Cô Dâu Thứ Bảy
Chương 92
Một tên láo cá thấy cô sợ nên định trêu đùa, hắn đạp ga phóng nhanh về phía cô, cô như bị chôn chân tại chỗ, cô không đi được, cô ôm đầu ngồi thộp xuống rồi hét lên
“A…”
Còn tên lái xe kia thì càng lúc càng thích thú không muốn dừng lại, lao đến cô như một tên bị điên, bỗng cách cô mấy bước chân rồi “bùm” một tiếng xe hắn nổ lốp, hắn đâm xe vào đèn giao thông, mọi người ở gần đó thất kinh hồn vía, chửi tên lái xe bộ ngáo đá hay sao mà chạy xe như một gã điên như thế không biết nữa!
Cô mếu máo rồi sợ quá mà khóc, một đôi chân dừng ở trước mặt cô, tay xoa xoa đầu cô rồi ngồi xuống hỏi khẽ
“Bà xã đi tìm anh à?”
“Anh ơi!!!”
Cô ôm lấy hắn rồi khóc lên, cô mừng lắm, cứ sợ không tìm được hắn cơ, không ngờ lại gặp được
Hắn xoa xoa lưng cô rồi quay lại tên trên xe chết tiệt kia, hắn lườm tên kia rồi quay lại dịu dàng bế cô lên
“Ôm anh đi!”
Cô chúi mặt vào cổ hắn, hắn bước đi trước bao nhiêu ánh mắt si mê của bao thiếu nữ đứng trên vỉa hè
“Ôi trời ơi là trời xem cô ấy sướng chưa kìa! Sao mà hạnh phúc dữ vậy không biết?”
“Anh ấy đẹp trai thật đấy trời ạ! Lại còn yêu thương người yêu như vậy nữa! Cô ấy là nhất rồi còn gì?”
“…..”
“….”
Bao nhiêu lời nói như ganh tị với cô, cô vui lắm, khi hắn đi ngang đám người cô chúi mặt ra rồi nói
“Tôi không phải người yêu của anh ấy đâu!”
Mọi người trố mắt ra mà ngạc nhiên, cô mỉm cười nói tiếp
“Chúng tôi cưới nhau rồi! Tôi là vợ của anh ấy đấy!”
Hắn nhoẻn một nụ cười rạng rỡ rồi khẽ la cô
“Con nhỏ này thật là!”
Cô vui lắm, lần đầu tiên cô được khoe hắn trước mặt bao nhiêu người, khoe rằng cả hai là vợ chồng, cảm giác người ta ganh tị với hai người làm cô sướng tê cả người
Tên trong xe kia mở cửa đi ra rồi hắn ôm lấy cái mồm đang chảy máu chân khập khiễng bước lại mặt khó chịu quát hắn
“Mày là chồng con điên này à? Vậy tốt rồi! Mày đền tiền cho bố mày ngay!”
“Mày là con của ai?”
Hắn lườm tên kia rồi hỏi chậm rãi
Tên kia khó hiểu rồi hỏi lại
“Mày hỏi làm gì?”
“Nhà nào vô phúc mà đẻ ra một thằng súc sinh như mày vậy?”
Vũ Hạo nhếch mép rồi từ từ nhả ra từng từ
“Quỳ xuống xin lỗi cô ấy mau!”
Hắn đưa ánh mắt sắc lạnh rồi nhìn tên kia làm tên kia nổi cả gai óc, tên kia lấp bấp nói
“Mày…mày…mày làm gì được tao? Mày không quản con nhỏ này có ngày tao cán chết nha mày!”
“Hơ…”
Hắn liếc hắn một cái sắc lẹm rồi một chân đá vào đầu gối tên kia kêu rõ một cái rắc….
Tên kia quỳ mộp xuống đất rồi đau quá mà không đứng lên nổi, hắn bò lồm cồm rồi suýt xoa kêu đau
Vũ Hạo đạp vào người tên kia một phát khiến tên kia nằm dài ra trên đường, hắn bế cô trên tay nãy giờ nằm im thinh thít, hắn bước lại chiếc xe của tên kia rồi lẩm bẩm
“Cái đống sắt vụn này mà cũng được gọi là xe à? Sao mà nhìn ngứa mắt thế?”
Hắn giơ chân ra rồi đá vào chiếc xe một cái, hắn bước đi, rồi tầm được 5 bước bỗng rầm…một cái cái xe đó rả ra từng mảnh, đúng nghĩa “đống sắt vụn” mà hắn nói, tên kia thấy chiếc xe bị rả ra thì hét lên
“Trời ơi là trời xe của tôi!”
Hắn nhìn cô rồi nói khẽ nhẹ nhàng
“Anh không để người khác có cơ hội ức hiếp em đâu bà xã à!”
“Anh ra tay hơi nặng rồi!”
“Chưa chết thì có gì mà nặng?”
Cô thấy mọi người xung quanh cứ nhìn cô và hắn, cô ngại quá mà vùng vẫy đòi xuống, hắn thấy vậy nhìn xung quanh, mấy cô gái kia nhìn hắn và cô quay mặt đi chỗ khác vờ như không có gì. Hắn nói với họ
“Anh bế vợ anh! Mấy em có ý kiến gì không?”
Cô ngại quá mà đập mạnh vào ngực hắn ngại ngùng
“Cái anh này! Nói chuyện kì quá đi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!