Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 223: Giải thích
Tần Sở quay đầu sang, vừa thấy Hoắc Miên ánh mắt anh liền trở nên dịu dàng…
“Cà phê không cần, có thể ăn “đậu hũ” không?” Tần Sở nghiêm túc nói đùa.
Hoắc Miên lập tức đỏ mặt đi đến, đặt cà phê cạnh con chuột bên phía tay phải của anh, còn dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu anh: “Lúc tập trung làm việc mà đầu óc còn nghĩ đến chuyện này, hình như anh vẫn chưa tận chức lắm nhỉ.”
“Em nhắn tin là tối nay ngủ bên kia rồi mà.”
Hoắc Miên gật đầu: “Vốn dĩ định như thế, nhưng ở bệnh viện có việc, em qua đó xem một lúc, đến lúc xử lý xong việc thì đã muộn rồi. Mẹ em ngủ sớm lắm, em không muốn về đấy làm phiền bà, hơn nữa sáng mai còn phải đi làm nữa.”
“Ừ, ăn cơm chưa?”
“Em ăn rồi, ăn một suất cơm ở bệnh viện, còn anh thì sao?”
“Anh vẫn chưa ăn, không đói lắm.” Tần Sở nhìn tài liệu trên máy tính, trả lời.
Hoắc Miên đứng cạnh anh, tò mò nhìn vào tài liệu trên máy tính.
Đó là ba bản thiết kế, đều là hình vẽ nhẫn… Nhưng có lẽ là vì sơ thảo, chưa thành hình nên nhìn không xinh đẹp lắm.
Hoắc Miên chăm chú nhìn, tay Tần Sở tự nhiên đặt lên hông cô, nhẹ nhàng ôm lấy.
Sau đó ngửi mùi hương của riêng cô, tâm trạng cũng tốt hẳn lên.
“Đây là mẫu nhẫn tháng sau công ty sẽ đưa ra thị trường, phải chọn một trong ba, em cảm thấy cái nào được?” Tần Sở hỏi.
“Em không phải là chuyên gia, anh tự chọn là được mà.” Hoắc Miên cười khẽ.
“Anh tin ánh mắt của em, em chọn giúp anh đi.” Tần Sở nhìn cả tối, cảm thấy đau hết cả đầu.
Ba chiếc nhẫn này là do ba người khác nhau thiết kế ra, cái đầu tiên có hình nửa vầng trăng được bao quanh bởi những ngôi sao, do Giang Lâm Nguyệt thiết kế, tên là những vì sao ôm lấy mặt trăng.
Các cô gái trẻ chắc chắn sẽ thích thú với bản thiết kế mộng ảo này…
Chiếc nhẫn thứ hai là do tổng thanh tra bộ phận thiết kế của công ty phía Nam thiết kế ra, có hình ảnh giọt nước mắt bị vỡ tan, có vẻ rất lãng mạn đau thương, tên là nước mắt ác ma.
Mà chiếc nhẫn thứ ba có hình một ngọn lửa, cách chế tác khá phức tạp, nhưng lại khiến cho người xem có cảm giác kinh ngạc về vẻ đẹp của nó.
Người can đảm vẽ ra thiết kế này chính là một nhân viên thiết kế mới của chi nhánh nước ngoài, đây là ba tác phẩm xuất sắc nhất trong mấy chục nghìn bản thiết kế khác.
Tần Sở là Tổng giám đốc nên phải đích thân chọn ra một tác phẩm chính, sau đó chính thức đưa ra quảng bá ở thị trường.
Nhìn cả tối, tác phẩm nào cũng có ưu điểm và khuyết điểm, nên anh vẫn rất do dự.
Vừa khéo Hoắc Miên về, anh hỏi thử ý kiến của cô xem sao.
Hoắc Miên nghiêm túc ghé sát vào trước máy tính, nhìn một lát rồi nói: “Vậy em sẽ nêu ra ý kiến của mình, anh đừng có cười em đấy.”
“Ừ.” Cánh tay ôm bên hông Hoắc Miên bất giác siết chặt lại, giống như sợ cô sẽ chạy mất.
“Thiết kế của mẫu đầu tiên khá cũ, nhưng những thứ như trang sức dù có đi theo lối cũ cũng chẳng có vấn đề gì cả, dù sao cũng là những vật có giá trị cao, người tiêu thụ thường không dám thử đổi sang phong cách mới, nên sẽ có rất nhiều người sẽ chọn kiểu dáng bảo thủ, hoa văn ánh trăng sao có cảm giác rất mộng ảo, các cô gái trẻ đều rất thích, rất có thị trường.”
Tần Sở gật đầu…
Hoắc Miên nói tiếp: “Mẫu thiết kế thứ hai thú vị hơn, người thiết kế ra nó chắc hẳn là một nghệ thuật gia, tác phẩm này đã thể hiện sự ưu thương trong lòng anh một cách rất tinh tế, nhưng không nhiều người hiểu được điều đó. Nước mắt đã là rất buồn rồi, còn nước mắt tan vỡ biểu thị cho nỗi bi thương kéo dài đến vô tận. Sau khi tác phẩm này thành hình ắt hẳn là sẽ rất đẹp, nhưng có nhiều người không hiểu thì có lẽ sẽ không bán chạy lắm. Mà một thứ thú vị thế này không được làm thành hình thì cũng sẽ rất đáng tiếc, em cảm thấy anh có thể làm thử ra vài ba chiếc, coi như bán số lượng có hạn.”
Tần Sở khen ngợi gật đầu: “Không tồi, em nói tiếp đi.”
“Cái nhẫn cuối cùng em rất thích, thiết kế rất táo bạo, khiến người ta kinh ngạc vì vẻ đẹp của nó, nhưng mà hoa văn phức tạp như vậy thì làm ra thành phẩm sẽ rất khó khăn, đến lúc đó giá cả sẽ bị độn lên, có lẽ người ta sẽ không muốn mua, rồi cuối cùng khách hàng sẽ chỉ ngắm thôi không mua. Cho nên em đề nghị với kiểu dáng này thì đầu tiên anh làm thử cho một người mẫu đeo, sau đó quảng bá thật hiệu quả, hoặc cũng có thể trưng bày kiểu mẫu trong cửa hàng để triển lãm, nếu có khách hàng nào đó muốn bỏ tiền ra mua thì nhận tiền cọc rồi mới làm. Tổng kết lại, chiếc nhẫn đầu tiên thích hợp để bán rộng rãi, còn hai chiếc sau thì hợp để đi theo con đường xa xỉ phẩm, bán giới hạn. Anh thấy được không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!