Lấy Chồng Quyền Thế - Du Phong Vân
Phần 9
TRUYỆN: LẤY CHỒNG QUYỀN THẾ.
CHƯƠNG 9.
Lần thứ hai tôi mở mắt tỉnh dậy đã là giữa trưa, mặt trời bên ngoài lên cao rực rỡ. Tôi từ từ ngồi dậy, thấy cổ họng khát khô nên liền rót một ly nước uống cạn sạch. Vừa uống hết nước thì bé Dâu đi vào, thấy tôi, nó vui mừng reo lên một tiếng:
– Mợ dậy rồi, cuối cùng Mợ cũng dậy rồi.
Tôi khẽ cười:
– Làm gì mà con mừng dữ vậy hả Dâu?
Bé Dâu liến thoắng cái miệng:
– Trời đất, Mợ ngủ mấy bữa rồi, hồi sớm này Cậu chạy xuống kêu con nấu cháo cho Mợ. Con nghe mà mừng quá trời, nấu lẹ lẹ chạy lên thì Cậu nói Mợ ngủ nữa rồi. Con canh chừng riết tới giờ Mợ mới chịu dậy, làm con lo quá chừng, con còn gọi cho Cậu hỏi sao Mợ chưa dậy nữa. Công nhận Mợ ngủ ghê thiệt á Mợ.
Tôi bước xuống giường, đi vài bước rồi vặn eo vài cái, tôi hỏi:
– Mợ ngủ mấy ngày rồi Dâu?
– Dạ 3 bữa rồi, bữa nay nữa là 4 bữa nè Mợ.
Tôi giật mình đôi chút, ngủ có chút xíu mà 3,4 ngày rồi, ghê vậy. Vậy mà tôi cứ tưởng tôi ngủ mới có hôm qua không thôi chứ.
Chợt nhớ đến vài chuyện, tôi mới quay sang hỏi con bé Dâu.
– Dâu, ngồi xuống Mợ hỏi cái này.
Bé Dâu bị tôi nắm tay kéo ngồi xuống ghế, con bé tròn xoe mắt nhìn tôi:
– Có chuyện gì vậy Mợ?
Tôi ngồi gần con bé, nghiêm túc hỏi:
– Cây gòn ngoài vườn á, từng có chuyện gì xảy ra ngoài đó không con?
Bé Dâu nghe tôi hỏi, ánh mắt con bé đột nhiên run lên, gương mặt cũng thoáng chuyển màu xanh xanh. Con bé hơi ấp úng:
– Chuyện… chuyện đó…
Thấy con bé ấp úng sợ sệt, tôi liền nắm lấy tay con bé gằng lại. Tôi nói:
– Dâu, con nói cho Mợ nghe đi, trong nhà này Mợ tin tưởng chỉ có mình con thôi đó Dâu.
Bé Dâu lại nhìn tôi, ánh mắt nó có chút dò xét, đột nhiên con bé hỏi:
– Mợ, con hỏi Mợ cái này.
– Ừ con hỏi đi.
– Mợ… Mợ có thương Cậu Cảnh không?
Tự dưng nghe con bé hỏi vậy, tôi đột nhiên thấy hơi chột dạ. Liếc mắt sang hướng khác, tôi cười cười trả lời:
– Con hỏi thừa, Mợ tất nhiên là thương Cậu con rồi. Nếu Mợ không thương Cậu thì Mợ trốn đi lâu rồi chứ ở đây làm gì. Con cũng biết tính Mợ mà, gò bó ở đây Mợ không có quen.
Bé Dâu nhận được câu trả lời từ tôi, con bé ngây thơ cười toe toét miệng, nó gật gật lia lịa:
– Dạ, con tin Mợ, con biết là Mợ thương Cậu mà.
“Xuỳ”, tôi thở phào một hơi, con bé này lâu lâu cũng làm tôi lên tim với nó. Mà thật đúng là trẻ con, chỉ cần trả lời thỏa mãn cho con bé là được, nó cũng không hỏi nhiều hay phân tích gì nhiều cả.
Suy nghĩ đắn đo một lát, con bé mới dè chừng lên tiếng:
– Cây gòn trong vườn nhà mình đó Mợ… từng có người treo cổ chết ở đó.
Tôi giật mình, hỏi lại:
– Treo cổ hả Dâu?
Bé Dâu gật gù:
– Dạ, treo cổ bằng dây thừng đó Mợ. Con thì con không biết, con chỉ nghe bà bếp nuôi con kể lại thôi. Cũng bị có người treo cổ ở đó nên Bà mới cho người về làm rào chắn dưới gốc cây, mới mấy tháng trước còn mời Thầy cúng về làm phép gì nữa đó Mợ.
Tôi gật gật, mới mấy tháng trước cho mời Thầy về làm phép, vừa y trùng hợp với thời gian bé Tú chết, không biết…
– Dâu, có mấy người chết treo cổ ở đó?
Bé Dâu cười hì hì, nó nói:
– Đâu ra mà mấy người Mợ, có một người thôi hà. Hình như là vợ nhỏ của Ông thì phải, con nghe nói là vậy chứ cũng không có rành…
Ngừng giây lát, con bé gấp gáp nói tiếp:
– Mà Mợ, mình tò tò thì bàn nhau nghe chơi thôi chứ tuyệt đối Mợ không được ra ngoài gốc cây gòn nha. Người làm đồn ngoài gốc cây gòn… có quỷ đó Mợ. Ghê lắm.
– Có quỷ?
– Dạ phải đó Mợ, ai hợp hợp nó bắt đi theo luôn là chết, Thầy cứu cũng không được đâu.
Tôi nheo nheo mí mắt, nếu nói ngoài cây gòn có quỷ thì tôi tin, tôi cảm nhận được ngoài đấy có gì đó đáng sợ lắm. Còn nói trên cây gòn chỉ có một người chết treo cổ thì tôi lại không tin lắm, ít nhất phải có hai ba người, chắc chắn. Chỉ là, tôi không biết em gái đáng thương của tôi có nằm trong số đó không nữa…
– Dâu, Mợ nghe nói chuyện này không biết có thiệt không. Mới mấy tháng trước, nhà mình có người chết phải không con?
Bé Dâu giật mình, nó kinh ngạc:
– Sao… sao Mợ biết?
Tôi cười nhẹ:
– Nhà Mợ không bề thế bằng nhà mình thiệt nhưng không phải vì vậy mà cái gì Mợ cũng không biết đâu. Mà phải vậy không con, phải là có người chết không?
Bé Dâu nó nhìn trước nhìn sau, cảnh giác đến mức chạy ra ngoài đóng cửa phòng lại cẩn thận rồi mới ngồi xuống trả lời tôi. Con bé nói:
– Thiệt ra là có nhưng Bà cấm không được nói ra ngoài, Mợ là Mợ của con, con nói cho Mợ nghe cũng được nhưng con sợ tụi nó nghe được rồi học lại với Bà là con bị đòn.
– Yên tâm đi, có Mợ ở đây thôi không ai biết được đâu. Mà Dâu nè, người chết là ai vậy hả con?
Bé Dâu nó chấp tay lạy lạy vài cái vào hư không rồi mới nhỏ tiếng nói vào tai tôi:
– Là cô Tú, con gái của họ Lê đó Mợ.
Tú… chính là em gái ruột của tôi.
Hít một hơi để kìm lại cảm xúc giận dữ cùng bi thương trong lòng mình lại, tôi run run hỏi:
– Ừ… sao cô ấy chết?
– Bị bệnh chết Mợ, nghe nói cô ấy bệnh từ trước rồi.
Bệnh? Đúng là hài hước mà, con bé trước khi về đây khỏe ru chạy nhảy nói cười yêu đời vô cùng. Ở đây được mấy tháng thì báo tin dữ con bé qua đời, đến xác cũng không được nhìn thấy. Bệnh? Muốn lừa trẻ con hay gì?
Tôi dằn lòng lại, lại tiếp tục hỏi:
– Cô ấy… là vợ ai? Hình như đâu phải họ hàng nhà mình hả Dâu?
Nghe tôi hỏi đến đây, bé Dâu nhìn tôi với ánh mắt ái ngại, mặt con bé hiện rõ lên hai chữ “lo lắng”. Thấy vậy, tôi liền nắm lấy tay con bé mà tiếp sức:
– Sao con nhìn Mợ như vậy, có gì thì nói đi Dâu.
Bé Dâu hơi ấp úng:
– Chuyện này… Mợ… con sợ Mợ nghe rồi Mợ giận Cậu…
Trên môi tôi thì nở nụ cười mà trong lòng thì dậy sóng, nhìn biểu hiện của con bé tôi cũng đoán được phần nào thân phận của Tú Tú khi về đây.
– Không có đâu con, Mợ không giận đâu. Con nói cô Tú có phải là…
– Dạ… là thông phòng cho… Cậu… đó Mợ…
Thông phòng? Mẹ nó, ở đây đúng là lũ điên mà.
Thấy tôi im re không nói gì, con bé Dâu lại cuống quýt giải thích:
– Mợ, thiệt ra thì Cậu không có muốn đâu, Bà ép Cậu đó Mợ. Con còn nhớ Bà nói là muốn Cậu quen mùi đàn… bà trước rồi mới lấy vợ. Đáng lý nếu đợi Cậu rước Mợ về đây xong thì cô Tú sẽ làm nhỏ nhưng tiếc là… cô ấy đoản mệnh chết sớm quá. Mợ đừng có giận Cậu, Cậu cũng không thích cô Tú đâu. Nói chung con không biết giải thích thế nào cho Mợ hiểu nhưng con dám chắc là Cậu không hề muốn như vậy đâu Mợ.
Tên Cảnh không muốn sao?
Haha, đúng là buồn cười mà. Anh ta cũng giống mẹ anh ta thôi, là một lũ người đốn mạt, ỷ vào gia tộc bề thế, ỷ vào tiền và quyền lực mà ức hiếp người khác, dồn người yếu thế vào bước đường cùng mà còn nghĩ mình vô tội.
Thông phòng sao? Thời buổi này còn có chuyện thông phòng sao?
Đó chỉ là cái cách bọn họ bao biện cho hành vi khốn nạn của mình thôi. Thời buổi này thì làm gì có chuyện lập thiếp thông phòng, có phải là thời cổ đại cung cấm đâu mà thông phòng cơ chứ. Bọn họ nói là thông phòng nhưng thực chất là muốn đùa giỡn với số phận của người khác. Biết công ty của chú Vương đang lâm vào thế khó nên liền bắt con gái người ta ra làm điều kiện trao đổi. Đến cái danh phận đường hoàng cũng không cho con bé được, về đây sống cảnh ô nhục, đến lúc chết đi vẫn bị gọi là người thông phòng. Mẹ nó, khốn nạn đến mức đó là cùng.
Tôi giận đến muốn chửi thề nhưng trước mặt con bé Dâu, tôi lại không thể bộc phát ra được. Bé Dâu nó đi theo tôi nhưng tôi biết nó vô cùng trung thành với tên Cảnh, nó không phải là người của tôi, không thể để lộ cảm xúc thái quá trước mặt con bé này được.
Nhìn con bé, tôi khẽ cười, vờ nói:
– Mợ hiểu mà Dâu, Mợ không phải người hồ đồ ghen tuông vớ vẩn đâu, con yên tâm đi. Dù sao cũng chỉ là thông phòng, lại là người đã chết, tính ra cũng đâu có ảnh hưởng hay liên quan gì tới Mợ đâu con.
Bé Dâu nghe tôi nói vậy thì vui mừng ra mặt, con bé luôn miệng:
– Dạ, đúng rồi đó Mợ. Mà thiệt ra nha, cô Tú này cũng không phải người hiền lành gì đâu Mợ. Cô ấy chết thì tội thiệt vì còn nhỏ tuổi quá nhưng mà lúc cô ấy còn sống, cô ấy cũng ác lắm, trong nhà này, ai cũng không có ưa.
Giọng tôi có chút cao hơn, tôi hỏi gấp:
– Ác? Sao con nói cô ấy như vậy?
– Mợ… Mợ sao vậy?
Cảm nhận được cảm xúc của mình hơi quá, tôi liền hạ giọng xuống.
– Mợ tò mò ấy mà, nghe con kể cuốn quá, Mợ muốn biết nên lớn tiếng hihi.
Bé Dâu mím môi cười mỉm mỉm:
– Mợ nhìn vậy mà cũng nhiều chuyện ghê luôn á.
Nhiều chuyện? Cái con nhỏ này!
– Để con nói cho Mợ nghe, cô Tú nhìn thì đẹp người nhưng tánh nết kỳ lắm. Nói là thông phòng chứ Cậu cũng đâu có đối xử tệ đâu, cũng cho người theo hầu theo hạ đường hoàng. Mà cổ chắc quen tánh tiểu thư, ai làm cái chi cũng không có vừa ý. Con nè, con từng bị cô ấy đánh mấy lần nên con sợ cô ấy lắm.
Không… không thể nào như vậy được đâu, bé Tú rất là hiền, con bé sao lại đánh người?
– Dâu, con có hiểu lầm gì không? Cô Tú đó theo Mợ biết là hiền lắm mà.
Bé Dâu bĩu môi:
– Hiền thì có hiền nhưng ác cũng có ác, ai làm cái gì không vừa ý là bị chửi bị đánh liền. Cậu thì đi làm suốt, cô Tú ở nhà gây nhau với Bà với Mợ Ngân hoài luôn.
Tôi nhìn con bé, trong lòng cảm thấy không tin lắm. Nhưng nếu nói là con bé Dâu nói dối thì tôi lại càng không thể tin. Hay là có khi nào có chuyện gì đó hiểu lầm hay không? Bé Tú làm sao lại là loại người như vậy được? Rốt cuộc là thế nào?
………….
Đợi bé Dâu đi xuống nhà rồi, tôi mới đi vào phòng tắm tắm rửa. Đứng trước gương, mắt tôi nhìn chằm chằm vào gương nhưng đầu óc thì lại suy nghĩ mãi về chuyện của Tú Tú.
Tú Tú bản tính con bé hiền lành, bình thường nó có lớn tiếng với ai đâu. Nhưng mà những gì bé Dâu nói thì không có khả năng là nói dối. Bé Dâu nó vô cùng thật thà lại không có lý do nào để phải nói dối tôi về chuyện của Tú Tú cả. Tôi thật sự cảm thấy rối rắm vô cùng, không biết thực hư chuyện này là như thế nào. Tôi đến đây chỉ muốn trả thù cho con bé, tôi biết con bé chết oan, con bé bị người ta hại chết. Vì nếu không phải bị hại chết thì đêm hôm đó con bé đã không gọi cho tôi cầu cứu. Chỉ tiếc là, tôi ở xa quá không về kịp, ba tôi thì không có đủ quyền lực xen vào chuyện của họ Đường…
Lắc lắc đầu mấy cái, tôi vặn vòi nước rửa mặt cho tỉnh táo trở lại. Đối với chuyện này, tôi nhất định phải điều tra đến cùng. Dù cho em gái tôi có xấu tính nhưng nó không đáng phải chết, không đáng để nhà họ Đường bao biện lẫn nhau che giấu cho tội ác giết người. Mặc dù họ Đường này vong hồn đi nghẹt lối, tội ác chất đống đầy nhưng đó là chuyện của họ, tôi không quan tâm. Còn về em gái tôi, tôi nhất quyết dù có bỏ mạng ở đây cũng phải điều tra đến cùng. Ai có tội nhất định phải đền tội!
____________
Lúc tôi đi xuống nhà vừa kịp giờ mọi người đang ăn trưa, thấy tôi đi xuống, mẹ chồng tôi liền lên tiếng quan tâm.
– Tâm, con đỡ hơn chưa mà xuống đây rồi?
Tôi cười thật tươi trả lời với bà:
– Con khỏe rồi mẹ, nằm bẹp dí mấy ngày giờ thấy thèm cơm quá.
Mẹ chồng tôi cũng không quá nhiều lời:
– Ừ vậy ngồi xuống ăn cơm đi, mẹ cũng vừa mới ăn thôi.
– Dạ.
Tôi ngồi vào ghế, chị Ngân ngồi đối diện cũng cười dịu lên tiếng hỏi:
– Tâm, em có cần kêu bác sĩ về kiểm tra lại cho yên tâm không em?
– Dạ em khỏe rồi mà chị Ngân, không cần kêu bác sĩ nữa đâu chị.
– Ừ vậy thì mừng rồi, hổm rày anh Cảnh lo cho em quá chừng. Vừa chuyện của em vừa chuyện của Bảo Nguyệt, tội cho anh ấy.
Chuyện của Bảo Nguyệt sao? Là chuyện gì nhỉ?
Mẹ chồng tôi ngồi trên kia cũng thở dài mấy hơi:
– Tội nghiệp cho con bé Nguyệt, chiều nay mẹ sang bên đấy, con Ngân kêu người chuẩn bị một chút để mẹ đi thăm bệnh. Con Tâm không cần đi theo đâu, con đang bệnh, ở nhà dưỡng sức đi.
Tôi có chút tò mò nên lại hỏi:
– Không biết… bên nhà cô Nguyệt có chuyện gì hả mẹ?
Mẹ chồng tôi nhìn tôi, bà lại nói:
– Bác của Bảo Nguyệt bệnh nặng, lần này khó lòng qua khỏi. Nhà mình với bên Bảo Nguyệt là chỗ thân thích, coi nhau như anh em trong nhà. Đáng lý con phải theo mẹ đi qua thăm bệnh nhưng mà sức khỏe con yếu thì thôi cũng được. Có chồng con bên đó là được rồi, con không cần đi.
Tôi gật gật đầu vài cái, cũng không hỏi thêm tới nữa.
………….
Buổi chiều, mẹ chồng tôi với chị Ngân đi thăm bệnh, tôi thì ở nhà trông nhà. Sức khoẻ của tôi thì không có gì đáng ngại, vẫn khỏe như trâu nước vật được cả con heo. Tên Cảnh có dặn nhà bếp nấu đồ ăn bổ dưỡng cho tôi tẩm bổ nhưng thực sự thì tôi ăn không nổi. Bé Dâu đem lên rồi lại đem xuống, toàn là mấy món nhạt nhẽo, khó ăn vô cùng.
Tôi ngồi ở xích đu trước nhà, ngồi nhìn ra ngoài vườn lớn. Nhìn từ đây là có thể thấy được tàng lá của cây gòn, vừa cao lớn vừa xum xuê. Bất giác nhớ đến chuyện hôm trước, da gà tôi như muốn dựng hết cả lên, đáng sợ thật sự ấy.
Đang ngồi suy nghĩ vu vơ thì kế bên cạnh tôi có người vừa đặt mông ngồi xuống. Quay mặt nhìn sang, tôi thấy tên Cảnh đang ngồi nhìn tôi cười:
– Em suy nghĩ cái gì mà chu môi như con nít vậy?
Tôi nhìn anh ta, hếch mũi vài cái:
– Tôi đang nghĩ về mấy món ăn mà anh kêu nhà bếp nấu, không ngon gì cả.
Tên Cảnh cau mày nhìn tôi:
– Không ngon mới bổ, phải ăn nhiều vào cho tôi.
Tôi bĩu môi, sụ mặt:
– Thôi, khó ăn lắm, tôi không muốn ăn đâu, anh đừng bắt tôi ăn mà.
Tên kia véo mũi tôi một cái, giọng anh ta trầm khàn:
– Đừng gây chuyện nữa, ăn nhiều cho tốt, em nhìn em xem, em gầy như ma đói.
– Ma đói cũng được, mấy món kia toàn là mùi khó ngửi, tôi không ăn đâu, anh ép tôi ăn tôi nôn ra hết cũng vậy à.
Thấy anh ta vẫn im lặng không đồng ý, tôi liền giở trò làm nũng siêu cấp ra dùng. Ôm lấy cánh tay anh ta, tôi lắc lư qua lại rồi nũng nịu nói:
– Đường Cảnh, đừng ép tôi ăn nữa, tôi không muốn ăn đâu. Đi mà, đừng ép tôi nữa nha, nha nha.
Tên Cảnh nhìn tôi, anh ta bật cười, nụ cười rất tươi tắn:
– Ồ nếu muốn không ăn… vậy kêu tôi là chồng ơi đi, tôi sẽ tha cho em.
Tôi mở tròn mắt:
– Thật không?
Tên Cảnh mím môi gật gật:
– Thật, tôi không lừa em.
Kêu chồng ơi thôi mà, dễ với tôi quá.
Ngồi sát lại gần anh ta, hai tay tôi ôm chặt lấy cánh tay anh ta, dùng giọng đáng yêu ngọt ngào nhất có thể, tôi kề môi sát vào mặt anh ta rồi nói:
– Chồng ơi!!!
Tiếng “chồng ơi” kéo dài tận mấy cen ti mét, dài đến mức chú làm vườn cũng nhìn tôi cười mỉm mỉm. Tên Cảnh thì như người bất động, chắc là bị tôi dọa cho sợ chết khiếp rồi.
Thấy vậy, tôi đùa dai thêm chút nữa. Hai tay ôm lấy hai bên má của anh ta, tôi nỉ non:
– Chồng ơi… chồng à!
Tên Cảnh quay sang nhìn tôi, hai tay anh ta đột nhiên ôm lấy eo tôi, nụ cười trên môi khẽ nở, ánh mắt dịu dàng tình tứ vô cùng.
– Kêu êm tai lắm, sau này cứ kêu tôi là chồng, tôi thích.
Tôi bị anh ta ôm sát, hai mắt buộc phải nhìn vào hai mắt anh ta. Trong giây lát, lồng ngực tôi dường như đập mạnh hơn một chút… một chút…
Ngại ngùng, tôi vùng vẫy trốn tránh:
– Buông tôi ra đi, người ta nhìn kìa.
Tên Cảnh vẫn mặt dày ôm lấy tôi xiết nhẹ:
– Kệ, tôi ôm vợ tôi, ai dám nhìn.
Cái tên này, bá đạo quá đi mất!
– Kêu tôi là chồng, nghe chưa?
Tôi do dự trả lời:
– Nhưng mà… kỳ lắm, mẹ với chị Ngân nghe được thì làm sao.
– Thì có làm sao, tôi với em là vợ chồng, kêu nhau thân mật chút thì có sao đâu.
Tôi cúi đầu thấp xuống chút, giọng nỉ non:
– Người ta… cười cho đó.
– Nếu vậy… trước mặt người khác em gọi tôi là anh xưng em, còn khi nào chỉ có tôi với em thì gọi tôi là chồng. Thế nào?
Tôi gật gật đầu, biết là không chống đối nổi với anh ta nên tôi không cãi lại làm gì. Dù sao cũng là kêu mấy tiếng thôi mà, có gì đâu mà khó cơ chứ.
Thấy tôi đồng ý, anh ta vẫn chưa chịu buông tôi ra, vẫn ôm lấy tôi như thế, anh ta lại nhìn tôi hỏi:
– Khỏe hẳn chưa mà xuống đây ngồi?
Tôi gật đầu, mặt đỏ ửng:
– Rồi… tôi khỏe rồi.
– Tôi?
– À à em… em khỏe rồi.
Nghe tôi trả lời hợp ý, tên Cảnh cười vài tiếng hài lòng.
– Ừ ngoan.
Ngoan cái đầu anh chứ ngoan, tôi lầm bầm trong miệng.
Thấy tôi ngượng đỏ hết cả mặt, tên Cảnh mới buông tôi ra. Anh ta ngồi ngã người ra xích đu, giọng nhàn nhạt:
– Mẹ đi thăm bệnh rồi à?
Tôi dịch mông xa anh ta một chút, gật đầu trả lời:
– Mẹ đi với chị Ngân rồi, ủa mà sao anh về đây?
Tên Cảnh lại nhìn tôi:
– Chứ em nghĩ tôi đi đâu?
– Anh không phải đang ở bên chỗ Bảo Nguyệt hả?
– Ở bên đó làm gì? Tôi về đây xem em thế nào, sợ là em ngủ mãi không dậy thì tôi goá vợ mất.
Tôi liếc xéo anh ta một phát, đúng là cái tên vô duyên mà.
– Tôi… à em mà có đi em cũng lôi anh đi theo, anh yên tâm đi.
Tên Cảnh phá lên cười:
– Được thôi, vợ đẹp như thế nào, tôi nên đi theo giữ em lại kẻo mấy thằng ma khác nó tranh.
– Hết nói nổi anh.
Tôi quay mặt sang chỗ khác, ngồi nhìn mấy chị giúp việc tắm rửa cho mấy thú cưng giữ nhà. Tên Cảnh vẫn ngồi bên cạnh tôi, thấy tôi im lặng anh ta cũng im lặng theo. Mãi lát sau, tôi mới nghe anh ta cất giọng nhàn nhạt:
– Tâm này…
– Hả?
– Có chuyện này tôi muốn nói với em.
Tôi nhìn anh ta, trên gương mặt kia dường như có chút gì đó lúng túng ngập ngừng. Thấy vậy tôi liền trả lời:
– Sao vậy, có chuyện gì thì anh nói đi.
Anh ta vẫn cứ nhìn tôi, chẳng hiểu sao anh ta lại không nói gì cả mà chỉ im lặng thở dài. Càng thấy anh ta như vậy tôi càng tò mò cùng kinh ngạc, tên Cảnh này đó giờ ăn nói bạo dạng, có bao giờ ấp úng vậy đâu chứ?
– Thôi, không có gì quan trọng đâu, để sau hãy nói.
Nói rồi, anh ta đứng bật dậy:
– Tôi lên phòng thay quần áo, em lên cùng không?
Tôi lườm nguýt anh ta một phát:
– Anh thay quần áo thì kêu em lên cùng làm gì, điên.
Tên Cảnh không trả lời, anh ta chỉ nhìn tôi cười một cái rồi tiếp tục đi vào nhà. Tôi ngồi đây nhìn theo bóng lưng thẳng thiu kia mà cảm thấy tò mò khôn xiết. Rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến anh ta ấp úng như vậy nhỉ? Lạ thật?
____________
Tên Cảnh về thay quần áo xong liền đi làm tiếp, trước lúc đi anh ta có dặn tôi ăn uống nhiều vào rồi là ngủ sớm không cần đợi anh ta về. Anh ta không dặn thì tôi cũng không đợi, mắc gì phải đợi cơ chứ.
Tối muộn mẹ chồng tôi với chị Ngân mới về, tôi thì nghĩ là mẹ chồng tôi phải mệt mỏi lắm nhưng không, bà trông vui vẻ không khác gì đi hội. Ngộ nhỉ? Chẳng lẽ qua bên kia được chia của à?
Thấy lạ tôi bèn kéo tay chị Ngân lại hỏi:
– Chị, mẹ gặp được chuyện gì vui sao?
Chị Ngân nửa cười nửa không nhìn tôi, chị khẽ nói:
– Vui chứ em, nhà mình sắp có hỷ.
– Có hỷ sao chị? Là ai cưới nữa?
Chị Ngân nhìn tôi với ánh mắt vô cùng thương xót nhưng giọng điệu thì vui mừng hớn hở:
– Còn ai nữa, anh Cảnh với Bảo Nguyệt chứ ai.
Tôi ngạc nhiên cực điểm:
– Sao cơ chị?
– Ừ, mẹ qua bên đó định ngày rồi, Bảo Nguyệt cũng đồng ý luôn. Độ mấy ngày nữa là rước dâu về đây, làm lễ trước để không thôi bác của Bảo Nguyệt không kịp nhìn thấy cháu mình đi lấy chồng.
Tôi nghệch ra, tự dưng tay chân cũng có chút run run. Thấy tôi như thế, chị Ngân liền lên tiếng an ủi:
– Biết là em không vui vẻ gì mấy nhưng chịu thôi, đính ước của hai người bọn họ có từ lâu rồi. Thôi kệ, anh Cảnh dù sao cũng thương em hết lòng, anh ấy vẫn sẽ thương em mà, em yên tâm đi.
Tôi mím môi, gật đầu cho có lệ:
– Dạ, em hiểu rồi.
Đợi chị Ngân đi rồi, tôi mới bước từ từ lên cầu thang. Thật ra tôi cũng có hơi hoảng một chút vì tôi không nghĩ là chồng tôi lại lấy thêm vợ khác. Nhưng nếu anh ta cưới thật thì cũng được, tôi thấy hơi tiếc một chút thôi chứ cũng không đến mức đòi sống đòi chết. Chỉ là, có người đã từng hứa sẽ không lấy thêm vợ… hì… cuối cùng cũng chỉ là lời hứa gió bay từ miệng đàn ông. Tin không được!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!