Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 145: Đau buồn
“Tớ ở… hình như là ở cầu Cầu Vồng.” Chu Linh Linh ấp úng nói, có thể thấy cô ấy không chỉ đau khổ mà còn uống say, vì thế ngay cả lúc nói chuyện cũng phát âm không chuẩn.
“Cậu ở yên đó cho tớ, tớ lập tức đến tìm cậu.” Hoắc Miên cúp điện thoại, chạy lại kệ áo trong phòng khách lấy áo khoác.
“Có chuyện gì vậy?” Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Hoắc Miên, Tần Sở hỏi.
“Hình như Linh Linh xảy ra chuyện, em đi xem cậu ấy.”
“Anh đưa em đi.”
“Không cần…” Hoắc Miên nghĩ Tần Sở đi làm về cũng mệt mỏi, cô không muốn làm phiền anh, cô tự đón xe đi là được rồi.
Cô còn chưa nói hết câu, anh đã mặc xong áo khoác, cầm chìa khóa xe ra cửa. Hiệu suất làm việc cao không ai bằng.
Đường phố buổi tối không nhiều xe, cộng thêm Tần Sở lái xe nhanh, thế nên khoảng mười lăm phút sau bọn họ đã chạy tới cầu Cầu Vồng.
Từ rất xa Hoắc Miên đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trên cầu. Cô gái mặc váy đỏ đứng lung la lung lay trên mép cầu, không phải Linh Linh thì là ai?
“Trời ạ, cô nàng này muốn tự sát sao?” Hoắc Miên không kịp nghĩ nhiều. Xe mới vừa dừng lại, cô lập tức mở cửa xe chạy ra ngoài.
Tần Sở đỗ xe xong, cũng vội vàng chạy theo.
Chu Linh Linh là bạn học thời cấp ba của hai người họ, ba người quen biết đã nhiều năm. Tuy Tần Sở không có hứng thú với bất cứ người phụ nữ nào ngoài Hoắc Miên, nhưng anh cũng biết Chu Linh Linh là bạn thân lâu năm và cũng là người bạn thân duy nhất của Hoắc Miên.
“Linh Linh.”
Hoắc Miên ôm Chu Linh Linh từ phía sau rồi kiên quyết kéo cô ấy từ mép cầu xuống.
Cô nàng này có tính tình tùy tiện, rộng rãi, độc miệng, hiếm khi mất kiểm soát như thế này.
Hoắc Miên đoán là đã xảy ra chuyện gì đó mới có thể làm cho cô ấy khác thường như vậy.
Sau khi thấy rõ là Hoắc Miên, Chu Linh Linh ôm chặt cô, khóc nức nở.
“Tiểu Miên, tớ không muốn sống nữa, tớ buồn quá, tớ đau lòng quá, đau muốn chết đi…” Chu Linh Linh chỉ lồng ngực của mình, vừa khóc vừa nói.
“Linh Linh, đừng sốt ruột, có chuyện gì thì từ từ nói.” Hoắc Miên cởi áo khoác của mình khoác lên người Chu Linh Linh.
Tần Sở không nói gì, lập tức cởi áo khoác ra khoác cho Hoắc Miên.
“Em có thể dẫn cậu ấy về nhà không?” Hoắc Miên quay đầu lại hỏi ý kiến của Tần Sở.
“Lên xe đi.” Tần Sở không trả lời trực tiếp, nhưng đáp án này có nghĩa là đồng ý.
Tần Sở và Hoắc Miên đều là người vô cùng sạch sẽ, trong nhà gần như không có một hạt bụi.
Hơn nữa, hai người đang ở trạng thái kết hôn giấu. Vì vậy, từ lúc dọn đến nhà mới, hai người chưa từng dẫn người ngoài về nhà.
Hoắc Miên sợ Tần Sở không vui, cho nên mới hỏi ý kiến của anh trước. Vậy mà Tần Sở lại đồng ý, điều này làm cho lòng Hoắc Miên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tần Sở lái xe đưa bọn họ về nhà. Tới dưới lầu, anh nói với Hoắc Miên: “Anh đến công ty, hai em lên lầu đi.”
“Vâng.” Hoắc Miên biết Tần Sở cảm thấy không tiện, muốn cho cô và Chu Linh Linh có không gian riêng để nói chuyện.
Giờ phút này, cô thật sự biết ơn Tần Sở, biết ơn anh đã tâm lý đến vậy.
Tuy anh ngang ngược kiêu ngạo nhưng anh có thể phân rõ hoàn cảnh, chưa từng làm cô khó xử.
“Mau lên đi, có việc thì gọi điện thoại cho anh.”
Nói rồi Tần Sở nhìn Hoắc Miên dìu Chu Linh Linh lên tới lầu mới lái xe đi.
Hoắc Miên đưa váy ngủ cho Chu Linh Linh thay, sau đó rót một cốc nước đường đỏ táo tàu cho cô ấy.
Hai người ngồi trên ghế sofa, lúc này Chu Linh Linh không còn kích động như vừa rồi nữa mà đã tỉnh táo hơn nhiều.
“Linh Linh, nói cho tớ nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Miên đau lòng vén tóc mái cho Chu Linh Linh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!