Cô Dâu Thứ Bảy
Chương 54
Lúc này mặt hắn cứ nghệch ra không hiểu cái quái gì đang diễn ra nữa, thật sự hắn chỉ nhìn thấy một khoảng không khí trước mặt, hai người phụ nữ này rốt cuộc là nói chuyện với ai vậy?
“Như Hoa, chị hai! Chuyện này! Rốt cuộc là sao?”
Khải Mi quay lại nói nhỏ với hắn
“Khải Minh à! Bây giờ không tiện giải thích lắm! Chúng ta mau trở về trường học của em đi! Mọi chuyện gấp lắm rồi!”
Thế là cả ba người cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện Y Vũ, không khí u ám lạnh lẽo lại bao trùm lấy cái bệnh viện đó
Khải Mi nắm lấy tay Như Hoa, cô cảm nhận được Như Hoa cũng thấy người âm như cô, tay Như Hoa lạnh lẽo như tay người chết, cô xoa xoa rồi hỏi
“Cô…sẽ giúp Tiểu Đào chứ?”
“Ừm…Tôi sẽ giúp! Nhưng…Tôi không thể đào cái trường đó lên được!”
“Chuyện đó cứ để tôi lo! Chồng tôi có quen biết với hiệu trưởng của trường đó!”
Như Hoa mừng rỡ
“Vậy tốt quá rồi!”
Như Hoa nhìn kĩ hơn người phụ nữ này, cô ta trạc 25, mang thai chắc cũng gần 9 tháng, một người phụ nữ xinh đẹp lại thùy mị như thế này thì đến một nơi ghê rợn như bệnh viện Y Vũ để làm gì?
Cô không ngăn được tò mò liền hỏi
“Một mình chị đến bệnh viện để làm gì? Chị không sợ sao?”
Cô ấy trầm ngâm một chút rồi từ từ mỉm cười trả lời
“Tôi đến thăm những đứa trẻ ở đây!”
“Những đứa trẻ?”
“Đúng vậy! Những đứa trẻ không may chết ở đây! Hoặc do những người mẹ vô tình đã bỏ rơi chúng nó! Tôi đến thăm tụi nó, mang một ít bánh trái hoặc đồ chơi cho tụi nó!”
“Chị có thể nhìn thấy âm hồn sao?”
“Tôi có thể! Nhưng rất hạn chế! Lúc thấy lúc không!”
“Còn cô?”
Như Hoa cúi đầu trả lời
“Từ lúc mới sinh ra! Âm hồn đã lớn lên cùng tôi rồi! Có lẽ…đây là duyên số chăng? Tôi cũng dần dần quen rồi!”
“Tôi đến đây cũng vì giữ một lời hứa! Với lũ trẻ con kia!”
“Chị hứa với những vong hồn sao? Sao chị lại mạo hiểm vậy? Bọn chúng rất nguy hiểm đấy!”
“Chỉ cần tôi giữ đúng lời hứa là được thôi! Tôi hứa tôi sẽ làm!”
Như Hoa nhìn thắc mắc hỏi nhỏ
“Chị hứa gì với chúng?”
“Tôi…Thật ra trước kia vợ chồng tôi cưới nhau gần 4 năm nhưng vẫn không có con, mặc dù sức khỏe cả hai rất bình thường, đi khám bác sĩ bảo là tôi không có khả năng sinh con, tôi thật sự rất sốc, chồng tôi là con trai một trong gia đình, nếu tôi không sinh được con thì…cô cũng biết đấy!”
“Tôi đã bị trầm cảm rất lâu! Chồng tôi rất yêu tôi! Dặn dò tôi không được cho ai biết! Nhưng tôi hiểu cái kim trong bọc có ngày cũng lòi ra, chuyện này sớm muộn gia đình chồng tôi cũng biết, tôi đã đi điều trị ở nhiều nơi, tốn không ít tiền của! Nhưng vẫn vô vọng!”
“Một ngày kia tôi đi taxi qua một con đường vắng, tôi nhìn qua bên đường thì thấy một đứa trẻ đang vẫy tay cười với tôi! Tôi bảo tài xế thả tôi xuống, không hiểu sao tôi thấy thích đứa trẻ đó vô cùng, vừa nhìn thấy đã muốn bế nó, tôi chạy theo nó, và vào được bệnh viện Y Vũ này! Lúc đầu tôi chỉ thấy một đứa, nhưng khi vào trong thì lại thấy rất nhiều đứa trẻ đang đứng đó nói chuyện với tôi!”
“Cô ơi! Cô có bánh không ạ? Cô có kẹo không ạ? Cô có đồ chơi không ạ? Cô có quần áo mới cho tụi con không ạ?”
“Tôi mới nhìn bọn chúng! Tôi thừa biết bọn trẻ không phải là người! Nhưng tôi không hề thấy sợ hãi, mà lại cảm thấy rất đau lòng! Tôi đã khóc!”
“Cô…cô không có bánh! Cũng không có kẹo!”
Gương mặt bọn trẻ buồn hẵn đi, chúng nó lủi thủi đi vào trong, chỉ còn một đứa đứng lại, nó giơ tay ra trước mặt cô
“Cô ơi! Cô không có bánh, không có kẹo, không có quần áo mới cho tụi con, vậy cô có thể nắm tay con không?”
Cô rớt nước mắt gật gật đầu rồi giơ tay ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ như búp sen nhỏ, lạnh ngắt và bé bỏng
“Con tên là gì?”
Nó lắc lắc đầu
“Con không biết! Mẹ không đặt tên cho con! Mẹ bỏ con khi con được 7 tháng tuổi! Con không có tên!”
“Mẹ bỏ con sao? Tại sao mẹ lại bỏ con?”
“Con không biết ạ! Hôm ấy mẹ đến bệnh viện rồi bỏ con! Mẹ khóc rất nhiều, trên tay còn dẫn theo chị gái của con nữa!
Con còn thấy ba con đứng trước cổng bệnh viện đợi mẹ, mặt ba rất dữ!”
“Con có giận mẹ đã làm con đau không?”
Nó lắc lắc đầu
“Không ạ! Con đau, mẹ cũng bị đau mà!”
Nó là một đứa con gái, mặt mũi rất dễ thương, lớn lên chắc sẽ rất xinh đẹp, cô xoa xoa đôi má bầu bĩnh của nó, mỉm cười ước chi nó là con gái của cô thì tốt biết mấy
“Con bao nhiêu tuổi rồi?”
Nó giơ tay ra
“Bảy ạ!”
“Cô không đem bánh kẹo theo, nhưng lần sau quay lại chắc chắn cô sẽ đem cho con và các bạn! Được không?”
Nó gật gật đầu cười cười
“Con chịu! Con chịu!”
“Ngoan! Cô đặt tên cho con nha!”
“Dạ!”
“Vậy! Cô đặt con tên Khả Di nhé! Con thích không?”
“Thích ạ! Thích ạ!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!