Truyện Ngắn Sưu Tầm - Chương 2: Ngõ Hẻm Dưới Ánh Trăng - Quỳnh Thy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
220


Truyện Ngắn Sưu Tầm


Chương 2: Ngõ Hẻm Dưới Ánh Trăng - Quỳnh Thy


Đêm nào cũng vậy. Khi ánh đèn đường chiếu hiu hắt xuống mặt
sân đen kịt, Linh lại kéo rèm nhìn xuống con hẻm nhỏ. Hẻm rộng,
người thưa, một tiếng xe máy vụt qua cũng nghe rất rõ. Thi thoảng có
tiếng chó sủa xa xa. Linh ngồi trước cửa sổ, cứ nhìn xuống góc phố
màu bạc, thi thoảng xám xịt, rồi lại lấp lánh. Trăng treo trên những
tán cây, tỏa xuống chút ánh sáng lờ mờ.

Chẳng biết Linh có
thói quen nhìn xuống khoảng sân tầng trệt từ khi nào. Ngày còn bé,
mỗi lần ba Linh đi làm về nhà là Linh lại nghe tiếng xe máy dưới
cổng. Rồi tiếng bóp kèn tin tin. Linh lúc đó được mẹ ẵm. Phòng Linh
ở lầu 2, nhìn ra cửa sổ thấy cánh cổng nhỏ xíu. Ba Linh đi chiếc xe
cup, cầm bịch bánh phô mai vẫy vậy :” Linh có quà nè”. Linh lúc đó
reo lên phấn khích, vỗ tay hoan hô, cười giòn tan. Mẹ Linh nhanh chóng
ẵm Linh xuống mở cổng cho ba.

Thoắt cái đã 15 năm.

Con hẻm ở khu phố được mở rộng thêm, rải nhựa,
gắn đèn đường. Cứ mỗi tối Linh lại từ cửa lầu 2 nhìn xuống dưới,
ánh mắt trông ngóng đợi chờ. Tat61 nhiên là không phải chờ tiếng xe
của ba nữa. Ba Linh bây giờ chắc
cũng đi làm về, nhưng đã ở một ngôi nhà khác. Và ngôi nhà đó cũng
chắc có trẻ con. Đứa trẻ ấy chẳng biết có reo hò mừng rỡ như Linh
ngày nào.

“ Linh ra ăn cơm đi con.
Mẹ mới mua thêm cho con một bộ sách tiếng Anh nè”

“ Mẹ. Con muốn đi ăn
tiệc với tụi bạn. Bạn bè con đang ở trước cổng nhà mình. Tụi nó đợi con đã một tiếng rồi. Tại sao mẹ lại không
mời bạn con vào nhà, dù chỉ một chút chứ ? “

“ Mẹ thấy trong nhóm
có một cậu con trai. Mẹ không thích con giao lưu với bạn khác giới. Ra
nói tụi nó về đi. Khi nào con 18 tuổi, vào được đại học rồi, con
mới được quyết định tiếp”

“ Còn nhiều cơ hội
mà. Chắc khi Linh đậu đại học, chúng ta sẽ được đi chơi cùng nhau” –
Ân, chàng trai duy nhất trong nhóm, an ủi.

Ân ngồi kế Linh, cũng
sống nội tâm, là con một, ba mẹ Ân cũng khát khe không kém. Nhưng Ân luôn có cách để được ra ngoài.
Với người lớn, chỉ cần đưa ra lí do chính đáng. Nhưng điều đó không
thể áp dụng được với mẹ Linh.

“ Ân không bao giờ hiểu
được đâu” – Linh nói rồi bỏ đi.

“ Ân hiểu. Ân ngồi kế Linh lâu như
vậy. Linh vui hay buồn chẳng lẽ Ân không cảm nhận được ?” Ân nói khi
bóng Linh đã khuất.

Vào một buổi tối nọ,
khi ánh trăng đã len vào cửa sổ căn phòng ngập bóng tối. Khi Linh đang
nắm suy nghĩ miên man đến mức quên kéo rèm, thì chợt nghe tiếng huýt
sáo. Nghe giống nền nhạc bài hát Yersterday Once More. Linh kéo rèm,
lẩm nhẩm theo, thì thấy Ân dưới sân, ngồi đối diện cánh cổng sắt
nhỏ, vừa nhìn lên phòng Linh, vừa cười.

Cứ như vậy đều đặn, mỗi
tối khi Linh chuẩn bị kéo rèm, thì biết chắc Ân đang ở dưới ngõ hẻm
nhỏ. Khi thì trượt pa-tin, lúc lại nhảy một điệu nhạc sôi động với máy
cát-set nhỏ kế bên, có lúc lại chơi…..lò cò. Tất nhiên cũng có
những ngày mẹ Linh thấy trước sân ồn ã, bèn chạy ra mở cửa. Lúc đó
Ân chạy trối chết. Linh nhìn xuống vừa sợ vừa buồn cười. Thi thoảng
Linh cũng lẻn ra được một lúc để ngồi trước sân nói chuyện với Ân,
ở ngõ hẻm,
dưới ánh trăng mờ ảo.

“ Sao Ân lại vì Linh mà
vất vả vậy? Ngày nào cũng sang đây, vừa mất thời gian mà có khi
chẳng được gặp Linh nữa”.

“ Ân thích con hẻm này.
Nó làm Ân nhớ tuổi thơ. Ngày còn bé Ân cũng như Linh, bị ba mẹ ‘ giam
‘ quanh năm, cứ phải đứng ở trên nhìn xuống, chỉ mong có một người
đứng dưới, ngước lên nhìn mình . .. “

“ Ân sẽ mãi như vậy
chứ ?” – Linh nhìn lên Ân, trông chờ câu trả lời.

“ Ân sẽ làm hết sức
mình. Ba mẹ Ân cũng khó, chắc Linh hiểu. . .”

Những ngày sau đó, Ân mất
tích ở ngõ hẻm dưới ánh trăng, mất tích luôn trên trường. Linh và
bạn bè đã xin đi về sớm để cùng đến nhà Ân. Nhà Ân cũng ở một khu
phố nhỏ giống Linh, có hẻm nhỏ trải nhựa, có đèn đường. Những cánh
cổng khóa kín, im lìm.

“ Tụi con tìm người trong
nha này hả. Nghe nói sắp chuyển đi rồi. Tối qua bác nghe tiếng cãi
nhau quá trời. Ba mẹ thằng Ân chắc sắp li dị.”

Bạn bè ngỡ ngàng,. Linh
ngồi thụp xuống, cảm nhận nỗi đau như lúc xưa. Chưa bao giờ cảm giác
rõ mồm một như lúc này. Tối đó, Linh gọi điện cho mẹ, giọng nhẹ như
bông “ Con xin phép đi sang nhà bạn. 9 giờ tối mới về. Ba mẹ của
bạn con vừa li dị Con nghĩ là bạn cần con. Con hứa sẽ về đúng giờ.
Lần này mẹ đừng quát con nữa.” Mẹ Linh chưa kịp trả lời thì Linh đã
cúp máy.

Trong con hẻm dưới ánh trăng
mập mờ đó, Ân lùi lũi đi bộ từ xa. Thấy Linh, Ân vẫn không thay đổi
nét mặt. Ánh trăng hôm nay rất sáng, soi bóng lờ mờ. Linh chạy đến
bên Ân, vịn vai cậu. Ân không nói gì, chỉ sụt sịt một hồi, rồi tựa vào vai Linh, từng giọt nước
mắt rơi khẽ trong màn đêm.

“ Linh hiểu. Hãy tin Linh
đi. Không ai hiểu rõ cảm giác này hơn Linh đâu. Nhưng ngõ hẻm dưới ánh
trăng, Ân thấy đó, dẫu nó vắng nhưng
vẫn có chút ánh sáng lờ mờ. Rồi hi vọng và tương lai sẽ trở lại.
Chúng ta sẽ lại hạnh phúc, như lúc mà Linh kéo rèm xuống, thấy Ân ở
dưới tươi cười”

Ngõ hẻm hôm nay không còn đơn
độc nữa. Có hai bạn trẻ, đang ngồi bên cạnh nhau với nhiều hứa hẹn
to lớn và cả những bí mật nho nhỏ. Chỉ biết rằng, rồi sau đó, con
hẻm dưới ánh trăng sẽ là minh chứng cho một tình bạn đẹp, à không,
rất đẹp, và đặc biệt.

Và cũng từ hôm đó. Mẹ Linh
chỉ cho một người duy nhất đến nhà, cùng chơi, cùng học với Linh mỗi
ngày. Là Ân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN