|Truyện Ma, Trinh Thám| Anh Trai Của Bạn Gái
Gia đình rắc rối
Sàn nhà được phủ kín máu,khắp phòng đều tràn ngập lệnh người buồn nôn hủ bại mùi máu tươi.
Khi Cảnh sát tới, xem thấy trong phòng một mảnh hỗn loạn.
Chu Huy rũ đầu, ngồi ngay hành lang , nước mắt làm ướt đầu gối. Anh rõ ràng nhớ rõ, liền ở mấy giờ trước đó, anh còn đến trong phòng của Lương Tĩnh xem xét qua, khi đó Lương Tĩnh còn nằm ngủ ngon lành ở trên giường.
Nhớ tới trên mặt đất kia đống đỏ tươi ngũ tạng, còn có Lương Tĩnh bóp chặt chính mình cổ khi khuôn mặt vặn vẹo đến dữ tợn, dạ dày của Chu Huy lại bắt đầu quay cuồng.
Thẳng đến một đôi giày da bóng lưỡng ngừng ở trước mặt hắn, Chu Huy còn không có bình thường trở lại, nhìn chằm chằm mũi giày của đôi giày đó đến sững sờ. Qua vài giây sau, mới chuyển hướng tầm mắt lên trên xem, cuối cùng định ở cái cằm trắng nõn của người nọ.
Cằm kia động vài cái: “Chào ngài, có tiện hỏi ngài mấy vấn đề không?”
Chu Huy ngu ngơ gật gật đầu. Cảnh sát kia nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của anh, lặng im trong chốc lát, mới lấy ra vở ngồi xổm bên cạnh anh bắt đầu dò hỏi.
Hỏi một ít vấn đề sau, cảnh sát đứng dậy rời đi.
Chu Huy nhìn chằm chằm nhân viên pháp y dùng đồ vật đem hiện trường khí quan cùng Lương Tĩnh thi thể đóng gói xong, chỉ chốc lát sau liền nâng đi rồi.
Đầu óc của anh hiện vẫn vô pháp tự hỏi, sau khi bị đưa tới cục cảnh sát làm ghi chép xong, vẫn luôn thất hồn lạc phách, biểu tình dại ra, bị cảnh sát ngồi ở đối diện gõ vô số lần cánh tay, mới miễn cưỡng đem ghi chép làm xong.
Thẳng đến trời sắp tối, anh mới được thả ra.
Đần độn về đến nhà, Chu Huy đèn cũng không mở, thẳng tắp đi đến sô pha, một đầu trượt đi xuống. Hắn ngủ đến trời đất u ám, đau đầu đến sắp nứt ra, vẫn như cũ không muốn tỉnh lại. Trong mộng hiện lên rất nhiều cùng Lương Tĩnh có quan hệ đoạn ngắn ——
Cùng nhau trốn học, cùng nhau đánh nhau, cùng nhau gian lận, cùng nhau viết thư tình…… Mơ thấy này đó, Chu Huy khóe miệng không tự giác nhếch lên, hô hấp bằng phẳng.
Chính là cảnh tượng tốt đẹp đột nhiên vặn vẹo xoay tròn, biến thành một mảnh màu đỏ. Anh đứng ở trước cửa một căn phòng , thấy Lương Tĩnh không ngừng ho khan từ ngăn kéo rút đao ra, chậm rãi cắt mở chính mình ngực, đem khí quan một phen xả ra. Sau đó nằm ở trên mặt đất, đôi mắt bạo đột, bị hoa khai lồng ngực giống cái hắc động, máu loãng hỗn không rõ chất lỏng róc rách chảy ra.
“A Tĩnh!!! Không cần!”
Chu Huy đột nhiên vọt qua đi, lại đột nhiên bị một cổ lực lượng kéo lại.
“Chu Huy, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.”
Chu Huy cảm giác được có người đang lay nhẹ cánh tay của chính mình , một thanh âm quen thuộc đang nhẹ nhàng gọi tên của anh. Anh cố hết sức khởi động mí mắt, môi khô khốc giật giật, lại phát hiện liền phun nửa câu sức lực đều không có.
Tống Noãn duỗi tay dò xét cái trán của anh, thở dài: “Ngươi phát sốt.”
Giơ tay lau sạch nước mắt nơi khóe mắt của anh sau đó xoay người đổ chén nước, nâng anh dậy đem nước rót vào miệng của anh, lại tìm chút thuốc hạ số đưa cho anh uống.
Chu Huy cảm thấy cả người rét run, ngũ tạng lục phủ lại khô nóng khó chịu. Dòng nước lạnh trải qua yết hầu, chảy vào tràng đạo, anh rùng mình một cái, nhưng cuối cùng thanh tỉnh chút. Anh không huy vọng nhất là khiến cho Tiểu Noãn vì mình phải lo lắng , miễn cưỡng cười nói: “Ta không có việc gì. Khi ta về tới đây ngươi không ở, ngươi hôm nay đi đâu vậy?”
“Ta vừa nghe đến tin tức liền tới rồi, không đi chỗ nào.” Tống Noãn trả lời, “Chu Huy, người chết không thể sống lại, ngươi không cần tự trách, không phải ngươi sai.”
“Như thế nào sẽ không phải ta sai đâu? Nếu ta buổi tối nhiều đi liếc hắn một cái……” Chu Huy trong óc hiện lên kia đống đỏ tươi khí quan, dạ dày lại bắt đầu một trận co rút. Nhưng là trong bụng rỗng tuếch, ngũ tạng lục phủ quay cuồng vướng mắc cái không ngừng, giống bị ném vào bánh quay ròng rọc, đau đến anh mồ hôi lạnh ứa ra.
Tống Noãn trầm mặc, chỉ là cúi người xuống ôm anh, nhẹ nhàng vỗ sau vai của anh.
Buổi sáng khi Chu Huy tỉnh lại đã ở chính mình trên giường, sốt đã hạ. Tống Noãn ở phòng bếp cho hắn nấu cháo, nói đơn giản chuyện của chính mình, hậu sự của anh trai đã xử lý tốt, ba cũng đã về đến nhà cùng mẹ.
Chu Huy tuy rằng biết mình có chút xen vào việc của người khác, nhưng hắn vẫn là không nhịn xuống được: “Trên lễ tang không thấy ba ba của ngươi , hắn như thế nào không có xuất hiện ——”
“Có phải hay không cảm thấy hắn thực máu lạnh?” Tống Noãn đánh gãy lời nói của anh.
Chính mình ác ý phỏng đoán bị người vạch trần, Chu Huy kinh ngạc một lát sau, xấu hổ mà đem tầm mắt liếc đến cái nồi đang mạo hiểm bạch khí, nhỏ giọng giải thích: “Thực xin lỗi, ta chỉ là cảm thấy kỳ quái.”
Tống Noãn đem cháo múc đến trong chén, cẩn thận bưng đến cái bàn nhỏ gần sô pha, mới trả lời anh: “Ngươi sẽ tò mò cũng thực bình thường, nếu hắn không phải ta ba ba, ta cũng sẽ khó hiểu, trên đời như thế nào sẽ có người ba ba ước gì con trai mình đi chết ?”
A? Chu Huy trừng mắt bóng dáng nhỏ xinh của Tống Noãn , nhất thời không biết phải nói cái gì, đành phải lẳng lặng chờ đáp án, ai ngờ Tống Noãn xoay người kéo anh qua đem anh ấn ngồi ở trên sô pha, đưa cái muỗng cho anh: “Ăn một chút gì đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!