Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 213: Thiệp mời
“Cậu thì biết cái gì? Suy đoán của tôi chưa sai bao giờ, đúng là một đám ăn hại, điều tra tiếp cho tôi đi.” Cúp điện thoại, Tô Ngự nằm trên giường bệnh, ánh mắt hơi phức tạp.
Đúng là anh ta có ý khác với Hoắc Miên, điều chủ yếu khiến anh ta hứng thú không phải là việc cãi nhau trong bệnh viện, mà là bối cảnh và thân phận của cô. Anh ta đã thử điều tra qua, phát hiện ra xuất thân của Hoắc Miên không tốt lắm, có mẹ và một cậu em trai, bố dượng đã qua đời, cha đẻ có thân phận khá bí ẩn, một người nhìn có vẻ bình thường như vậy lại có thể lật lại được tình huống trong lúc bị truyền thông và cộng đồng mạng oanh tạc, sau đó thành công rửa sạch tiếng oan, hình tượng bản thân trở nên cao thượng. Đầu tiên, bệnh viện không có năng lực lớn như thế để dẹp yên chuyện này, thứ hai là Hoắc Miên và Ngô Trung Hưng cũng không hề có quan hệ gì với nhau, vì vậy chuyện này rất kỳ lạ.
Một cô gái bình thường như Hoắc Miên, rốt cuộc là đã có thế lực nào đứng sau lưng cô, lẳng lặng giúp cô giải quyết tốt hậu quả này vậy?
Trước kia khi thấy bản tin trên tivi, Tô Ngự đã loáng thoáng cảm thấy cô y tá này không hề đơn giản.
Nhưng mà sau khi tiếp xúc với Hoắc Miên, anh ta lại phát hiện ra cô là một cô gái rất kỳ quái…
Tất cả những chuyện này gộp lại vào với nhau mới khiến Tô Ngự cảm thấy cực kì hứng thú, anh ta nghĩ phải tiếp xúc nhiều hơn với cô mới được.
Thật sự càng ngày càng thú vị…
Chuyện Hoắc Miên từ chối làm y tá riêng cho Tô Ngự đã lập tức trở thành một tin rất lớn trong khu điều dưỡng phía Nam.
Giữa trưa, lúc đang ăn cơm ở căng tin, trong mắt mọi người, Hoắc Miên là một người rất hiếm thấy, bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Chị xem đi, bây giờ chị trở thành tin tức lớn của bệnh viện chúng ta rồi đấy.” Nam Nam gắp một miếng, cười nói.
Hoắc Miên không nói thêm gì, chỉ cúi đầu lẳng lặng ăn cơm.
Cô đã cố gắng khiêm nhường lắm rồi, nhưng vẫn không thể tránh được việc đi đến đâu thì trở thành tâm điểm của sự chú ý đến đó.
Hoắc Miên cũng không biết tại sao lại vậy, như thể điều này đã được định sẵn là thế.
“Hoắc Miên, chị thật sự không có ý định làm y tá cho Tô Ngự à?”
“Ừ.” Nghe thấy lời hỏi thăm của Nam Nam, Hoắc Miên chỉ đơn giản trả lời ừ một câu.
“Nhưng mà chị thật sự không thấy tiếc khi bỏ qua cơ hội như vậy à? Mặc dù tính tình cậu ấm nhà họ Tô không tốt lắm, nhưng trở thành y tá riêng của anh ta cũng là ước mơ của toàn bộ y tá khu điều dưỡng phía Nam chúng ta đấy, chị có biết là bây giờ có bao nhiêu y tá hâm mộ rồi ghen ghét chị không?”
“Nếu họ sẵn lòng thì cứ đến mà làm là được rồi, cần gì phải ghen ghét đố kị làm gì chứ?”
“Vớ vẩn, mấy cô ấy không đi được còn gì, chị làm như ai cậu ấm họ Tô ấy cũng vừa ý ấy. Đúng rồi, có vẻ cậu Tô đối xử với chị cũng không tệ, chị ghim kim anh ta nhiều lần như vậy, hình như chưa bị anh ta nổi cáu lần nào, chị có tuyệt chiêu gì à?” Nam Nam thần bí hỏi.
Hoắc Miên rất bất đắc dĩ, cô ăn nốt miếng cơm cuối cùng trong đĩa, ngẩng đầu lên nhìn cô gái ngồi đối diện: “Không có.”
“À… Vậy chắc là do tay nghề chị tốt, ghim kim không đau. Hầy, Hoắc Miên, chị dạy em đi, em muốn học theo chị.”
“Làm ơn, đó là bài học cơ bản nhất đấy, trước cô học ở học viện y rồi còn gì?” Hoắc Miên vừa bực mình vừa buồn cười.
Nam Nam làm y tá cũng khá lâu rồi, vậy mà đâm kim cũng phải tìm đến Hoắc Miên để học, Hoắc Miên cảm thấy chắc chắn trước kia lúc cô nàng học đại học đã không chăm chú nghe giảng. Nếu không thì sao ngay cả kiến thức cơ bản ấy cũng không biết, không biết làm thì thôi, nhưng sao khu điều dưỡng phía Nam lại nhận y tá không có tay nghề như vậy, chẳng lẽ chỉ vì ngoại hình ưa nhìn thôi sao?
“Đúng vậy, em học rồi, nhưng cậu Tô thì khác, anh ta rất khó hầu hạ, làm ơn đấy Hoắc Miên.”
Không chịu nổi lời van xin của Nam Nam, Hoắc Miên đồng ý sẽ dạy cô ấy ít thủ pháp ghim kim sau khi chăm sóc xong ông cụ ở phòng số hai.
Cô gái này cũng liều mạng, tự lấy tay mình ra làm thí nghiệm, đến trưa tay đã chi chít vết kim đâm…
Lúc tan làm, trên đường lái xe về nhà bỗng nhiên điện thoại của Hoắc Miên đổ chuông…
Cô thấy là Ninh Trí Viễn nên cũng không nghe.
Ba phút sau cô lại nhận được một tin nhắn, trong đó có viết: “Hoắc Miên, ngày mười bảy tháng sau tôi và Ngô Hiểu Tuyết kết hôn ở tầng ba khách sạn Thịnh Kính, hôn lễ bắt đầu lúc chín giờ, nhớ đến tham gia.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!