.
Về phần Hầu Ca, ngay khi ngáng chân ngã được nàng Thanh Thanh, nó không dám chậm trễ thêm một giây phút nào, mà vội vã đưa tay trái túm ngay lấy gậy sắt kéo về kề sát cổ nàng Thanh Thanh, khóa nàng ta trong tư thế ngã sóng xoài trên mặt đất. Nó hoàn thành động tác này thì cũng vừa lúc cảm nhận được con ngươi mắt trở về bình thường, và toàn bộ năng lượng của Hỏa Hồn Hầu nãy giờ vẫn chảy xuôi khắp cơ thể, tiếp sức cho nó, dần dần thu liễm lại, rút về sâu thẳm trong người nó.
“Được rồi, từ đây trở đi chắc nhóc con nhà ngươi lo được rồi. Bản Tôn phải nghỉ ngơi một chút. Tí nữa nói tiếp sau.” Giọng Hỏa Hồn Hầu vang lên trong đầu Hầu Ca, trước khi mọi thứ chìm lại vào yên tĩnh. Hầu Ca lúc này thật sự như vừa thoát hết lực. Tai nó ù lên, đầu nó hơi váng và thật sự nó hơi chóng mặt. Cũng may nó cũng đã vừa vặn khống chế được nàng Thanh Thanh. Nếu không, thì chắc lúc này nó chỉ còn nước nhận thua mất.
Nàng Thanh Thanh nằm dưới sàn đấu, nhìn Hầu Ca với ánh mắt đầy căm phẫn. Nàng không mấy uất ức vì bị Hầu Ca đánh bại, cái mà nàng căm tức là thằng ranh con trước mặt lại đã “sàm sỡ” nàng một lần nữa.
Hầu Ca mà biết suy nghĩ của nàng Thanh Thanh lúc này, chắc nó sẽ vô cùng bất đắc dĩ vì có nhảy xuống sông cũng không hết oan. Nói đùa, từ đầu đến giờ nó đâu có làm gì? Hai lần trước là do Hỏa Hồn Hầu mượn tay nó làm xằng làm bậy. Còn vừa rồi, cách duy nhất để chiến thắng là làm nàng Thanh Thanh mất thăng bằng. Mà thời gian Hầu Ca có thể sử dụng Hỏa nhãn thì có hạn, nên nó đâu thể tốn thời gian tìm cách khác? Thành ra, nó sử dụng ngay cách đầu tiên nó phân tích được. Tất nhiên, nếu không có tiền đề hai lần “táy máy” trước của Hầu Ca, thì vừa rồi có lẽ nó cũng sẽ không bị quy chụp là “tiểu dâm tặc”. Thế nhưng, đáng tiếc, hiểu nhầm nối tiếp hiểu nhầm thì còn có thể giải thích sao?
Bên cạnh Hầu Ca lúc này vang lên giọng tuyên bố:
“Người thắng trận này: Hầu Ca của Lạc Hồng Đạo Quán!”
Muốn biết tại giải giao hữu, Hầu Ca sẽ phải giao đấu với ai tiếp theo, cũng như các chuyện xảy ra trong các tiền kiếp của Hầu Ca, xin chờ chương sau sẽ rõ.
Bận tối mắt tối mũi vào, mãi mới có thời gian viết. Ai đọc truyện ta thì thông cảm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!