Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 163: Ôm hôn
Hoắc Miên nao nao, sau đó ký ức lại hiện về, cô nhớ mang máng rằng, vì lúc đó cô nhảy lớp nên đã nhập học muộn nửa tháng.
Hoắc Miên từng là trạng nguyên của cuộc thi vào trường cấp ba, nhận được rất nhiều thư mời của các trường trọng điểm của thành phố, thậm chí là trường của tỉnh.
Cuối cùng cô lại lựa chọn ngôi trường khá gần nhà mà chất lượng giảng dạy cũng khá tốt – trường trung học Số 2.
Nghe nói ngày cô đến nhà trường còn treo cả băng rôn, hiệu trưởng tự mình ra đón cô, miễn học phí trong ba năm cho cô.
Rồi hiệu trưởng còn tự chi trả toàn bộ chi phí ăn ngủ của cô nữa, chuyện này đã trở thành tiêu đề của rất nhiều báo chí địa phương.
Khi đó Hoắc Miên là niềm tự hào của mẹ và chú Cảnh.
Mà ngày đầu tiên đi học, Hoắc Miên đã được nghe đủ loại tin đồn về Tần Sở.
Nghe nói anh rất kiêu ngạo, có vô số fan hâm mộ, nhưng ánh mắt anh nhìn những nữ học sinh điên cuồng vì mình lại giống như đang nhìn những đứa ngốc.
Nghe nói Tần Sở có chứng thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, không ai có thể đến gần anh trong bán kính nửa mét.
Ở trường anh ngồi một mình một bàn, khoảng cách trước sau với những bàn khác đều rất xa, lúc ăn cơm anh cũng ngồi một mình một bàn.
Tất nhiên, vì số tiền trên trời mà hằng năm GK bỏ ra để hỗ trợ trường học nên sự tồn tại của Tần Sở ở trường là một điều rất đặc biệt.
Thậm chí anh còn được hưởng thụ đãi ngộ giống như một thượng đế, ngay cả hiệu trưởng cũng phải nhường nhịn anh.
Mãi cho đến khi Hoắc Miên xuất hiện….
Sự xuất hiện của Hoắc Miên đã phá vỡ quy tắc này, cô lỗ mãng vụng về, lúc đá bóng cô có thể sút một quả bay sượt qua đỉnh đầu của Tần Sở.
Suýt nữa thì khiến gương mặt nam thần bị hủy hoại …
Lúc ăn cơm, cô không cẩn thận trượt chân, hất hết đồ ăn lên người Tần Sở.
Mà điều quan trọng nhất là sau đó Tần Sở không hề tức giận.
Những nữ sinh khác đều ghen tị muốn chết, bàn tán sau lưng Hoắc Miên rằng cô đang bày trò lạt mềm buộc chặt.
Nghĩ là cô cố tình trêu chọc cậu ấm tập đoàn GK, nhưng không ai biết là khi đó Hoắc Miên thật sự rất to gan.
Đừng nói là Tần Sở, dù có là nhân vật lợi hại hơn nữa thì cô cũng không thèm để vào mắt.
Khi đó cô tự cho mình là giỏi, có thể một mình chọi lại bốn nữ sinh đầu gấu khác.
Kiêu ngạo đến mức hành cho nam sinh to con lớp bên cạnh nằm bẹp dí để giữ gìn danh dự của lớp mình.
Tự cho mình là giỏi nên không bao giờ chịu học bài, thường xuyên trốn học đi chơi nhưng lần nào cũng đứng đầu cả khối.
Tự cho mình là giỏi đến mức không để ai vào mắt, mặc dù người kia là cậu ấm tập đoàn GK – Tần Sở.
“Khụ khụ… Trong số những người đó không có em, lúc ấy đối với anh, em cũng chỉ là người qua đường mà thôi, không phải là fan.” Hoắc Miên ho khan một tiếng rồi trả lời.
“Em có biết là lần đầu tiên thấy em, anh đã nghĩ thế nào không?” Tần Sở nhớ đến những ký ức đẹp đẽ ấy, mỉm cười nhìn sang Hoắc Miên rồi hỏi.
Hoắc Miên cười nói: “Chắc chắn là anh đã nghĩ, tại sao con nhóc này lại xuất hiện ở đây đúng không?”
Vì lúc đó Hoắc Miên mới mười bốn tuổi, nhỏ hơn tất cả các bạn học cùng lớp.
Hồi đó trường trung học Số 2 có quy định là chỉ nhận học sinh đủ mười bảy tuổi, vì việc học quá nặng, sợ học sinh nhỏ tuổi sẽ không thể theo kịp.
Nhưng Hoắc Miên là ngoại lệ, với thành tích thi cấp ba gần như đạt điểm tối đa, cô đã đạt được danh hiệu trạng nguyên cấp ba nên được đặc cách nhận vào trường trung học Số 2.
Nhớ ngày đó phỏng vấn, Hoắc Miên từng có những câu nói cực kì mạnh mồm.
Lúc đó phóng viên hỏi cô với giọng khiêu khích, bảo là trạng nguyên cấp ba thì có gì to tát, cũng chỉ là điểm tối đa mà thôi, lúc phóng viên ấy thi lên cấp ba, môn toán, môn tiếng Anh cũng được chín mươi điểm, tính ra thì cũng không khác 100 điểm là mấy.
Sau đó Hoắc Miên cực kì mạnh miệng nói một câu gây sốc.
Cô nói, tôi nhận được một trăm điểm là vì chỉ có từng ấy điểm mà thôi, còn chị nhận được điểm chín mươi là vì trình độ của chị chỉ có thế, hai điều này không thể so sánh với nhau được.
Lúc đó vị phóng viên ấy đã bị Hoắc Miên chất vấn đến mức mặt mũi xám ngoét…
Lần đầu tiên Tần Sở nhìn thấy đoạn phỏng vấn này trên tivi, anh lập tức bị thu hút…
Anh đưa tay ra đặt lên bả vai Hoắc Miên, nhìn thẳng vào mắt cô, nhấn rõ từng chữ một: “Trước kia, lần đầu tiên anh thấy em trên tivi, anh đã nghĩ: Cô nhóc này sau này chắc chắn sẽ là vợ mình.”
Hoắc Miên không ngờ Tần Sở sẽ nói vậy, mặt cô lập tức đỏ ửng…
Trong lúc cô còn đang ngẩn người ra, Tần Sở đã cúi xuống, hôn cô…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!