Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 195: Cá tính
Nói xong, không đợi Tô Ngự trả lời, Hoắc Miên xoay người ra cửa, để lại một mình cậu Tô đang sững sờ trong phòng.
Đây là sao? Anh ta bị khiêu khích à?
Cô dám nói anh ta ấu trĩ? Đứa con gái chết tiệt đó, chán sống rồi phải không?
“Có ai không? Vào đây!” Tô Ngự quát.
Một vệ sĩ hấp ta hấp tấp chạy vào: “Thưa cậu, cậu có gì cần sai bảo ạ?”
“Nhớ cô y tá vừa đi ra không?”
“Nhớ.” Vệ sĩ thành thật gật đầu.
“Nhớ kĩ mặt cô ta, sau này không cho phép cô ta vào phòng tôi nữa.”
“Vâng, thưa cậu.”
Tô Ngự ấn vết tiêm, trong lòng rất tức giận. Anh ta vốn nổi tiếng nóng nảy. Từ nhỏ đến lớn, anh ta đều sống trong sự chú ý của mọi người, ngay cả cha mẹ cũng chưa từng lớn tiếng với anh ta.
Sau này quen bạn bè, bọn họ tôn kính anh ta, anh ta nói gì bọn họ nghe nấy, dù anh ta có quyết định gì thì bọn họ cũng sẽ không dám phản bác.
Sau nữa, anh ta gặp đủ loại phụ nữ, bọn họ hận không thể quỳ xuống hầu hạ anh ta.
Anh ta biết tất cả những người này chỉ vì quyền thế và danh vọng của nhà họ Tô.
Anh ta là Tô Ngự, là con một, là báu vật của nhà họ Tô.
Ngay cả ông nội thủ trưởng quân khu cũng cưng chiều anh ta tận trời.
Ông nội từng nói: Ngự Nhi, chỉ cần cháu không làm chuyện tàn nhẫn vi phạm đến ranh giới cuối cùng của con người, thì ông nội sẽ ủng hộ bất cứ quyết định gì của cháu.
Lúc còn trẻ, bởi vì tính cách kiêu căng bướng bỉnh, anh ta đi quân đội rèn luyện.
Anh ta tốt nghiệp với thành tích ưu tú nhất trong quân khu. Lúc sắp thăng chức đội trưởng, anh ta đột nhiên tuyên bố chuyển nghề.
Sau khi chuyển nghề, anh ta muốn mở công ty chơi, nhưng lại không muốn làm ngân hàng, cho nên cha cho anh ta năm trăm triệu tiền vốn gây dựng sự nghiệp.
Trong vòng năm năm ngắn ngủi, công ty giải trí Tinh Hoàng nhanh chóng vọt lên trong giới truyền thông trong nước, trở thành một thế lực sừng sỏ trong giới giải trí.
Công ty đào tạo thành công rất nhiều ngôi sao, năm ngoái còn ký hợp đồng tám mươi triệu với ảnh hậu đang nổi Lương An Ny.
Cổ phần của giải trí Tinh Hoàng tăng nhanh, lợi nhuận quý này đã đạt đến con số một tỷ.
Các bộ phim do công ty đầu tư đều trở thành thần thoại phòng vé. Không thể không thừa nhận, Tô Ngự là người vô cùng có đầu óc buôn bán.
Từ trên xuống dưới nhà họ Tô đều nuông chiều vị tổ tông này.
Phụ nữ bên cạnh anh ta cũng có vô số, mỗi tháng đổi vài người.
Từ ngôi sao điện ảnh cho đến người mẫu trẻ, từ tiểu thư nhà giàu cho đến người dẫn chương trình, đủ các loại ngành nghề, không ai không muốn leo lên cao.
Nhưng lại không ai dám mơ tưởng vị trí thiếu phu nhân nhà họ Tô. Chỉ cần được làm người tình của Tô Ngự, là có thể hưởng đủ vinh hoa phú quý rồi.
Nghe nói cậu Tô rất hào phóng, anh ta luôn nói vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không được coi là vấn đề.
Vì vậy, dù có xảy ra chuyện gì, cứ cầm tiền mà “nện”, “nện” đến khi nào người ta ngất thì thôi.
Vậy mà ngày thứ hai sau khi ông giời con này vào viện điều dưỡng phía Nam để dưỡng bệnh lại bị một cô y tá vô danh đùa giỡn.
Lại còn bị mắng là ấu trĩ, Tô Ngự thật sự không thể nhịn được nữa, ra lệnh cho vệ sĩ cấm Hoắc Miên bước vào phòng nửa bước.
Sau khi thuận lợi rút máu cho Tô Ngự, Hoắc Miên đến phòng số 2 chăm sóc ông cụ.
Sắc mặt ông cụ không tệ, ông đang ngồi trên giường chơi cờ tướng một mình.
Hoắc Miên cười nói: “Ông chơi một mình không chán sao?”
“Chán thì chán chứ biết làm sao, bọn trẻ các cháu không chơi cờ, chỉ chơi game online, game nhập vai, thằng cháu trai của ông cả ngày chơi trò zom zom gì gì đấy.”
“Ha ha, là zombie vs plant.” Hoắc Miên bật cười, cảm thấy ông cụ rất đáng yêu.
“Ai biết là zom gì, nói chung từ khi khoa học kỹ thuật phát triển, những thứ truyền thống đang dần bị đào thải.” Ông cụ thở dài.
Hoắc Miên đi tới nhìn bố cục và xu thế của ván cờ, cầm quân mã đi một nước.
Ông cụ ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Cháu biết chơi cờ tướng à?”
“Chỉ biết sơ sơ thôi ạ.” Hoắc Miên cười khẽ.
“Lại đây, ngồi chơi với ông vài ván.” Ông cụ tràn đầy hứng thú.
Hoắc Miên không khách sáo, ngồi đối diện ông cụ, nghiêm túc đánh cờ.
Kết thúc ván thứ ba, ông cụ buồn rầu nói: “Con bé này nói dối, đây đâu phải là biết sơ sơ, đây là cao thủ cờ tướng mà.”
Ba ván thắng hai ván, ván cuối hòa, hòa là vì Hoắc Miên nhường ông cụ. Ông cụ sống đến từng tuổi này rồi, sao có thể không nhìn ra là cô nhường chứ?
Hoắc Miên cười ngượng ngùng. Thật ra, cô không phải là cao thủ cờ tướng. Khi cô còn bé, nhìn thấy chú Cảnh dạy Chí Tân chơi cờ, cô quan sát vài ngày tự dưng biết chơi. Mấy năm nay, cô không hề chơi cờ, bây giờ chơi một lát liền tìm lại được cảm giác.
“Chúng ta chơi lại, vừa rồi không tính.” Hình như ông cụ lên cơn nghiện cờ, không chịu ngừng chơi.
Đúng lúc này, y tá trưởng gõ cửa: “Hoắc Miên, đi ra ngoài một chút.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!