Lấy Chồng Quyền Thế - Du Phong Vân - Phần 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2507


Lấy Chồng Quyền Thế - Du Phong Vân


Phần 30


Bé Dâu đưa tôi vào phòng mẹ chồng tôi, mắt tôi thì không nhìn thấy nên không biết trong phòng có bao nhiêu người. Khẽ nghiêng đầu, tôi hỏi nhỏ bé Dâu:

– Dâu, trong phòng có ai vậy con?

Bé Dâu thì thầm:

– Bà, Mợ Nguyệt, Mợ Ngân, Xuân với vú Bắc.

– Ừ nhớ những gì Mợ dặn.

Thấy bọn tôi xì xầm, mẹ chồng tôi gằn giọng:

– Dâu, đi ra ngoài cho Bà nói chuyện với Mợ.

– Dạ…

Tôi hít một hơi, cảm giác có chút lo sợ, trong phòng này giờ chỉ còn một mình tôi một phe, không biết là có bị đám hổ sói này vặt lông như vặt lông gà không nữa.

Nghĩ nghĩ, tôi bèn lên tiếng hỏi:

– Mẹ, mẹ kêu con có chuyện gì không mẹ?

Mẹ chồng tôi hừ lạnh một tiếng, giọng bà khàn khàn:

– Vú, lấy cho con Tâm cái ghế ngồi, mắt nó mù để nó đứng thì bất tiện.

Vãi mẹ chồng tôi, bà tối ngày cứ luôn miệng nói là tôi bị đui với bị mù. May tôi là đứa vô tư chứ trúng người hay suy nghĩ chắc tủi thân dữ lắm.

Tôi nghe có tiếng ghế gỗ va chạm với nền nhà, đồng thời hai vai tôi bị ai đó ấn xuống thật mạnh, kèm theo đó là giọng the thé quen thuộc:

– Ngồi đi Mợ Tâm, đứng chi mỏi chân.

Tôi bị ấn xuống ghế ngồi, mông vừa chạm xuống mặt ghế liền cảm thấy hơi đau đau khó chịu. Cảm giác giống như ngồi trên mỏm đá không bằng phẳng, có cái gì cứ chọt chọt vào mông cực kỳ khó chịu.

– Mợ, ngồi thoải mái chưa Mợ?

Tôi đưa tay sờ sờ xuống ghế, thì ra là có lót một tấm đệm cho tôi ngồi. Mà tấm đệm này, hình như có vấn đề thì phải.

Tôi nhỏm người muốn đứng dậy thì lại bị vú Bắc ấn người tôi giữ lại, mụ ta cười:

– Mắt Mợ mù thì ngồi đi, Mợ đứng dậy hồi té… Cậu về Cậu hỏi mắc công Bà với Cậu gây nhau nữa.

Tôi bị giữ chặt, muốn đứng dậy cũng không đứng được. Thật ra thì cảm giác cũng không quá đau, chỉ là dưới mông cứ cuộm cuộm, nếu ngồi lâu e là ê mông lắm.

Ngước mặt nhìn lên, tôi khẽ hỏi:

– Mẹ, có chuyện gì hả mẹ?

Mẹ chồng tôi cất giọng khó nghe:

– Tôi nghe nói, thằng Cảnh có ý muốn bỏ con Nguyệt… không biết có phải là ý của cô không vậy?

Tôi khẽ cười, chả nhẽ tôi lại bảo luôn là phải à.

– Có đâu mẹ, mẹ nghe ai nói vậy? Chuyện đại sự của em Nguyệt, con nào dám nói ra nói vào.

Mẹ chồng tôi hừ một tiếng:

– Cô mà không dám, không phải do cô thì thằng Cảnh đã không bỏ bê con Nguyệt. Tôi thật không hiểu nổi ba suy nghĩ gì mà một hai chọn cô, con Nguyệt với thằng Cảnh là thanh mai trúc mã từ nhỏ tới giờ. Đâu ra một đứa đui mù không biết chuyện như cô chứ?

Mẹ chồng tôi vừa dứt lời thì Bảo Nguyệt liền cất giọng nhỏ xíu, nghe như là oan ức lắm:

– Mẹ, chị Tâm có lỗi gì đâu, tại con với anh Cảnh… không có duyên với nhau.

– Cái gì mà không có duyên, con quen thằng Cảnh trước không phải hả? Con đừng có hiền lành như vậy nữa, hiền với người biết chuyện thôi. Còn cái thứ không biết chuyện, con hiền là chúng nó leo lên đầu con nó ngồi.

– Mẹ… đừng nói vậy mà mẹ…

Tôi ngồi trên ghế, nghe được một màn mẹ chồng dạy dỗ con dâu mà tôi buồn đánh rắm dễ sợ. Chả hiểu thời thế kiểu gì mà mẹ chồng dung túng tung hô cho vợ nhỏ ức hiếp vợ lớn. Trời ơi ngó xuống mà coi đây này, khổ thân tôi quá mà!

Thấy tôi cứ im im, mẹ chồng tôi lại quát:

– Tôi nói rõ cho cô biết, cô nhập gia tùy tục, nước vua thua lệ làng, nhà họ Đường từ xưa tới giờ luôn có tục một chồng nhiều vợ, cô không có cái quyền ép thằng Cảnh chính cung một vợ được. Tôi biết rõ là do cô không thích để thằng Cảnh xuống với con Nguyệt, giờ cô viện cớ mắt mù loà lại càng giữ thằng Cảnh ở với cô. Kỳ Tâm, tôi vẫn còn sống, ai cho cô lộng quyền?

Tôi cười nhẹ một phát, nói rõ ràng:

– Con không có giữ anh Cảnh như những gì mẹ nói, anh Cảnh muốn ở với con hay Bảo Nguyệt thì con cũng đâu dám lên tiếng gì đâu mẹ. Mà thực ra, chuyện anh Cảnh ở với ai là do anh ấy quyết định. Thay vì trách con, mẹ nên hỏi lại xem Bảo Nguyệt có làm gì cho Cảnh không vừa ý không… chẳng hạn như là em ấy có lừa anh Cảnh không đó mẹ.

– Lừa? Cô nói vậy là sao?

Tôi lắc đầu, tỏ vẻ vô tội:

– Con không biết, mẹ hỏi Bảo Nguyệt đi.

Bảo Nguyệt cũng không vừa gì, cô ấy liền lên tiếng:

– Mẹ… chị Tâm nói đúng đó mẹ. Con… con lừa anh Cảnh nên anh ấy mới như vậy. Ban đầu con cứ nghĩ là sẽ về đây ở một thời gian rồi đi, chủ yếu là làm yên lòng bác con với làm cho mẹ vui nữa. Ai ngờ được… con… con lại thích anh Cảnh… Là tại con… là tại con mà…

Bảo Nguyệt vừa nói vừa khóc thút thít, nghe thấy tội nghiệp vô cùng. Trong lòng tôi sinh ra một cảm giác vô cùng trào phúng, tôi không nghĩ là Bảo Nguyệt lại thảo mai tới như vậy, đúng là mở mang thêm kiến thức mà.

Hết Bảo Nguyệt rồi tới con Xuân cũng khóc lóc rên rỉ:

– Bà, Mợ Nguyệt tội nghiệp lắm… tối nào Mợ cũng khóc hết nước mắt đó Bà. Cậu… không có thương Mợ… mấy lần con thấy Mợ tội nghiệp quá, con mới chạy lên phòng Mợ Tâm tìm Cậu. Vậy mà… vậy mà Mợ Tâm không cho con gặp Cậu… Sao số Mợ con khổ dữ vậy nè Bà ơi.

Tôi hừ một tiếng, liền phản bác:

– Xuân, mày ăn không nói có hơi bị giỏi đó. Đồng ý là mày có lên tìm Cậu, nhưng chẳng phải Mợ đã nói với mày là Cậu đang tắm à. Giờ mày nói vậy khác nào Mợ cấm mày tìm Cậu cầu tình cho Bảo Nguyệt.

– Ủa Mợ, ai biết là Cậu tắm thiệt hay là Mợ không cho con gặp Cậu. Ai chứ Mợ con nghi lắm, Mợ gian xảo thấy mồ.

Ơ cái con Xuân này, ăn nói bổ bả vậy?

Tôi bực dọc, đứng thẳng dậy. Nhưng chưa kịp đứng lên đã bị vú Bắc ấn giữ chặt trên ghế. Cảm thấy có chút uy hiếp, tôi gằn giọng:

– Vú làm gì vậy, thả tôi ra đi chứ?

– Mợ ngồi xuống đi, đứng dậy làm gì?

Càng lúc càng thấy nguy hiểm, tôi quát:

– Vú thả ra mau, ai cho vú giữ tôi lại, đừng để tôi nói lại với anh Cảnh là lại có chuyện đó.

Tiếng vỗ tay “bộp bộp” vang lên, tôi nghe như có tiếng bước chân đang đi tới gần, kèm theo là giọng cười ma mãnh của mẹ chồng tôi. Bà vừa cười vừa quát:

– Giỏi cho cô đó Tâm, từ hồi cô về đây tới giờ, tôi chưa có nặng lời với cô bao giờ. Lúc cô làm bể cái bình sứ tôi cũng không chửi cô vì nghĩ thương cô mù loà. Vậy mà giờ cô lại còn dám lộng hành lộng quyền không coi tôi ra gì. Tôi nói cho cô biết, cái thời của tôi, vợ lớn cũng chẳng vượt quyền mẹ chồng được đâu. Cô đừng nghĩ có thằng Cảnh thương thì cô muốn làm gì thì làm. Nằm mơ đi!

Tôi ngước mặt lên cao một chút, nhìn về khoảng đen trước mặt mà kiên định trả lời:

– Mẹ nói đúng nhưng con lại không làm gì sai cả. Con biết mẹ từng là vợ lớn, mẹ không có quyền can dự vào chuyện chồng mình thương ai, cưng chiều ai. Nhưng chẳng phải mẹ cũng từng tức tới đỏ mắt khi thấy chồng mình thương yêu cưng chiều người phụ nữ khác à? Con hỏi thật mẹ, nếu cho mẹ chọn, mẹ có chọn để chồng mình san sẻ tình thương cho người phụ nữ khác hay không? Mẹ có chịu được cảnh chồng mình ôm ấp người phụ nữ khác mỗi đêm hay không?

“Chát”, một cái tát giòn vang rơi xuống bên má tôi. Tôi sững ngờ trong chốc lát, một chút đau đớn dần dần lan tỏa.

Ngày hôm nay, tôi và mẹ chồng tôi phải nói cho rõ ràng. Tôi có bị đánh thêm vài cái nữa, tôi cũng phải nói cho minh bạch vài chuyện.

Tôi mím môi, mắt căm phẫn:

– Mẹ đánh con là vì con nói đúng phải không mẹ? Mẹ có thật sự muốn con trai mẹ được hạnh phúc hay không? Mẹ thực sự muốn hay không? Hay từ trước tới giờ, thứ mẹ muốn là mình được hạnh phúc với quyền điều khiển con cái của mình? Mẹ thương anh Cảnh à? Mẹ thật sự thương anh Cảnh như cái cách mà mẹ thương anh Cung hả mẹ?

– Câm miệng!

“Chát”, lại một cái tát nữa giáng xuống. Đầu óc tôi có chút ong ong quay cuồng, hai mắt đau nhức còn hơn cơn đau bên má. Tôi nhắm rồi mở, mở rồi lại nhắm mắt tới mấy lần, bên tai vẫn cứ vang vọng tiếng mắng của mẹ chồng tôi nhưng tôi thì lại không nghe rõ ràng được một chữ nào. Trước mắt tôi đột nhiên có tia sáng chiếu vào, không phải là một tia mà có tới hai tia, ba tia… rồi dần dần là rất nhiều tia sáng. Cái ghế gỗ, cái giường rồng… cả Bảo Nguyệt đang đứng nhìn tôi đầy khiêu khích ở đằng kia… tôi tôi đều thấy được hết.

Mẹ ơi, mắt tôi sáng lại rồi… sáng lại rồi!

Tôi ngước mắt lên nhìn liền thấy mẹ chồng tôi vung tay định tát lần nữa. Nhưng do mắt ở trạng thái không thấy gì quá lâu, bây giờ đột nhiên lại thấy ánh sáng nên tôi có chút tiếp nhận không kịp. Tôi khẽ cúi gằm mặt, mắt nheo nheo chớp chớp liên tục. Bản thân cũng nhận thức được là mình đang gặp nguy hiểm, tôi liền đẩy mạnh hai tay một phát về phía trước, hai chân cũng bắt trớn đá một phát về trước mặt. Trúng mẹ chồng tôi không thì tôi không biết, tôi an toàn trước cái đã.

“Hự”.

– Ui da, chết tôi rồi!

Nghe tiếng rên rỉ của mẹ chồng, tôi liền ngước mắt nhìn lên. Mắt tôi chớp chớp liên tục, vẫn vờ như là không thấy gì cả. Tay tôi vươn về phía trước, tôi khẽ nói:

– Mẹ, mẹ sao vậy?

Tiếng vú Bắc quát lên, tôi thấy mụ ta vừa đỡ mẹ chồng tôi vừa nhìn tôi đầy căm ghét.

– Mợ còn hỏi nữa, Mợ đá Bà té rồi còn hỏi sao trăng gì?

À, hóa ra tôi đá đại một phát, mẹ chồng tôi vậy mà dính đòn.

Tôi tỏ ra vô tội:

– Con… không cố ý… con không có thấy đường…

Mẹ chồng tôi ôm bụng dưới, mặt bà đỏ rần, bà gằng từng tiếng:

– Vú… đánh con Tâm cho tôi!

Vú Bắc gật đầu, mụ ta giao mẹ chồng tôi lại cho chị Ngân với Bảo Nguyệt. Mụ ta nháy mắt ra hiệu cho con Xuân cùng đi tới, tôi thì lại vờ như là không thấy gì. Con Xuân thì giữ chặt hai tay tôi lại, vú Bắc thì lâm le một hai định nhào vô. Tôi vờ như vẫn còn không thấy đường, miệng gào lên một tiếng thất thanh:

– Cứu mạng! Cứu mạng!

Đúng thật là có chuẩn bị từ trước, tôi vừa hô lên một tiếng thì bên ngoài đã có người đạp cửa phi vào. Ngay lúc đó vú Bắc cũng vừa vung tay lên định đánh, tôi trước hết chơi lại chiêu cũ để cứu mình. Tay bị giữ mặc kệ, tôi còn chân, tôi co lên một phát rồi nhắm thẳng vào cơ quan sinh sản của mụ vú mà đạp. Tôi đạp một chân vào bụng, đạp một chân vào chỗ kia, vừa đạp vừa la í ới:

– Cứu Mợ với Dâu ơi, gọi Cậu về cho Mợ Dâu ơi. Vú Bắc muốn cắt cổ Mợ, bới người ta giết người giết người!

Vú Bắc bị tôi đạp tới té chỏng vó, mụ ta té còn thê thảm hơn mẹ chồng tôi nhiều. Mà thật ra cũng đúng, mụ vú cũng lớn tuổi rồi, đọ làm sao với tuổi trẻ của tôi được. Đừng đùa, tôi thấy mỏng manh vậy chứ chạy siêu nhanh, bắp chân săn chắc lắm ấy chứ.

Mụ vú ôm cơ quan sinh sản mà gào lên thê lương:

– Chết cái “mu” của tôi rồi, đau chết cái “mu” của tôi rồi!

Thấy vú Bắc đã gục, con Xuân đang giữ tay tôi cũng liền thả xuống rồi hùng hổ định đánh vào mặt tôi. Ngay lúc nó vừa định ra tay thì có bàn tay của đàn ông giữ chặt tay nó lại. Bàn tay kia cứng rắn đầy lực, bóp chặt cổ tay con Xuân khiến nó la oai oái.

– Đau Cậu… đau con Cậu ơi!

Nghe con Xuân gọi “Cậu”, tôi liền ngước mắt lên nhìn. Ban đầu tôi cứ tưởng là anh Cường, nhưng không… người vừa siết tay con Xuân là… Đường Cung!

– Anh Cung!

Tôi ngạc nhiên kêu lên một tiếng nhưng lại không ngước mắt lên nhìn anh ta. Đường Cung đẩy con Xuân ngã ra đất, anh ta kéo tôi đứng dậy rồi giao lại tôi cho bé Dâu. Một tay anh ta giữ chặt cổ tay tôi, một tay kia thì chỉ về phía trước quát lớn:

– Con ở mà dám đánh chủ, mày có tin tao cho người rút gân mày ra không? Cút!

Tôi không nhìn lên, tôi sợ khi tôi ngước mắt lên nhìn thì tên Cung sẽ phát hiện ra là mắt tôi đã sáng. Ở cổ tay, một cỗ ấm áp từ từ truyền tới, sức nắm của anh ta không quá mạnh nhưng lại rất chắc chắn. Tôi tự dưng nhớ tới lời ông nội đã nói, giây sau tôi liền rụt tay mình về lại. Thấy tôi kéo tay về, Đường Cung quay lại nhìn tôi nhưng lúc đó tôi liền vờ ôm lấy bé Dâu để anh ta không hoài nghi. Mà đúng là anh ta không nghi ngờ gì thật, tên Cung chỉ nhìn tôi một lát liền quay mặt về phía trước cất giọng.

– Cái nhà này hôm nay lại xảy ra loại chuyện tra tấn như thời thiên cổ vậy hả mẹ? Ngộ nhỡ em dâu có chuyện gì, mẹ ăn nói sao với thằng Cảnh?

Mẹ chồng tôi được Bảo Nguyệt dìu, bà đỏ mắt gào lên:

– Cung, tới con cũng bênh con Tâm hả?

Đường Cung lạnh giọng:

– Con bênh người đúng, chuyện lần này… mẹ, mẹ sai rồi.

Mẹ chồng tôi mở to hai mắt nhìn trân trân về phía Đường Cung, giây lát sau, bà khóc kể đòi sống đòi chết. Mặc cho bà khóc tới cỡ nào, tôi cũng không mấy quan tâm, tôi chỉ tập trung ôm tay bé Dâu rồi vờ là tỏ ra sợ hãi. Vừa giả vờ mù mắt, tôi vừa quan sát một vòng trong phòng. Ngoài mẹ chồng tôi đang khóc, vú Bắc với con Xuân ngồi phịch dưới nền nhà thì còn lại những người đang đứng đều nhìn tôi với ánh mắt căm phẫn.

Một lát sau, giọng chị Ngân lại cất lên:

– Anh Cung, thật ra cũng không có gì đâu, mẹ…

Đường Cung lại được dịp quát lên:

– Cả em nữa Ngân, em vậy mà đứng nhìn mẹ đánh Tâm không một lời can ngăn sao? Từ khi nào mà em không còn phân biệt được đúng sai như vậy vậy?

Tôi bĩu môi, nói thầm trong lòng, chị Ngân thì có khi nào là phân biệt đúng sai đâu mà anh nói giống như kiểu vợ anh bị ai che mắt nhất thời vậy anh trai họ Đường ơi?

Chị Ngân nhìn chồng mình, mắt chị long lanh như muốn khóc, chị ấp úng lên tiếng:

– Em… em…

Tên Cung phất tay ngắt lời chị:

– Thôi được rồi, em không cần giải thích nhiều.

Nói rồi, anh ta lại quay sang ra lệnh cho bé Dâu:

– Con đưa Mợ con về phòng nghỉ ngơi đi, nếu Mợ con không khoẻ thì gọi thầy Đề tới coi cho Mợ.

Bé Dâu ríu rít gật đầu, con bé nhanh miệng:

– Dạ.

Nói xong, bé Dâu dìu dắt tôi đi ra cửa, vừa bước được mấy bước, tay của Đường Cung lại đụng vào tay tôi, giọng anh ta dịu xuống hẳn:

– Em dâu, nếu em không sao thì không cần phải nói cho thằng Cảnh biết, được chứ?

Tôi lại một lần nữa rụt tay về, đầu khẽ gật:

– Em biết rồi anh… Cung.

– Ừm, cảm ơn em.
………….
Bé Dâu dìu tôi lên phòng, chuyện dưới phòng mẹ chồng tôi thế nào thì tôi không biết, chỉ nghe bé Dâu hóng hớt được là tên Cung quát cho một trận ra trò.

Khi nãy tên Cung cũng có lên tìm tôi, tôi thì sợ nên không nói gì nhiều nên anh ta chỉ nói vài câu rồi thôi. Đợi tới khi anh ta đi rồi, tôi mới ngồi trên giường thất thần nhìn ra cửa sổ. Không lẽ những gì ông nội nói hoàn toàn là sự thật, Đường Cung kiếp này là tới tìm tôi để viết tiếp đoạn tình trường kiếp trước?

Cái ánh mắt của tên Cung khi nhìn tôi, nó chan chứa một loại dịu dàng rất hiếm gặp. So với Đường Cảnh, ánh mắt kia của anh ta còn dịu dàng hơn rất nhiều. Nó giống như… giống như ánh mắt của người đang yêu.

Thôi xong rồi, xong tôi rồi!
___________
Chiều hôm ấy lúc Đường Cảnh về, tôi cũng không nói cho anh biết là mắt tôi đã sáng lại. Chuyện khi nãy ở phòng mẹ chồng tôi, tôi đã hứa với Đường Cung không nói cho anh biết là sẽ không nói. Quân tử nhất ngôn, người trong giang hồ không được nói hai lời. Còn riêng Bảo Nguyệt thì lại là chuyện khác…

Đêm xuống, anh vẫn như thường lệ đem nước ra lau tay rồi thoa kem dưỡng cho tôi. Tôi ngồi yên trên giường nhìn anh, nhìn bàn tay to lớn đầy nam tính của anh vô cùng dịu dàng và cẩn thận giúp tôi thoa kem. Trong lòng tôi càng lúc càng cảm thấy ấm áp sảng khoái. Đường Cảnh… kiếp truớc anh là ai nhỉ? Sao hai kiếp rồi, anh vẫn còn ở bên cạnh em?

Đường Cảnh ngước mắt lên nhìn tôi, môi anh khẽ mở, giọng cũng rất êm tai:

– Hôm nay ở nhà thế nào? Ăn cơm có nhiều không?

Tôi khẽ cười, gật gật:

– Nhiều, siêu no luôn.

Anh bật cười rồi lại đi tới ngồi gần sát bên tôi.

– Ừm, mau lớn để còn sinh con cho tôi nữa.

Nghe anh nói, mặt tôi dần đỏ lên. Có chút e thẹn, tôi mím môi ấp úng:

– Sinh con gì… em còn nhỏ mà.

Anh vỗ vỗ lên đỉnh đầu tôi, giọng đầy ý cười:

– Không nhỏ, sinh con được rồi. Đợi thêm một thời gian nữa, thì lại hơi lớn tuổi rồi đó.

Tôi rút người vào ngực anh, cười nũng nịu:

– Vậy… đợi xem khả năng của anh đến đâu.

– Là em khiêu khích tôi à?

– Này là anh nói đó, em không biết đâu.

Hai bọn tôi cứ thế rúc vào nhau mà giỡn, giỡn tới giỡn lui, giỡn thế nào lại ngã ra giường quần nhau một trận long trời lỡ đất. Tôi vẫn cứ vờ như là mình không thấy gì, tôi quyết để cho nhà họ Đường này nghĩ là tôi vẫn còn mù mắt.

Nằm trong vòng tay anh, tôi cố tình hỏi một câu:

– Đường Cảnh, anh có cảm giác gì khi nhìn thấy em lần đầu tiên?

Đường Cảnh mắt híp hờ, giọng anh khản đặc:

– Lần đầu tiên nhìn thấy em à?

Tôi gật gật:

– Đúng rồi.

Anh mở mắt nhìn tôi, ánh mắt anh lại một lần nữa dịu xuống, cái ánh mắt này không khác bao nhiêu so với ánh mắt của Đường Cung lúc chiều cả. Tim tôi vô thức đập nhanh hơn vài nhịp, lòng có chút căng thẳng chờ đợi câu trả lời từ anh.

Anh cau mày một chút rồi lại vỗ nhè nhẹ lên vai tôi, anh cười rất duyên:

– Cũng không rõ, chỉ thấy có chút đáng yêu, có chút đáng ghét… cũng có chút không đành lòng.

Tôi giật mình, hỏi lại:

– Không đành lòng, sao lại vậy?

Đường Cảnh lắc đầu:

– Tôi không biết, chỉ biết là không nỡ bỏ rơi em thôi.

“Bùm”, cảm xúc kích thích vô cùng. Cái này… có nên gọi là thích nhau từ cái nhìn đầu tiên không nhỉ? Hóa ra ông nội nói bọn tôi là nhân duyên từ kiếp trước là đúng thật à?

Nhưng mà, nếu đúng Đường Cảnh là nhân duyên tiền định, Đường Cung là dây nợ tiền kiếp. Vậy… người chị em đấu với tôi một đời ở kiếp trước là ai? Kiếp này… cô ấy có từng xuất hiện bên cạnh tôi hay không?

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN