Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 182: Rời khỏi
“Cô không ngờ tôi tìm được cô nhanh như vậy sao?”
“Cô có ý gì? Tôi không hiểu.” Hà Mạn quay đầu sang chỗ khác, có chút chột dạ.
“Thật ra tôi rất buồn bực, sao cô lại thù ghét tôi đến như vậy? Người tổn thương cô là Ninh Trí Viễn, oan có đầu nợ có chủ, cô có giỏi thì đi tìm anh ta tính sổ, cần gì phải núp sau lưng làm chuyện hèn hạ với tôi?”
“Tôi không biết cô đang nói gì. Cô mau tránh ra, tôi phải về nhà.” Hình như Hà Mạn không muốn nói nhiều với Hoắc Miên.
Nhưng Hoắc Miên vẫn chặn đường của cô ta, không hề có ý tránh ra.
“Cô cũng lợi hại thật, tự mình đặt bẫy đùa bỡn mọi người. Cô lừa hai vợ chồng kia, để Ngô Hiểu Tuyết gánh tội, sau đó hãm hại tôi, đẩy tôi ra trước búa rìu dư luận, thật sự là kế hay, một mũi tên bắn trúng hai con chim, chỉ tiếc là… cô quá coi thường Hoắc Miên tôi rồi.”
“Cô có chứng cứ gì chứng minh là tôi làm? Lẽ nào không có chuyện cô phẫu thuật cho sản phụ?” Hà Mạn cười lạnh.
“Đúng là có chuyện này, nhưng có người bẻ cong sự thật rồi. Viên Phân Phân đã nói hết sự thật với tôi. Có lẽ cô không ngờ tôi tìm ra cô nhanh như vậy, cô cho rằng kế hoạch của cô rất chu đáo chặt chẽ, đúng không?”
“Nói miệng không bằng chứng, tôi sẽ không thừa nhận, cô cũng không có cách bắt tôi.” Hà Mạn ngửa đầu, hình như đã đoán trước được dù chuyện có lộ ra thì cô ta cũng có thể giũ sạch trách nhiệm, để cho hai vợ chồng kia gánh tội thay cô ta.
“Trước đây tôi cảm thấy cô rất đáng thương vì đã phải chịu nhiều đau khổ như thế. Bây giờ tôi lại cảm thấy loại phụ nữ như cô gặp nhiều chuyện đau khổ như thế là đáng đời, đó chính là báo ứng của cô.” Hoắc Miên gằn từng chữ.
Có lẽ là vì Hoắc Miên đã chọc giận Hà Mạn, cho nên Hà Mạn ngẩng phắt lên, nhào lên đánh Hoắc Miên.
Nhưng lại bị Hoắc Miên đỡ được, sau đó trở tay ấn cô ta lên tường, tay còn lại siết chặt cổ cô ta.
“Cuộc đời tôi hận nhất kẻ ti tiện bỉ ổi chơi thủ đoạn sau lưng người, hoặc là khiêu chiến ngay trước mặt tôi, hoặc là cút ra xa. Hà Mạn, có thể cô không biết, nếu tôi muốn cô sống không bằng chết, thì tôi có cả nghìn cách. Lần này là cảnh cáo, lần sau sẽ không nhẹ nhàng thế này đâu. Cô nhớ lâu một chút, nếu không kết cục của cô còn thảm hơn bây giờ nhiều.”
Nói xong, Hoắc Miên buông tay, xoay người đi.
Hà Mạn chỉ cảm thấy hai chân còn đang run lên. Trong giây phút vừa rồi, cô ta thật sự cảm thấy mình sắp chết.
Hoắc Miên bóp cổ cô ta, lực tay mạnh vô cùng, làm cho cô ta suýt nữa không thở được.
Nhưng Hoắc Miên lại kiếm soát rất khéo, buông tay ra đúng vào lúc cô ta sắp nghẹt thở.
Hà Mạn chưa từng thấy ánh mắt đáng sợ này của Hoắc Miên. Cô ta từng cho rằng Hoắc Miên cực kì dễ đối phó, Ngô Hiểu Tuyết mới là phiền phức.
Bây giờ xem ra Ngô Hiểu Tuyết chính là một kẻ ngu ngốc không có đầu óc, Hoắc Miên mới là đối thủ đáng sợ.
Sau khi từ chức, Hà Mạn vẫn giữ liên lạc với mấy cô y tá trong bệnh viện. Trong lúc vô tình nghe được chuyện Hoắc Miên phẫu thuật cứu người, cô ta liền nhân cơ hội này để trả thù bệnh viện, thuận tiện bôi xấu Ngô Hiểu Tuyết và Hoắc Miên. Đương nhiên, chồng Viên Phân Phân đã hứa sau khi xong chuyện sẽ cho cô ta một trăm nghìn tiền thù lao, cho nên cô ta mới đứng sau bày mưu tính kế.
Không ngờ không thành công, lại còn bị Hoắc Miên biết được, sự cảnh cáo vừa rồi của Hoắc Miên đã làm cô ta thực sự sợ hãi.
Cô ta không dám tưởng tượng làm sao loại người như Hoắc Miên ban đầu lại coi trọng kẻ cặn bã vô dụng như Ninh Trí Viễn.
Sáng hôm sau, Hoắc Miên vừa đến bệnh viện, Hoàng Duyệt liền kéo tay cô, nói: “Chị có thấy thông báo của bệnh viện chưa? Chị bị chuyển đến khu điều dưỡng phía Nam của bệnh viện.”
“Chị biết mà.”
“Vậy mà chị còn cười được, khu điều dưỡng phía Nam là nơi khó làm việc nhất, không ai bằng lòng đến đó cả. Chị mau đi tìm y tá trưởng, nhờ chị ấy nói đỡ với viện trưởng đừng chuyển chị đi.”
“Là chị chủ động xin viện trưởng chuyển đến khu điều dưỡng phía nam.” Hoắc Miên mỉm cười.
“Cái gì? Chị chủ động xin? Chị điên rồi à! Sao chị lại muốn chuyển đến đó?” Hoàng Duyệt hoàn toàn sững sờ.
Khu điều dưỡng phía Nam là đơn vị dưới quyền bệnh viện Số 1, khu này nổi tiếng khó chơi.
Bởi vì bên trong đều là lãnh đạo lớn, đại gia, con ông cháu cha gì gì đó. Những người này rất khó chăm sóc, đánh mắng nhân viên y tế là chuyện bình thường. Nghe nói tháng trước có một bác sĩ nói nhầm, bị người bệnh đánh gãy bốn cái răng, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, bệnh nhân có tiền, dùng tiền chặn miệng.
Hoàng Duyệt không hiểu tại sao Hoắc Miên lại xin đến một nơi nổi tiếng xấu xa như thế.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!