Phòng Anh Chia Em Một Nửa - Chương 95: Bình thường cháu không đánh rơi đâu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Phòng Anh Chia Em Một Nửa


Chương 95: Bình thường cháu không đánh rơi đâu


Trực đêm ở đồn công an chỉ có một người đàn ông đứng tuổi, lúc Trần Ân Tứ bước vào, ông đang ôm một ly nước kỷ tử, hơi chợp mắt.

Đại khái khi ông nghe “vật bị đánh rơi”, còn là đánh rơi bản thân, liền tỉnh hẳn:

– Cháu gái này, cháu uống hơi nhiều rồi, đừng làm loạn bên ngoài nữa, mau về nhà sớm đi.

– Cháu không uống nhiều ít gì hết, tửu lượng cháu tốt lắm…

Trần Ân Tứ với kinh nghiệm ba hoa đầy mình nói với chú cảnh sát. Cô say tới mức chân muốn nhũn ra, chút nữa là hôn mặt đất, cũng may lúc đó còn vướng mép bàn nên mới thuận lợi ngồi vào ghế.

Trần Ân Tứ say rượu, cảm thấy lời nói dối của mình bị người khác lật tẩy, lấy tay sờ sờ mặt trong lớp khẩu trang, không cam lòng lên tiếng giải thích lần nữa: – Cháu chỉ là không biết vì sao hôm nay tửu lượng tệ như thế thôi, nên cháu mới đánh rơi bản thân mất tiêu. Chứ bình thường cháu không đánh rơi mình đâu…

Cảnh sát nhịn không được, trực tiếp cười ra tiếng:

– Hóa ra ngày nào cháu cũng ném mình thế này à.

Trần Ân Tứ rất chân thành đáp:

– Không đâu, cháu có giá lắm, không thể quăng bừa được.

Cảnh sát lại cười:

– Vậy cháu còn nhớ mình sống ở đâu không?

Trần Ân Tứ:

– Chú cảnh sát ơi, chú đúng là biết dụ dỗ đó. Chú từng thấy qua người tự làm mất bản thân mà tìm được đường về nhà chưa?

Trần Ân Tứ tự biên tự diễn:

– À, có, trừ một vài chú cún tự chạy mất.

Nói xong, Trần Ân Tứ thêm một câu:

– Cháu lại chẳng phải cún.

Cảnh sát nhìn Trần Ân Tứ tự biên tự diễn mà không biết nên khóc hay nên cười, nhưng ông biết người trước mặt này đang thật sự say:

– Vậy cháu bị thất lạc thì muốn ai đưa về nhà?

Trần Ân Tứ lấy điện thoại từ trong túi mình, sau đó dùng một chút xíu lí trí mở khóa màn hình:

– Chú nhớ tìm một người đáng tin cậy đưa cháu về nhà nhá.

Advertisement / Quảng cáo

Cảnh sát:

– Cháu nói cho chú biết người nào đáng tin để chú tìm số điện thoại người đó cho cháu, được không?

– Cháu cũng chẳng biết ai đáng tin nữa.

Đại não Trần Ân Tứ đang bị lu mờ, chỉ muốn ngủ, cô từ từ dán mình lên mặt bàn:

– Chú là cảnh sát, cháu tin chú sẽ có thể phán đoán được ai tốt ai xấu, cháu tin chú.

Trong lòng cảnh sát thầm nghĩ, tôi chỉ dựa vào một chiếc điện thoại, xem mười một con số đã có thể phân biệt được người tốt và người xấu, thì còn ngồi ở đây mà trực đêm à?

Nhìn người trước mặt này, hỏi cũng chẳng ra, cảnh sát chỉ đành mở danh bạ điện thoại.

Vừa nhìn xuống, toàn mấy cái tên cực kì đặc biệt, cái gì mà Trương tổng tâm địa bất chính, Lâm tổng lòng gà, Bông hoa trắng đáng ghét Lâm, Mẹ già trẻ Lục, Trần tổng có thể loạn côn đánh chết, Hôm nay CMN lại bị ép hôn, Tiểu thịt tươi mà chẳng tươi chút nào…

Danh bạ điện thoại của cô không có quá nhiều người, cảnh sát lại lướt thêm một lần, cuối cùng phát hiện ra hai cái tên miễn miễn cưỡng cưỡng cũng tính là… Khen ngợi?

Người đẹp tấm lòng lương thiện Trần gia và Tên cẩu Tần gia.

Cảnh sát dùng điện thoại bàn gọi cho Người đẹp tấm lòng lương thiện Trần gia, kết quả điện thoại trong tay rung lên.

Cảnh sát: “….”

Ba mươi phút sau, ông nhớ lại con gái mình khi yêu đương, đặt tên danh bạ của đối phương là Dự bị cho con dâu. Vài lần ông cố tình nhìn, không phải Vua móng heo* thì cũng là Cún nhà tôi.

(*Vua móng heo: chỉ “không phải dạng đàn ông tốt lành gì”.)

Ông hỏi con gái mình, tên thì đặt cho đàng hoàng, sao lại mắng người ta thế này.

Con gái nói cái này là thú vui tình cảm…

Cảnh sát dựa theo cách nghĩ của giới trẻ thì Tên cẩu Tần gia và Vua móng heo cũng giống nhau. Ông nhìn trong điện thoại Trần Ân Tứ rồi nhấn từng số một vào và gọi.

Tần Kiết sau khi thức hai đêm đang ngủ ngon lành thì bị chuông điện thoại đánh thức, mi tâm nhíu lại.

Anh “Hừ” một tiếng, sau đó nằm trên giường vài giây mới mò mẫm tìm điện thoại.

Lúc nghe máy, ngón tay dài của anh cào tóc, thuận tiện dùng sức xoa xoa mặt.

– Alo?

Advertisement / Quảng cáo

Tần Kiết vừa tỉnh ngủ, tiếng đầu tiên nói không ra, anh ho nhẹ, lại “Alo” thêm lần nữa.

– Xin chào, đây là đồn cảnh sát, tôi là cảnh sát trực ca tối hôm nay…

“Đồn cảnh sát”, mấy chữ này nghe rất quen thuộc. Tần Kiết còn chưa tỉnh ngủ, trong một khoảng thời gian ngắn vẫn chưa định hình được.

– Cậu có phải quen người tên….

Cảnh sát bên đầu dây hơi ngưng lại một lúc.

Đại khái hỏi đơn giản, bên kia có một âm thanh hơi khàn khàn, sau đó giọng nói khẩn trương của cảnh sát lại truyền đến:

– …Cô gái Trần Hề không?

Đồn công an, Trần Hề… Anh và cô chỉ mới nhắn tin Wechat cách đây bốn tiếng, cô gái nhỏ lại phá nữa?

Giọng Tần Kiết thanh hơn một chút:

– Đánh nhau sao?

– Hả?

Cảnh sát bị Tần Kiết hỏi, vài giây sau mới đáp:

– Không không không, là do uống nhiều, không về được nhà, nói là phải tìm người nhận vật bị đánh rơi là chính mình đưa về nhà…

Ngày đèn đỏ tới, còn đi uống rượu?

Giỏi quá nhỉ!

Tần Kiết cuộn chăn lại, vào phòng thay đồ.

Cảnh sát thấy Tần Kiết không trả lời, lại hỏi:

– Cái đó, cậu có thời gian chứ? Bây giờ có thể tới nhận cô ấy về không?

Tần Kiết lấy áo sơ mi, khoác lên người, một tay gài cúc áo:

– Nhận.

– Vậy là tốt rồi, cậu biết địa chỉ chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN