Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 205: Phát hiện
“Tôi cho cô tiền, một cuộn cơm rong biển một nghìn, được không?” Tô Ngự kiêu ngạo nói, anh ta vẫn luôn cảm thấy trên đời này không có chuyện gì là không thể giải quyết được bằng tiền, mà nếu không giải quyết được thì chẳng qua là vì chưa đủ tiền mà thôi.
“Không thích.” Hoắc Miên quyết đoán từ chối.
“Năm nghìn tệ.” Tô Ngự lập tức tăng giá lên gấp năm lần.
Hoắc Miên ngẩng đầu khẽ cười…
Tô Ngự lập tức đắc ý, anh ta cho rằng lần này chắc chắn cô sẽ đồng ý, dù sao thì trên đời này chẳng có ai lại chê tiền cả.
Nào ngờ sau khi cười xong, Hoắc Miên lại gắp một miếng lên cho vào miệng mình trước mặt anh ta.
Ăn cực kì ngon lành, khiến cho cậu ấm họ Tô nhà chúng ta thèm đến mức suýt chảy nước miếng.
“Năm nghìn tệ có thể mua hẳn một xe rồi, sao anh không gọi người ta giao hàng đến ấy, họ làm ngon hơn tôi nhiều.” Hoắc Miên góp ý.
“Tôi không muốn gọi đồ ăn bên ngoài, tôi muốn ăn cái này của cô. Cô nói đi, bao nhiêu tiền thì cô chịu bán?”
Cuối cùng Tô Ngự mất hết kiên nhẫn, trực tiếp ra giá.
“Bao nhiêu tiền tôi cũng không bán. Nếu làm như anh nói thì anh sẽ cho rằng tiền của anh là vạn năng mất, anh nên biết là có những lúc tiền sẽ chẳng có tác dụng gì, chẳng hạn như trên sa mạc, anh dùng một trăm triệu chưa chắc đã mua nổi một chai nước khoáng.”
Mặt mũi Tô Ngự lập tức sa sầm xuống…
Cô gái này không những không cho anh ta ăn, mà lại còn giảng đạo lý với anh ta, tức chết mất!
Cơm cuộn rong biển càng lúc càng ít, chỉ còn một miếng cuối cùng nữa thôi.
Trộn thêm ít kim chi chính tông của Hàn, Hoắc Miên ăn ngon lành.
Cuối cùng Tô Ngự không chịu nổi, nhân lúc Hoắc Miên không chú ý, anh ta thò tay vào nhanh chóng cướp lấy một miếng bỏ vào miệng.
“Này… Anh, sao giờ lại phải đi cướp của người ta thế này?” Hoắc Miên nhìn Tô Ngự, thật sự cạn lời.
Anh ta chính là đại gia tiền tỷ mà các cô gái trong thành phố đều say mê, ngày nào cũng được lên tiêu đề của các bài báo sao?
Sao lại không có tố chất, không hề chú ý đến hình tượng bản thân gì vậy.
Xem ra những gì báo chí viết đều là lừa người ta, trăm nghe không bằng một thấy… ngoài đời khác trên báo thật đấy.
Sau khi ăn xong, Tô Ngự lấy ví ra, rút một xấp tiền đặt lên ghế dài, nhìn qua cũng phải khoảng bốn năm nghìn.
“Đây, trả thù lao, tôi không thèm ăn chùa của cô đâu.”
“Sao tôi cảm thấy anh ngốc thế nhỉ?” Hoắc Miên cười khẽ.
Tô Ngự lập tức phản ứng lại: “Cô nói ai ngu ngốc đấy, con nhóc chết tiệt kia, chán sống rồi à?”
“Đúng, chăm sóc loại bệnh nhân sĩ diện cãi láo như anh thật sự khiến tôi không muốn sống thêm một giây một phút nào nữa, nhanh lên, tôi cầu anh ban cho tôi cái chết đấy.” Hoắc Miên nhắm mắt lại cố ý chọc giận anh ta.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!