TRUYỆN MA Ở QUÊ EM !!!
Phần II : Cái Giếng - Chương 2
Hôm nay có vẻ Tú đã mệt vì tiếp đón bà con nên anh đụng lưng xuống giường là nằm ngủ luôn. Anh đang ngon giấc thì anh nghe thấy những tiếng cào ken két ở ngoài sân, dù rất nhỏ nhưng cũng đủ làm anh tỉnh giấc, tiếng động đó cứ lặp đi lặp lại, anh mở mắt ra xem đồng hồ thì thấy mới chỉ hơn 12 giờ, anh nghĩ chắc là mèo hoang tới tìm chuột thôi, anh lại nhắm mắt ngủ tiếp, vừa thiu thiu ngủ anh lại giật mình vì tiếng xoạt xoạt ở góc nhà, anh dậy bật điện lên và ra xem vì sợ lớp vôi mới mà bị bọn mèo hoang này cào thì hỏng mất vẻ đẹp của ngôi nhà. Anh chạy ra thì chẳng thấy gì ngoài một màn đêm đầy trăng sao. Anh nhìn ngó xung quanh ko thấy gì bất thường nên lại đi vào giường nằm, vừa nằm xuống anh lại nghe tiếng cào vào cửa, anh bực mình đập mạnh xuống giường thì ko nghe gì nữa. Anh chửi nhẹ : – Mẹ nó ! Chó với mèo, làm ồn ào ko thể ngủ được.
Nhưng bất ngờ anh nghĩ ” loài mèo chỉ thường tụ tập khi đến mùa sinh sản và tập trung tại nhà của một con mèo cái, mà nãy giờ anh chẳng nghe thấy tiếng con mèo nào kêu cả, mà dù có là mèo nó vào nhà anh thì nó cũng tìm chỗ có thức ăn chứ nó cũng đâu có rảnh mà ngồi cào cào vào cái cánh cửa nhà anh vậy, còn chó thì ko thể rồi. Thế tiếng động đó là gì ? Phát ra từ đâu ?” anh vẫn nằm thắc mắc rồi ngủ thiếp đi.
Sáng dậy, anh đi ra quán nước đầu làng của bà Lan ngồi thưởng thức ấm trà nóng vùng quê mà anh chưa một lần thử. Bà Lan cứ ngồi nhìn anh chằm chằm. Anh nhìn bà thì bà lại quay mặt đi chỗ khác, mấy lần như vậy anh cảm thấy rất lạ và nói đùa :
– Sao bà cứ nhìn con thế ạ ? Chắc bà chưa thấy ai đẹp trai như con phải ko ?
Bà Lan bật cười phe phẩy cái quạt và nói :
– Cái cậu này ! Tôi nhìn cậu vì thấy cậu lạ thôi ! Chứ cháu tôi đẹp trai gấp 10 lần cậu.
Anh Tú cũng cười rồi đặt cốc trà xuống nói tiếp :
– Con đùa thôi bà ơi ! Chứ con biết con đẹp trai sẵn rồi.
Bà Lan chép miệng cười rồi đột nhiên bà nghiêm mặt hỏi anh :
– Mà này ! Thế cậu ngủ ở ngôi nhà đó có thấy gì lạ ko ?
Anh Tú ngơ ngác hỏi lại :
– Ơ ! Lạ gì ạ ?
Bà Lan lại cười trừ rồi nói :
– À thì tôi thấy cậu ở xa về, bên đó chắc khác hẳn bên đây nên hỏi cậu xem ngủ có ngon giấc ko ấy mà.
– À ! Lúc chiều con tiếp khách mệt quá nên nằm ngủ ngon lắm bà ạ.
– Ờ ! Ờ ! Chắc dần dần rồi cậu sẽ quen thôi nhỉ ? Bà Lan cười cười rồi nói.
– Vâng ạ ! Thôi con chào bà ! Con xin phép đi thăm làng mình một chút bà ạ ! Chứ từ ngày về đến giờ bận bịu quá con chưa có dịp.
Bà Lan nhìn anh mỉm cười gật đầu, anh trả tiền nước rồi quay đi. Khi nghe bà bán nước hỏi thì anh cũng đã nhớ lại sự việc tối qua nhưng anh nghĩ từ khi a về anh toàn ngủ nhà bác Ba, hôm qua là ngày đầu anh ngủ tại căn nhà mình và vì mệt nên mới như vậy nên cũng ko muốn nói ra làm gì. Còn bà Lan thì nhìn anh bước đi với cái lắc đầu ngao ngán.
Anh đi vòng một hồi thì thấy một lũ trẻ đang ngồi túm tụm lại, anh tò mò lại gần xem thì ra là chúng nó đang ngồi quanh cái hộp có 2 con côn trùng đang đánh nhau. Anh hỏi thì mới biết là chúng nó đang đá dế, anh chợt nảy ra ý tưởng, anh ra quán tạp hóa mua đủ thứ nào là kẹo mấu, kẹo que, bánh đa, bánh trưng về chỗ lũ trẻ đang chơi và bảo chúng nó nếu dế đứa nào thắng thì sẽ được nhận một trong những thứ này. Thế là lũ trẻ háo hứng cổ vũ, gào thét ầm một góc làng, đây quả thực là một cách làm quen có hiệu quả. Chúng nó bám lấy anh, hướng dẫn anh những trò chơi dân gian như là ô ăn quan, đá ngựa, đánh cùi, đánh khẳng, đánh đáo, Tú rất vui vẻ và cảm thấy yêu lũ trẻ đồng quê ngây thơ và đáng yêu này. Đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng thằng Cò hỏi anh :
– Anh Tú ơi ! Anh ở nhà đó 1 mình mà a ko sợ à ?
Anh Tú xoa đầu thằng bé vì câu hỏi ngây thơ và nói :
– Sao lại sợ hả em ? Đó là nhà của anh mà, việc gì anh phải sợ ?
Thằng Cò nghiêm mặt nói :
– Anh ơi ! Nhà đó có ma đấy !
Anh hơi giật mình nhưng vẫn cười nói :
– Em nói gì thế ? Ma làm gì có mà ma với mảnh hả em ?
– Thật đấy anh ạ ! Thằng cò nó nói đúng đấy anh. Đám trẻ xung quanh nói theo.
Tú giật mình nhìn lũ trẻ, thằng Cò nhìn anh rồi nói tiếp :
– Thật mà anh ! Mẹ em từng thấy nó rồi đó.
Anh mỉm cười vì sự ngây ngô của lũ trẻ, anh là một người được ăn học tử tế ở một môi trường hiện đại thì làm sao a có thể tin vào những lời nói này.
– Để em kể cho anh nghe nhé – Thằng Cò nói tiếp. Còn mấy đứa nhỏ thì co ro ngồi túm tụm lại. Nó kể :
– Hôm đó mẹ em đi đồng sớm, khi đi qua nhà anh thì mẹ em thấy một cái đèn dầu cứ sáng rồi lại tắt, mẹ em tưởng là ai đó mang đèn đi đồng sớm đánh rơi cơ, mẹ em mới cầm lên dụi cái dây đi rồi cầm dấu vào trong vạt áo ấy. Đi ra gần đồng thì mẹ em cảm thấy cái tay mình đang cầm cái gì đó mềm mềm, mẹ em nghĩ sao cái đèn dầu mà lại mềm thế này, rồi lấy tay ra để lên gần mắt xem thì mới thấy rõ ràng đó là một con chuột chết. Sợ quá nên mẹ em chạy đường vòng về và ko ra đồng nữa và dám đi qua cái nhà nó vào lúc trời đang còn tối luôn.
Tú thì chỉ mỉm cười. Bọn trẻ thì lại xì xào rồi thằng Đất nói chen vào :
– Thế vẫn chưa sợ bằng bà nội và mẹ tao đâu nhé !
– Bà mày và mẹ mày cũng gặp ma ở đó à ? Mày kể đi !
Lũ trẻ nhốn nháo nói.
– Thế này này – Thằng Đất kể – Hôm đó dì tao ở làng bên đầy năm cho thằng cu và bà tao sang bên đó ăn cỗ và dọn dẹp. Lúc về đã gần 10h đêm rồi, trời tối lắm, 2 người mới đi qua cái nhà đó thì bỗng mẹ tao thấy một cô gái mặc bộ quần áo trắng đứng ở góc tường ấy, mẹ tao bảo trời tối đen ấy như mà vẫn thấy rõ là một cô gái để tóc xõa và mặc bộ quần áo trắng lắm. Mẹ tao đi qua còn ngó lại nhìn xem là con cái nhà ai nhưng ko nhận ra, mẹ tao ms nói với bà nội là mẹ ơi, con bé kia là con cái nhà ai mà giờ này còn đứng ngoài đường thế ko biết, bà tao mới hỏi là con bé nào thì mẹ tao quay lại định chỉ vào cô gái đang đứng cạnh cái tường thì chẳng thấy gì, mẹ tao nắm cổ tay bà tao rồi nói con gặp ma rồi, thế là cả 2 người ko nói ko rằng chạy thẳng về nhà luôn.
– Thôi thôi đừng kể nữa tao sợ lắm.
Một thằng nhóc lên tiếng, rồi cả đám tản ra đi tìm gà chọi cỏ để chơi, còn Tú thì tạm biệt lũ trẻ và bước về. Anh vẫn ko để tâm đến những lời bọn trẻ nói vì a nghĩ rằng trước kia nhà a bị bỏ hoang và các bà, các mẹ bịa đặt ra những câu chuyện đó để dạy con cái mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!